Ầm ầm!
Hai luồng năng lượng đang không ngừng va chạm, sức công phá khủng khiếp đến mức ngay cả các vương giả trong các trận chiến xung quanh đó đều phải chú ý nhìn qua đây, bọn họ đều muốn biết giữa Dương Ân và Thạch Khải Lỗi rốt cuộc ai mới là người mạnh hơn.
Hoa hồng Tử thần thầm lo lắng trong lòng: "Ngươi không nên bộc lộ thực lực sớm như vậy, đợi vài năm nữa, nhất định ngươi có thể quét sạch bất kỳ tên Man vương nào".
Hoa hồng Tử thần rất thông cảm với tình hình của Vạn Lam Hinh, nhưng khi nhìn thấy Dương Ân thay Vạn Lam Hinh báo thù, trong lòng nàng ta lại cảm thấy hơi khó chịu.
Hiện giờ, nàng ta chỉ mong Dương Ân được bình an vô sự, nàng ta không muốn nhìn thấy hắn chết.
Những tướng lĩnh Đại Hạ khác đều đang có những suy nghĩ riêng của mình, bọn họ nhìn thấy khí thế quật khởi của Dương Ân, trong lòng lại nảy sinh cảm giác rất mâu thuẫn. Trong trận giao chiến này, bọn họ hi vọng Dương Ân có thể thắng, nhưng Dương Ân có thể làm được điều đó sao?
“Quá bốc đồng rồi!”, tất cả đều thầm thở dài trong lòng.
Trên thực tế, bọn họ không lạc quan lắm về Dương Ân, cho dù Dương Ân đã cho họ thấy bản thân hắn có tiềm năng phi thường, nhưng họ vẫn cảm thấy chưa đủ.
Bên phía quân Man tộc, tất cả Man vương chắc chắn đều hy vọng Dương Ân sẽ bị loại bỏ trong trận này, nếu không sau này bọn họ sẽ gặp vô vàn phiền toái.
Khi hai luồng năng lượng bắt đầu tản ra, sức mạnh của Thạch Khải Lỗi càng lúc càng vượt trội hơn, còn Dương Ân thì bị chấn động đến mức phải bay lùi lại liên tục, lớp giáp chiến Sương Tuyền phòng ngự trên thân thể đã bị nứt ra, trên ngực bị chém một đường, máu tươi rỉ ra.
“Dương Ân!”, hoa hồng Tử thần thất kinh kêu lên, muốn chạy đến để giúp đỡ Dương Ân, nhưng Thạch Sa Phong đã không cho nàng ta có cơ hội đó, ông ta lao lên chặn đường, điên cuồng công kích.
“Đối chiến với ta mà còn dám phân tâm, xem ra ngươi chưa biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi”, Thạch Sa Phong lạnh lùng nói.
"Ha ha, muốn cùng ta liều chết, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!", Thạch Khải Lỗi sau khi khiến cho Dương Ân bị thương thì nét mặt vô cùng vui sướng.
Ngay lúc ông ta đang muốn đuổi giết Dương Ân, thì sau gáy bỗng nhiên dâng lên dự cảm không lành, ông ta còn chưa kịp phản ứng, thì đôi cánh Băng Nhẫn của Dương Ân đã giống như sao băng xẹt ngang qua, chém rách lớp phòng ngự của ông ta như chém giấy, khiến cho ông ta không thể chống đỡ, thân thể bị chia làm hai nửa, máu tươi như mưa trút xuống mặt đất.
Các vương giả khác nhìn thấy cảnh này, mí mắt nhảy loạn xạ, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đây là kiểu tấn công gì vậy?
Đôi cánh Băng Nhẫn nhanh chóng trở về với Dương Ân, Dương Ân không chỉ có một đôi cánh huyền khí màu xanh mà còn có một đôi cánh thật, bốn cánh chớp động, khiến cho tất cả các vương giả khác đều hoang mang.
"Hắn... sao hắn có thể có hai đôi cánh, lại còn có hai màu khác nhau, mà một đôi lại còn giống như là đôi cánh thật, ta không bị hoa mắt đấy chứ?"
"Dị bẩm thiên phú, tuyệt đối không sai, tên nhóc này trời sinh dũng mãnh, không ai có thể địch lại được!"
"Kim Cang Sư Vương đã bị hắn giết chết, chúng ta phải báo thù cho ngài ấy!"
"Tên nhóc kia lợi hại như vậy, tộc trưởng nhất định phải ra tay, nếu không sẽ rất khó đối phó".
"Hắn đã bị thương, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để giết chết hắn, chúng ta cùng xông lên!"
...
Những Man vương khác chỉ kinh hoàng trong một lúc, ngay sau đó, lại có hai Man vương khác lao về phía Dương Ân công kích.
Hai Man vương này vẫn chưa đạt đến cảnh giới vương giả cao cấp, một người là Man vương trung cấp, một người là Man vương sơ cấp, nhưng bọn họ đều không phải là kẻ ham sống sợ chết, hơn nữa họ đều là người thân cùng huyết thống với Thạch Khải Lỗi, họ không thể trơ mắt ra nhìn người thân của mình chết trước mặt mà không báo thù.
“Kẻ giết chết đại ca của ta, ngươi phải chết!”, Man Vương trung cấp mang theo chiến kích, đánh ra lực Man kình biến thành một con Man tượng, hung hãn lao về phía Dương Ân.
Man vương sơ cấp không nói gì, trong tay cầm một tấm lưới cực lớn, từ phía sau lưng Dương Ân ném ra, cố gắng trói buộc Dương Ân trong đó.
Tấm lưới to lớn của Man vương sơ cấp được dệt từ tơ tằm do kim tằm vương phun ra, cực kỳ cứng chắc, ngay cả vương giả đỉnh cấp cũng phải chịu trói, không cách nào giãy giụa được.
Hai Man vương phối hợp rất đúng lúc, Dương Ân vì né tránh đòn công kích của Man vương trung cấp nên đã rơi vào lưới tơ vàng của Man vương sơ cấp, Vạn Lam Hinh phía sau lưng Dương Ân cố hết sức hô lên: "Ân đệ, cẩn thận".
"Không cần lo lắng, chẳng qua cũng chỉ là chút thủ đoạn vặt vãnh thôi!", Dương Ân cười một tiếng, một lần nữa huy động đôi cánh Băng Nhẫn, nó giống như hai lưỡi dao siêu sắc bén chém vào tấm lưới tơ vàng đang trùm xuống.
Xoẹt xoẹt!
Tấm lưới tơ vàng cực kỳ cứng chắc đã dễ dàng bị đôi cánh Băng Nhẫn cắt thành từng mảnh vụn, Dương Ân và Vạn Lam Hinh đã thoát khỏi nguy khốn một cách dễ dàng.
Man vương sơ cấp ngay lập tức ngây người, Dương Ân không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng, Thương Tam Long hai lưỡi đâm thẳng vào thân thể của Man vương sơ cấp không chút lưu tình.
“Ta đã nói rồi, ta muốn quân Man tộc các ngươi phải chôn xác tại nơi này, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”, Dương Ân tàn nhẫn nói.