Trưởng lão hộ tộc của tộc Man di là một cường giả cảnh giới Thiên Ngư, có điều chỉ mới là cảnh giới Thiên Ngư sơ cấp, do huyết khí đã bắt đầu suy yếu, muốn thăng cấp thêm nữa thì là một điều vô cùng gian nan. Song, mặc dù như vậy, ở trong thế giới phàm tục, đây chính là cường giả đỉnh cấp, có lão ta ở đây, tộc Man di liền như có Định Hải Thần Châm, không còn lo lắng sẽ bị Đại Hạ xâm lược lại.
Vậy mà hôm nay lão ta lại phải nếm mùi đau khổ, người phụ nữ lãnh đạm mà yểu điệu kia đột nhiên ra tay, ngay cả cơ hội để phản ứng lại, lão ta cũng không có, giống như một con ruồi đang bay vo ve trong không trung bị người ta giơ tay đập trúng vậy.
Dương Ân ngây người không nói nên lời.
Đám người Thạch Sa Phong cũng há hốc mồm.
Sự thay đổi xảy ra bất ngờ này thực sự khiến bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi kết cục sẽ thành ra như vầy.
Dương Ân biết Mộng Băng Tuyết là cường giả cảnh giới Thiên Ngư nhưng đáng tiếc là hắn không biết cô ta ở cấp bậc nào. Vị trưởng lão hộ tộc của tộc Man di vừa xuất hiện có vẻ rất dũng mãnh, ngay cả mấy con Đại Thiên yêu mà lão ta cũng chẳng xem ra gì nhưng chỉ một chiêu của Mộng Băng Tuyết lại có thể đánh bay lão ta.
Điều này khiến hắn vẫn không kịp chuẩn bị để ăn mừng chiến thắng.
Đám người Thạch Sa Phong vốn coi trưởng lão hộ tộc như một “cọng cỏ cứu mạng”, hơn nữa bọn chúng cũng tin rằng có lão ta ở đây thì bọn chúng sẽ được an toàn, nhưng “cọng cỏ cứu mạng” này đã bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn không cho bọn họ thời gian để phản ứng lại.
“Trưởng lão hộ tộc!”. Sau khi hoàn hồn, bọn chúng đồng thanh hét lên, nhanh chóng lao như bay về phía Trưởng lão hộ tộc.
“Má ơi, mạnh kinh người!”, Dương Ân thở phào nói.
“Giết không?”, Mộng Băng Tuyết bình tĩnh quay lại hỏi Dương Ân.
Dương Ân nhanh chóng gọi cô ta quay lại: “Trước… trước thì tạm thời đừng giết, để ta nói chuyện với bọn họ đã!”
Nếu Mộng Băng Tuyết giết đối phương rồi, hắn sẽ khó thực hiện kế hoạch của mình.
Trải qua lần ra tay này của Mộng Băng Tuyết, hắn tin rằng người của tộc Man di sẽ ngoan ngoãn hơn.
Mộng Băng Tuyết ngoan ngoãn trở về bên cạnh Dương Ân, trên mặt cô ta không hề có một biểu cảm gì, chẳng khác nào một sát thủ máu lạnh vậy, vô cùng kính nghiệp.
Thực ra, cô ta không phải là sát thủ mà chỉ bị thiếu mất hồn phách nên mới khiến cô ta trông như thế này thôi.
“Tiểu Ân Tử, cứ để cô ta như vậy thì cũng rất tốt mà!”, Tiểu Hắc truyền âm nói với Dương Ân.
“Ta sẽ không làm chuyện như vậy đâu, sớm muộn gì ta cũng giúp cô ấy khôi phục lại như lúc đầu!”, Dương Ân phản đối nói, sau đó quát lão Rùa: “Nếu lần sau lệnh ngươi ra tay mà ngươi vẫn không hành động, ta sẽ để Tiểu Hắc nướng thịt ngươi để ăn!”
“Vâng, vâng, sẽ không có lần sau đâu ạ!”, lão Rùa vội vàng gật đầu đáp lại.
Trưởng lão hộ tộc của tộc Man di không chết, trên người lão ta mặc một bộ áo giáp bảo vệ, giờ áo giáp đã bị đập nát cũng coi như đã thay lão ta đỡ một đòn chí mạng. Nếu không có áo giáp, e là lão ta không chết thì cũng chỉ còn lại nửa mạng.
Lúc đám người Thạch Sa Phong chạy tới, lão ta đã có thể đứng dậy một lần nữa nhưng cổ họng vẫn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Mộng Băng Tuyết vừa ra tay thực sự không hề nhẹ mà.
“Trưởng lão hộ tộc, ngài không sao chứ?”, đám người Thạch Sa Phong lo lắng nói.
Trưởng lão hộ tộc xua tay nói: “Cái mạng già này của ta đâu có dễ dàng chết như vậy”.
Ngay sau đó, lão ta điều chỉnh lại hơi thở, lại một lần nữa lao về phía đám người Dương Ân. Một bước của lão ta đi ra mấy chục trượng, trở về vị trí ban đầu một lần nữa, sắc mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo như vừa nãy, mà thay vào đó, lão ta nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Trong tộc Man di chúng ta không chỉ có một mình lão phu chống cự các ngươi, nếu thật sự đánh nhau, các ngươi cũng sẽ không chiếm ưu thế đâu. Hơn nữa Thánh Hỏa Giáo cũng sẽ không để mặc cho các ngươi nhúng tay vào chuyện của thế giới phàm tục”.
“Ta không hiểu lão đang nói cái gì. Lần này ta tới đây chỉ là vì muốn tiến hành một cuộc giao dịch với tộc Man di các ngươi. Nếu là lão có thể làm chủ thì ta sẽ nói chuyện với lão. Nếu lão không thể tự quyết định, vậy thì gọi tộc trưởng của các ngươi ra đây, bằng không ta sẽ diệt toàn bộ quân đang trú đóng ở đây rồi lại bàn tiếp cũng được”, Dương Ân nói một cách vô cùng thản nhiên và bình tĩnh.
Hắn cảm thấy chỉ cần áp đảo tinh thần đám người của tộc Man di này trước, hắn tin chắc như thế thì mọi thứ tiếp theo đây sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hắn thực sự không thể nghĩ ra tộc Man di sẽ còn có thủ đoạn gì để phản kháng lại nữa.
“Ngươi muốn nói chuyện gì?”. Trưởng lão hộ tộc của tộc Man di trầm giọng hỏi.
“Chuyện lớn liên quan đến hai nước!”, Dương Ân nói một cách bình tĩnh.
Trưởng lão hộ tộc của tộc Man di do dự một lát rồi nói: “Chuyện này thì ta không quyết định được. Ta sai người đi mời tộc trưởng tới nói chuyện với ngươi”.
“Được, Dương Ân này cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu như ba ngày nữa mà tộc trưởng của quý tộc vẫn không tới thì đừng trách ta hạ lệnh tàn sát quân trú đóng nhé!”. Dương Ân nói với vẻ mặt dữ tợn.
Vì để trở về Vương thành, hắn không tiếc hiểm nguy mà đến tộc Man di, hắn nhất định phải thành công trong một lần, hắn đã sá gì nữa rồi!
“Đi đi về về cũng cần phải có một chút thời gian, xin cho ta thời gian bảy ngày!”
“Không được, chỉ ba ngày thôi, dựa vào tốc độ của lão thì ba ngày là đã đủ để dẫn người tới rồi”.
“Thôi được, vậy các ngươi có thể rút quân của mình, cách xa quân đội của tộc ta trước có được không, bọn chúng đã dọa cho thú cưỡi của bọn ta sợ hãi rồi”.
“Được, chúng ta sẽ quay về dãy núi, mong là ngươi đừng giở trò quỷ gì, ta đến đây với toàn bộ thành ý”.
...
Nhóm của Dương Ân nói rút là rút, cũng không làm khó trưởng lão hộ tộc Man di, hắn đã thể hiện đầy đủ thành ý với đối phương, không hề được đằng chân lân đằng đầu.
Trong mắt của trưởng lão hộ tộc tộc Man di hiện lên một nét phức tạp, sau đó lão ta quay lại giải thích với đám người Thạch Sa Phong một tiếng, rồi quay trở về nơi trọng yếu trong tộc với tốc độ tối đa.
Đôi cánh huyền khí dài vài trượng trên người lão hiện ra, lấp lánh giữa không trung, so với tốc độ của Ưng Yêu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.