Đây là chiến lợi phẩm của hắn.
Ngoài yêu vương ra, còn có đồ vật của mấy Man Vương do hắn giết để lại, tất cả đều được Mộng Băng Tuyết lén lấy đi thay hắn, không cần lo bị mất.
“Này lão già, chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Thiếu gia đã nói rồi, cho ngươi cơ hội, chúng ta lại đánh một trận!”, rùa vân bạc lại khiêu khích Phùng Đề Sâm.
Khi nói, nó cũng không hề khách sáo với Phùng Đề Sâm, liên tiếp tung ra vài cú quyền Bá Vương.
Uy lực của quyền Bá Vương không nhỏ, chứa tiết tấu nào đó khó mà nắm bắt.
Phùng Đề Sâm từng thua rùa vân bạc, nào dám so đo với nó nên ông ta nhanh chóng lùi về sau, hơn nữa đanh mặt nói: “Dương Ân, ngươi quá đáng lắm rồi, ta nhất định sẽ báo lại mọi chuyện cho nguyên soái để hắn lấy lại công bằng cho ta”.
Dương Ân nghe tai này lọt qua tai kia, hắn đang nghĩ nên làm sao để đánh bại yêu vương.
Hiện giờ không gian Càn Khôn cũng không còn nhỏ nữa, muốn chứa thêm bảy yêu vương nữa thì không đủ. Hắn thở dài nói: “Nếu Tiểu Hắc ở đây thì tốt rồi”.
Tiểu Hắc không ở cạnh, hắn không được tự nhiên, cũng không quen. Hắn phải quen với việc khi Tiểu Hắc không ở cạnh mà vẫn có thể hoàn thành việc mình muốn làm, không thể cứ suốt ngày ỷ lại vào Tiểu Hắc. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn luyện đan.
Lai lịch của Tiểu Hắc không tầm thường, hắn không biết khi nào nó sẽ biến mất, nhân lúc này hắn phải để nắm chắc nhiều kỹ năng hơn.
Dương Ân giơ tay ra hấp thụ hàn khí của bảy yêu vương, nhưng hắn không loại bỏ được bông tuyết trên người chúng nên cứ để chúng ở dạng đông cứng, không muốn để thi thể của chúng bị ăn mòn.
Thật ra cách tốt nhất là mổ hết chúng ra, lấy những bộ phận quan trọng nhất là được, nhưng Dương Ân lại không nghĩ như thế. Hắn muốn chuyển chúng về Vương thành nguyên vẹn thế này, hắn muốn chơi một vố lớn, thông báo với tất cả mọi người ở Vương thành rằng “Dương Ân hắn trở về rồi!”.
“Người đâu hết rồi, kéo mấy chiếc xe đá đến đây, chở bảy yêu vương này về quân đoàn Tử thần!”, Dương Ân nói với binh lính đang quét dọn chiến trường cách đó không xa.
Không lâu sau, có mấy chục người cùng chạy đến.
“Dương đoàn trưởng yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Phải đó, dù là lên núi đao xuống biển lửa, bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của Dương đại nhân”.
…
Những binh lính này không phải là người của quân đoàn Tử thần, nhưng họ đều rất kính trọng Dương Ân, họ sẽ nghe theo lệnh của hắn.
“Ừm, bông tuyết trên người chúng sẽ không tan, đa số hàn khí cũng đã bị ta hấp thu hết rồi sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn cho các ngươi đâu, các ngươi yên tâm!”, Dương Ân nói, ngừng một lát hắn lấy một nắm đan dược ra nói: “Đây có một ít đan dược trị thương, mọi người cầm lấy chia ra đi”.
Các binh lính này đều mừng rỡ, nhận lấy đan trị thương trong tay Dương Ân.
Bọn họ lên chiến trường chiến đấu, ít nhiều gì cũng sẽ bị thương, họ đều là những binh lính bình thường, muốn có đan trị thương thì phải gom góp công lao mới được, không phải tới lúc bất đắc dĩ thì họ sẽ không dùng đan dược trị thương. Dương Ân hào phóng tặng cho họ như thế khiến họ rất cảm động.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Dương Ân gọi rùa vân bạc quay về quân đoàn Tử thần, hắn không lo việc còn người nào muốn nhắm vào chiến lợi phẩm của họ.
Trong cuộc chiến lần này, tỷ lệ người tử vong của quân đoàn Tử thần vẫn nhiều nhất, ai bảo họ là tử sĩ tiên phong làm gì.
Cũng may là họ được tập luyện nhiều lần trong mùa đông, sức mạnh đã tăng lên nhiều, tỷ lệ tử vong đã giảm hơn trước rất nhiều.
Lần này, trong hơn ba ngàn người thì đã tử vong hết một nửa, còn một nửa vẫn còn sống trong đó cũng có một nửa thống lĩnh tử vong bao gồm cả Bạo Long.
Bạo Long đã là chiến tướng đỉnh cấp, với sức chiến đấu của gã thì dù có gặp phải tướng Man đỉnh cấp cũng không thua, nhưng vì cứu người nên gã mới bị tướng Man giết chết.
Còn Lục Trí yếu ớt lại may mắn không chết, hắn ta là quan văn nhận được công văn chính thức cho phép không cần xông ra trận để đấu tranh anh dũng giống các chiến sĩ Tử thần khác, nếu không dù có mười Lục Trí ra chiến trường thì cũng chỉ có đường chết.
Khi Dương Ân về đến quân đoàn Tử thần thì vừa lúc thấy Lục Trí đang hỏi thăm những binh lính bị thương kia, còn tự tay băng bó vết thương cho họ, phát hết số đan dược trị thương còn lại đã sung quân của Dương Ân cho những người này.
Không thể không nói Lục Trí là một sư gia rất tốt, không chỉ am hiểu về kế sách mưu lược, biết cách mượn sức người khác thay cho cấp trên, là nhân tài hiếm có.
Trong trận chiến này, Lục Trí đã thể hiện được tài năng của mình, đã có tướng lĩnh để ý đến hắn ta. Nếu chiến sự không căng thẳng thì đã vứt cành ô liu chào mời hắn ta rồi.
Khi nhìn thấy Dương Ân, Lục Trí nhanh chóng chạy đến quỳ xuống vừa khóc vừa nói: “Lục Trí bái kiến chủ công”.