Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân không có thời gian để luyện hóa phần sức mạnh này, ánh mắt hắn hướng về hai bóng người trong huyết sát, trong ánh mắt toàn là vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy một người đang ngồi thiền, người này gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bộ xương trong veo, từng dòng sức mạnh màu đỏ như máu đan xen trên cơ thể, khóa chặt người này, trên người không còn sinh khí nào ẩn hiện, trông như đã chết rất nhiều giờ rồi.

Một người khác ngã trên nền đất, người này mặc một bộ áo giáp, nơi ấn đường có một nốt ruồi tị tránh tà, nốt ruồi này đã ảm đạm đi rất nhiều. Người này bị huyết sát xâm lấn và tấn công đến mức khả năng sống sót giảm tới cực điểm, không phải Vạn Thiên Long thì còn là ai được nữa.

“Vạn bá bá!”, nhiều năm trước Dương Ân từng thấy Vạn Thiên Long, đương nhiên sẽ nhận ra gã ngay chỉ với một ánh mắt, đang định xông lên cứu, nhưng hắn phát hiện ra cơ thể mình không thể nhúc nhích được.

“Sao lại thế này chứ!”, cơ thể cứng đờ, Dương Ân kinh ngạc hô lên.

Hắn cảm nhận được một thứ ý chí cực kỳ mãnh liệt đang đè nén trên cơ thể mình, giống như ngọn núi đổ xuống, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Dương Ân không ngừng giãy giụa, sử dụng tấn Long Quy Trấn Thủy, định thoát khỏi loại ràng buộc này, nhưng vẫn không có tác dụng.

Dương Ân vội vàng và điên cuồng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, hắn muốn kết hợp Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy Trấn Thủy, có thể mang đến một vài thay đổi cho hắn.

Trong đàn tế máu này, hắn nhận được sức mạnh hiệu triệu cực kỳ rõ ràng từ đàn tế, hắn hi vọng có thể chuyển biến.

Đến nay Dương Ân vẫn không biết mình đã có được Thái Thượng Cửu Huyền quyết như thế nào, hắn chỉ biết rằng nếu muốn tu luyện Thái Thượng Cửu Huyền quyết đến mức đại thành, thậm chí là mức hoàn mỹ, cần chín loại huyền tinh khí hiếm thấy, loại huyền tinh khí nào cũng là một thứ sức mạnh cực kỳ hiếm gặp trong đất trời. Thấy Thái Thượng Cửu Huyền quyết khiến hắn sinh ra cảm giác được vẫy gọi, ngoài huyền tinh khí ra, hắn không nghĩ tới được thứ nào khác.

Bây giờ hắn đang tu luyện phần nhập môn của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, cùng lắm chỉ là huyền quyết cấp sĩ, tuy rằng hiển nhiên rất phi thường rồi, nhưng nếu hắn không lấy được một loại huyền tinh khí để khiến Thái Thượng Cửu Huyền quyết thăng cấp, vậy thì có khả năng hắn sẽ chỉ dừng bước ở cảnh giới cấp sĩ, rất khó bước ra khỏi cảnh giới này.

Có thể nói rằng huyền quyết quyết định tiền đồ vận mệnh của một võ giả.

Dương Ân điên cuồng vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, hắn thu nạp huyết sát xung quanh, một là để đối đầu với áp lực khủng khiếp này, hai là hi vọng có thể xác định được phán đoán trong lòng.

Quả nhiên, bên dưới đàn tế máu có một luồng sức mạnh khác lạ đang dần dần được truyền tới, bắt đầu thâm nhập vào cơ thể Dương Ân. Tuy nhiên loại sức mạnh này không thể khiến Dương Ân tấn cấp ngay lập tức, chỉ giúp Thái Thượng Cửu Huyền quyết vận hành nhanh hơn thôi.

Đống da bọc xương bị huyết trận khóa chặt kia bỗng dưng mở mắt, hai ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hướng thẳng về phía Dương Ân, dường như sắp xé xác Dương Ân ra, khiến hắn sinh ra đau đớn đến mức khó chịu, huyền quyết cũng ngừng vận hành.

“Ông... ông là người hay là ma?”, Dương Ân không dám nhìn thẳng, kinh ngạc hô lên.

“Tiểu tử, giúp ta thoát khỏi vòng vây, ta sẽ tặng cậu một cơ duyên!”, giọng nói của đống da bọc xương này vừa khàn vừa khó nghe, dường như nhiều năm rồi không hề nói chuyện.

“Lúc này ta còn tự khó giữ mình, làm sao giúp ông thoát được?”, Dương Ân cười khổ.

Hắn có thể xác định được rằng đống da bọc xương trước mặt chưa hề chết, lòng không khỏi tò mò rốt cuộc người này là cao thủ ở cấp bậc này, trong môi trường tệ hại như vậy mà vẫn sống được.

Ngay khi Dương Ân vừa nói xong thì hắn phát hiện ra cơ thể mình có thể cử động được.

“Ở chỗ này, ta muốn cậu sinh thì cậu sinh, muốn cậu chết thì cậu chết, sống như cái tên đã nằm xuống và sắp chết kia kìa”, đống da bọc xương lạnh lùng nói.

Dương Ân bỗng chốc hiểu ra áp lực trên cơ thể mình toàn là “chuyện tốt” do đống da bọc xương này làm ra, nhưng trong lòng không gợn nổi chút tức tối nào. Giống như người ta nói rồi đấy, ở chỗ này, người ta chỉ cần một ý nghĩ đã quyết định được chuyện sống chết, hắn không dám nghi ngờ.

“Làm thế nào mới cứu được ông?”, Dương Ân hỏi.

“Phá giải huyết sát trận, ta tự động có thể thoát ra!”, đống da bọc xương nói.

“Tiểu tử thực lực hơi thấp, làm thế nào để phá trận?”

“Ngươi không sợ huyết sát là đã có khả năng phá trận rồi”.

“Vậy thì ông thử nói xem tôi nên phá trận thế nào!”

“Vị trí Ly ở hướng Nam, cách chỗ đó ba thước ba, lấy yêu hạch mắt trận, vị trí Khảm ở hướng Bắc, cách chỗ đó ba thước ba, lấy huyền linh thạch thượng đẳng ở mắt trận...”

...

Trận pháp huyết sát là một trận pháp phi phàm, có thể bày được trận pháp này là trận pháp sư hạng một.

Không biết đống da bọc xương đã bị khóa ở chỗ này bao nhiêu năm, ông ta nhờ vào cảm ứng của bản thân mà dò tìm mấy vị trí của trận pháp rồi nói với Dương Ân, hi vọng Dương Ân nhờ vào đó để phá giải trận pháp.

Dương Ân nghe xong mà thấy to cả đầu, bởi vì vị trí mà đống da bọc xương này nói cho hắn biết có tới chín chín tám mươi mốt cái, hắn khó lòng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, không biết nên làm thế nào.

Dương Ân không hành xử lỗ mãng, hắn biết chắc chắn đống da bọc xương này không phải thứ gì lương thiện, hở ra là giết người, một khi cứu ông ta ra còn đến mức nào, vì thế đôi mắt hắn khẽ đảo, âm thầm tính toán: “Muốn ta thay ông phá trận cũng không khó, nhưng ông phải đồng ý với ba điều kiện của tôi trước đã”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui