Trong Vương thành, có một nơi nhà ngục được gọi là thiên lao. Thiên lao này dùng để giam giữ loạn thần nghịch tử phạm phải tội lớn, về cơ bản là sẽ bị giam cho đến già mà chết.
Trong thiên lao, tại một phòng giam có giam giữ một đôi vợ chồng trung niên. Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, trong thiên lao không cho phép giam nam nữ cùng phòng, huống hồ còn là vợ chồng.
Trong phòng giam tối tăm u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ của họ. Người đàn ông thì nho nhã, tuấn tú, người phụ nữ lại trông rất duyên dáng, có thể nhìn ra, khi còn trẻ họ cũng là tuấn nam mỹ nữ.
Đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của Dương Ân là Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai.
Dương Trấn Nam là bá tước truyền đời, từng giữ chức danh tướng quân Trấn Nam, đáng tiếc là trong một trận chiến, bị kẻ khác lén đả thương đan điền, cảnh giới bị tụt lùi ngàn dặm, từ cảnh giới Vương giả trở về cảnh giới Nhân tướng, không thể không lùi về tuyến hai, trở về Vương thành dưỡng thương.
Sức ảnh hưởng của Dương gia trong hoàng triều Đại Hạ không thấp, trước đây còn từng là phủ đệ Hầu tước nhưng sau sự mất tích nhiều năm của cụ ông Dương gia, lại vì lúc Dương Trấn Nam sắp đạt được Hầu tước thì chẳng may bị thương nặng, nên đành phải tiếp tục giữ chức Bá tước, không thể tiếp tục đảm nhận vị trí Hầu tước của ông cụ Dương gia, sau đó vì chuyện của Dương Ân mà sa sút thành bị giam vào ngục, quả thật khiến người ta tiếc nuối.
Tô Nhu Mai xuất thân từ Tô gia của Vương thành. Ông cụ Tô gia vốn là nguyên lão hoàng triều, đã lui về ở ẩn không màng chuyện triều chính, nhưng Tô gia vẫn là đại gia tộc hạng nhất ở Vương thành như trước. Vốn dĩ Dương Tô liên hôn, hai nhà đều vô cùng vui mừng, nhưng vì chuyện của Dương Ân gây ra ảnh hưởng không nhỏ nên Tô gia nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia, tuyên bố rằng, Tô Nhu Mai đã sớm gả tới Dương gia, không còn quan hệ với Tô gia, như vậy mới giúp Tô gia không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng sức ảnh hưởng của họ quả thật là bị giảm đi nhiều.
Có thể nói, Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai đều bị con trai làm liên lụy nên mới bị bắt vào ngục.
Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai vẫn chưa qua 40 tuổi, người trước vừa mới 37 tuổi, người sau mới 35 tuổi, vốn dĩ là tuổi trung niên nhưng gặp phải đả kích như thế mới trông già hơn so với tuổi thật. Họ thành thân sớm, sau đó lại có liền Dương Ân và Dương Nghĩa. Dương Ân có thiên phú tu luyện không tệ, trong Vương thành cũng được coi như một tiểu thiên tài, mà Dương Nghĩa thì vô cùng xuất sắc, mới 15 tuổi đã thi đỗ trạng nguyên khoa văn, kinh động cả hoàng triều.
Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai được giam cùng một phòng là vì sức ảnh hưởng của Dương Nghĩa quá lớn, đường đường là trạng nguyên thiên tài mà sẵn sàng từ bỏ một thân công danh, không chỉ để cứu anh trai mà còn để cha mẹ giảm bớt vài phần tội lỗi. Hoàng thượng Đại Hạ cảm động phần tình nghĩa này của Dương Nghĩa nên đặc biệt khai ân cho chuyện ngoài luật pháp của vợ chồng Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai.
“Nam ca, chàng nói hai đứa con của chúng ta có khỏe không?”, Tô Nhu Mai mang vẻ mặt lo lắng mà nói.
Bà ấy vốn là một người phụ nữ xinh đẹp, đáng tiếc những ngày tháng trong ngục sống vất vả, bận tâm con trai của mình nên sắc mặt tái mét, cả người cũng gầy đi nhiều.
Dương Trấn Nam cũng không khá hơn. Ông ấy vốn là người mang bệnh, lại sống lâu ngày trong thiên lao tối tăm nên thân thể ngày càng tồi tệ. Ông ấy ho nhẹ nói: “Nàng đã hỏi câu này quá nhiều rồi, nàng không mệt nhưng ta thì thấy mệt lắm”.
“Vậy ta không hỏi cái này thì còn hỏi cái gì. Trời trở lạnh rồi, cũng không biết các con có chịu được không. Những năm trước ở trong nhà đều có kẻ hầu người hạ. Bây giờ lưu lạc bên ngoài, nếu có chuyện bất trắc gì thì sao ta gánh nổi tội với liệt tổ liệt tông Dương gia đây”, Tô Nhu Mai lau hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Dương Trấn Nam khẽ thở dài, ôm Tô Nhu Mai vào lòng nói: “Chúng đều lớn hết rồi, sẽ biết cách chăm sóc bản thân, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng đừng nghĩ mọi chuyện tồi tệ như vậy”.
“Nhưng, chúng còn chưa từng phạm tội lớn như thế, ta rất sợ các con không chịu nổi, hu hu”, Tô Nhu Mai càng nói càng đau lòng.
Dương Trấn Nam khẽ lau nước mắt cho Tô Nhu Mai, đôi mắt lộ ra vẻ kiên định: “Kiếm sắc phải luyện qua lửa, hoa mai ngát thơm trong gió lạnh. Chúng đều là những đứa trẻ kiên cường, sẽ không dễ dàng bị đánh gục. Chỉ cần chúng vượt qua được cửa này, thì ta tin chúng sẽ đều trở thành những người đàn ông đội trời đạp đất, chắc chắn sẽ không làm ô nhục uy danh của Dương gia ta”.
“Con trai đáng thương của ta, tại sao chúng lại phải chịu tội lớn đến vậy”.
“Đừng đau lòng như thế, điều này không tốt cho cơ thể của nàng đâu. Sẽ có một ngày chúng sẽ cứu chúng ta ra. Nếu để chúng nhìn thấy bộ dạng này của chúng ta thì chúng sẽ tự trách đấy. Chúng ta không giúp được chúng thì ở trong ngục cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt”.
…
Trận tuyết đầu mùa trên dãy núi Lang Yên đã sớm ngừng lại, vạn vật bị bao một một lớp băng, gió lạnh thổi qua, từng luồng khí lạnh cuồn cuộn trên mặt đất. Vạn vật đang trong trạng thái ngủ đông, bên ngoài có rất ít chim bay, thú chạy.
Trên mặt đất đầy tuyết, một thiếu niên cùng một con hổ Hỏa Vân đang phi nước đại, thiếu niên như gió, hổ Hỏa Vân như lửa, gió lửa đồng hành, đạp vỡ từng lớp băng.
Thiếu niên mặc đồ mỏng manh, mày kiếm mắt tinh, dáng vẻ cao lớn, hai chân như bánh xe gió lửa, tốc độ phi nhanh tới kinh người, cho dù là hổ Hỏa Vân đã dùng hết sức lực từ khi mới đẻ ra thì cũng không đuổi kịp.
“Gâu gâu, Tiện Cốt Đầu, ngươi yếu quá đấy, còn không đuổi kịp nhóc con kia”, Tiểu Hắc ngồi trên đầu hổ Hỏa Vân bất mãn nói.