Mộng Băng Tuyết vẫn luôn ở đây cùng hắn, nhưng vì cảnh giới của cô ta quá mạnh nên người khác không phát hiện ra mà thôi.
Dương Ân có tự tin ứng chiến với bao nhiêu Man Vương như vậy không phải vì hắn có lực chiến đấu đủ mạnh, mà là có Mộng Băng Tuyết ở đây. Hắn và cô ta có sự kết nối trong linh hồn, chỉ cần hắn gặp nguy hiểm thì cô ta chắc chắn sẽ ra tay ngay. Đây cũng là lí do vì sao hắn bảo cô ta bảo vệ Vạn Lam Hinh.
Điêu vương đỉnh cấp bị xử lí, Mạnh Địch được người khác cứu đi. Hoàng Phủ Chiến Hùng không muốn ứng chiến nữa, các vương giả bảo vệ để cho đại quân điên cuồng tháo lui.
Dương Ân cũng không nghĩ muốn diệt sạch đám Man Vương này, huống hồ lúc này hắn đã hết sức. Hắn cũng không muốn để Mộng Băng Tuyết lộ diện, vì hắn mơ hồ cảm nhận được trong quân Man di có cường giả siêu cấp, hắn vẫn chưa mất lí trí đến mức đó.
Nhưng có một người hắn sẽ kiên quyết không bỏ qua, chính là Hoàng Phủ La Sát.
Dương Ân không biết Vạn Lam Hinh đã phải chịu những gì, nhưng hắn đoán được vết thương trên người cô ta chắc chắn có liên quan đến Hoàng Phủ La Sát. Đối phương còn hạ lệnh đòi giết Vạn Lam Hinh, nếu hắn đến không kịp thì chắc chắn Vạn Lam Hinh đã không còn đường sống nữa. Vì vậy mà Hoàng Phủ La Sát bắt buộc phải chết.
Hoàng Phủ La Sát là dũng sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất tộc Man di, hắn ta có danh tiếng không nhỏ trong tộc. Lần này xuất chinh, hắn ta cũng biểu hiện ra vô cùng hung tợn, chiếm được sự ủng hộ của nhóm thanh niên Man di. Tương lai, hắn ta chưa chắc đã là tộc trưởng, nhưng chắc chắn sẽ có địa vị không thấp.
Nhưng sự xuất hiện của Dương Ân lại khiến lòng tự tin của hắn ta bị đánh bật đi không nhẹ. Hắn ta cảm thấy, dù là tộc Man di hay hoàng triều Đại Hạ thì hắn ta tuyệt đối là người giỏi nhất trong nhóm thanh niên dưới 30 tuổi. Thế mà đột nhiên xuất hiện một thanh niên kém hắn ta mười tuổi, lực chiến đấu lại không hề nhỏ, thật sự rất khó chấp nhận.
Chính vì thế nên hắn ta cứ cho rằng Dương Ân là người của giới siêu phàm, không phải là người của giới phàm tục.
Trong quá trình tháo chạy, Hoàng Phủ La Sát cảm nhận được một luồng khí lạnh xông về phía mình. Hắn ta cứ thấy có gì đó không đúng lắm, nên đã quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ánh mắt sắc như dao của Dương Ân bắn đến. Sát ý vô tình nồng đậm đó khiến hắn ta cảm nhận được hơi thở của Tử thần, hắn ta không kìm được mà hô lên: “Cứu ta với!”
Bên cạnh hắn ta có Man Vương bảo vệ, tộc Man di tuyệt đối sẽ không để cho mầm non Man Vương tương lai này chết.
“Hôm nay sẽ chẳng có ai cứu được ngươi đâu!”, Dương Ân dùng toàn lực truyền cho cánh Băng Nhẫn, đôi cánh hóa thành sức mạnh hư thực xuyên qua tầng lớp bảo vệ, giết về phía Hoàng Phủ La Sát.
Một tên Man Vương chặn ở phía trước Hoàng Phủ La Sát, dùng đao chém lấy cánh Băng Nhẫn đang bay nhanh đến. Khi gã cứ tưởng mình đã đánh trúng rồi thì cánh Băng Nhẫn lại cắt ra một độ cong quỷ dị, tránh thoát tấn công của gã, rồi xông thẳng về phía Hoàng Phủ La Sát.
Phụt!
Một cái đầu bị rơi ra ngay trong quân.
Rất linh ứng với câu: “Lấy đầu của tướng trong thiên quân vạn mã như đi lấy một viên ngọc!”
“Thế tử!”, tên Man Vương kia quay đầu lại, không khỏi đau đớn hô lên.
Nhiệm vụ của gã là bảo vệ Hoàng Phủ La Sát rời đi, mà lúc này Hoàng Phủ La Sát đã bị giết ngay sau lưng gã. Lần này gã khó mà thoát nổi trách nhiệm.
Người Man di trong quá trình trốn chạy cũng càng sợ đến hoảng loạn, không ít người ngựa ngã ngay tại chỗ, trở thành đối tượng bị ngựa phía sau đạp lên, tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
“Giết đi, đừng tha cho bất kỳ con chó Man di nào!”
“Chó Man di dám mạo phạm biên giới của chúng ta, lần này phải giết về đến tộc của bọn chúng, cho bọn chúng trả một cái giá đắt”.
“Giết thoải mái quá đi mất, chó Man di đừng chạy mà, chúng ta chiến thêm mấy trăm hiệp nữa đi”.
“Phó đoàn trưởng Dương Ân quá uy võ, là chiến thần của quân đội Đại Hạ chúng ta. Nếu không có hắn thì chúng ta đã thua rồi!”
“Chiến thần Dương Ân!”
“Chiến thần Dương Ân!”
…
Quân Trấn Man khí thế tăng mạnh, tiếng hoan hô vang lên hết lần này đến lần khác, thanh danh của Dương Ân đã lan truyền qua từng ngóc ngách, trực tiếp được sánh ngang với nguyên soái Phần Thiên Hùng và Hoa Hồng Tử thần, trở thành một tượng đài mới của quân Trấn Man.
Bất kể là lão binh hay tân binh đều sùng bái võ lực, kẻ thắng làm vua, Dương Ân tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành Vương giả, chính là đối tượng bọn họ sùng bái nhất.
Quân Trấn Man đuổi theo đám Man di nửa ngày, quân Man di bị giết cho tơi bời khói lửa, con đường chiến trường nhuốm từng mảng máu, hàng ngàn thi thể, thảm không kể xiết.
Dương Ân không ra tay, nhưng cũng đi theo quân Trấn Man một đoạn đường. Mãi đến khi Phần Thiên Hùng hạ lệnh “Giặc cùng đường chớ đuổi”, thì hắn mới ngừng lại.
Lần này, quân Trấn Man tử vong hơn ba ngàn người, bị thương mất năm ngàn người. Còn quân Man di thì chết hơn hai chục ngàn người, bị thương càng vô số kể. Đây là còn chưa bao gồm những Vương giả bị Dương Ân giết chết. Quân Trấn Man toàn thắng!
Lần này ra trận, quân Trấn Man quên đi hai trận thua trước, mặt ai cũng vui vẻ đến lạ.
Toàn quân quay về, còn quân Man di thì im lặng về tộc mình, nhất thời chẳng thể vui lên nổi.
Chiến sự vừa mới dừng, Dương Ân còn chưa kịp đến hỏi thăm Vạn Lam Hinh thì đã bị Phần Thiên Hùng, Hứa Đình Hoằng cùng các tướng lĩnh khác vây quanh.
Dương Ân không thể không hành lễ: “Bái kiến nguyên soái và các vị tướng quân”.
“Miễn lễ đi, đại anh hùng của chúng ta!”, Phần Thiên Hùng lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Ông ta cứ nghĩ Dương Ân đạt đến bước này rồi thì sẽ khinh thường người khác, không ngờ Dương Ân lại vẫn cung kính với bọn họ như vậy, trong lòng cũng có ấn tượng tốt với Dương Ân hơn nhiều.