“Tiểu Hắc tử không đáng tin!”, Dương Ân vận hành toàn lực để ngăn cản, khoác lên vương giáp, không dám sơ xuất dù chỉ một chút, nếu không sẽ có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
Trưởng tộc sói băng rõ ràng là không phải đối thủ của giao long băng. Lần này, nó bị đụng càng thảm hơn, hồi lâu mà vẫn chưa đứng dậy được.
Lúc này, có mười mấy con sói băng vương cũng xông lại đây, phát động tấn công với giao long băng.
Đây chính là sức mạnh thuộc về tộc sói băng, cũng khó trách rùa vân bạc lại sợ hãi như thế.
Đáng tiếc, mười mấy con sói băng vương này cũng không phải là đối thủ của giao long băng.
“Vừa hay ta đang đói, lấy các ngươi làm món lót dạ!”, giao long băng hiện lên vẻ khát máu, gầm lên một tiếng sau đó cuốn lấy con sói băng vương xông tới đầu tiên nhai đầu nó.
Đòn tấn công của những con sói băng vương khác không hề khiến nó bị thương, mà trái lại bị nó liên tục tấn công, khiến mười mấy con sói băng vương bị đánh thành từng vũng máu, hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Trưởng tộc sói băng lại một lần nữa phát động tấn công, hai vuốt của nó bổ từ trên trời xuống, mấy luồng ánh vuốt xé nát trời đất bao trùm lấy giao long băng.
Đòn tấn công của trưởng tộc sói băng vô cùng bá đạo, để lại mấy vết máu trên người con giao long băng. Nhưng sự chênh lệch giữa nó và giao long băng quá rõ ràng, giao long băng quay đầu cắn lên người nó. Răng của giao long cắm vào cơ thể nó thì khiến nó đau đớn tới nỗi lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Những con sói băng vương khác cũng điên cuồng tiến công, không thể trừng mắt nhìn trưởng tộc của bọn chúng chịu chết.
“Tiểu Hắc, không nhanh phát huy khí vương bát của ngươi đi, làm chấn động con giao long băng đó!”, Dương Ân không nhịn được mà nói với Tiểu Hắc.
“Nói ít thôi, lo chuyện chính đi”, Tiểu Hắc nói, trong lòng nó lẩm bẩm: “Tiên hoàng ta là chó tiên, chứ không phải rồng thật, nào có thể chấn động giao long băng chứ”.
Dương Ân men theo núi băng lặn lội một lát thì cuối cùng cũng tới vị trí mà hắn cảm nhận được. Hắn ủ rũ phát hiện ở đây không có đường vào, mà chỉ có băng dày từng tầng chồng chất. Mà huyền tinh khí Sương Tuyền thì có lẽ ở trong lòng núi. Hắn bắt buộc phải phá núi băng đi vào lòng núi mới có thể lại gần huyền tinh khí Sương Tuyền.
Hắn không cần nghĩ mà lấy ra thương Tam Long hai lưỡi bắt đầu phá núi băng, bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào trong.
“Tiểu Ân tử, ta phải ra tay rồi”, Tiểu Hắc luôn nhìn trận chiến trên không kia rồi nói.
“Tiểu Hắc, ngươi muốn làm gì, đừng nghịch dại thế”, Dương Ân vội vàng nói.
“Sói băng không phải là đối thủ của giao long băng. Ta không ra tay thì nó không có chút hi vọng nào, hơn nữa, ngươi cũng không lấy được huyền tinh khí Sương Tuyền. Con giao long băng kia rõ ràng là tới vì nó”, Tiểu Hắc nói.
Nó vừa nói dứt lời thì trưởng tộc sói băng lại một lần nữa bị đánh bay tới vị trí của Dương Ân. Lần này không chệch hướng, Dương Ân không tránh được, chỉ đành chờ bị đụng chết.
Lúc này, cuối cùng Tiểu Hắc cũng có thay đổi đáng kinh ngạc.
Gâu gâu!
Tiếng sủa vạn năm không thay đổi vang lên, thân thể nhỏ bé của nó đột thiên thay đổi, thân hình của nó to lên, nhanh chóng giống như một con chó bình thường, thân thể vẫn gầy thấy rõ nhưng tứ chi thì trông rất có lực, đặc biệt là móng vuốt cực dài, giống như lưỡi liềm, trông sắc bén đến kì lạ. Đôi mắt nó như cầu vồng, bốn móng vuốt sinh ra khói, hóa thành một luồng điện màu đen xông tới, đỡ lấy thân thể của trưởng tộc sói băng đang lao xuống, đặt nó sang một bên rồi nói: “Nhìn Tiên hoàng ta hành hạ con giao long băng này đây!”
Khí thế của Tiểu Hắc đột nhiên trở nên khác biệt. Trên cơ thể của nó dường như được bao phủ bởi tiên quang khiến người ta không nhìn rõ động tác của nó, trong chớp mắt nó đã lao tới con giao long băng điên cuồng cắn xuống.
Hú!
Giao long băng không có cơ hội phản ứng, bị Tiểu Hắc cắn đứt một miếng thịt đau tới nỗi tru tréo lên.
“Con chó hoang ở đâu ra, đáng chết!”, giao long băng chửi một câu rồi rung động cơ thể, từng luồng sức mạnh băng giá đè bẹp Tiểu Hắc. . Truyện Tiên Hiệp
Tuy hình thể của Tiểu Hắc đã lớn hơn nhưng cũng chỉ to như con chó bình thường, chênh lệch quá lớn với giao long, nhưng nó lại thắng ở tốc độ kinh người, không ngừng chạy qua chạy lại trên người giao long băng, cắn xé giao long băng đến nỗi máu thịt đầm đìa.
“Tiểu Hắc mạnh mẽ quá!”, Dương Ân khen ngợi nói.
“Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì, nhanh nghĩ cách lấy huyền tinh khí Sương Tuyền đi”, Tiểu Hắc quát lên với Dương Ân.
Cũng đúng lúc Tiểu Hắc phân tâm thì bị giao long băng hung hăng đánh trúng một đòn. Thân thể nhỏ bé của nó như trưởng tộc sói băng bị đập vào núi băng.
“Tiểu Hắc!”, Dương Ân vô cùng đau lòng kêu lên.
Giao long băng không thèm để ý tới Tiểu Hắc, ánh mắt nhìn về phía Dương Ân, gầm lên: “Con người nhỏ bé cũng dám láo xược ở đây, đáng chết!”
Giao long băng mở miệng ra hút cắn, một lực hút cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, muốn hút Dương Ân vào miệng.
Trưởng tộc sói băng lê thân thể bị thương nặng chắn trước Dương Ân, lại một lần nữa nghênh chiến với giao long băng.
Tiểu Hắc cũng xông ra một lần nữa, nó hét lên với Dương Ân: “Lợi dụng Lam Yêu Cơ mở đường, nhanh làm chính sự, không cần lo cho Tiên hoàng ta”.
Dương Ân không dám chậm trễ, trên ngón tay tỏa lên ánh sáng màu xanh lam. Sau đó sức mạnh liên tiếp chồng chất lên xương ngón tay, nặng nề điểm lên núi băng.
Bùm!
Núi băng cứng chắc bị một chỉ của hắn làm cho vỡ nát, bên trong đột nhiên có một luồng năng lượng cực lạnh quét ra, làm hắn lạnh cóng tại chỗ.