Hắn không có hứng thú với núi Man thần, hắn chỉ quan tâm đến Tiểu Hắc.
"Chuyện này thì không thành vấn đề, ngươi là khách quý của tộc ta, ngươi muốn tới núi Man thần thăm thú một chút, ta tin rằng Thiên Tượng thủ hộ cũng sẽ không làm khó ngươi", Hoàng Phủ Chiến Hùng đồng ý.
Vì vậy, Hoàng Phủ Chiến Hùng đã gọi Hoàng Phủ Minh Ngọc đến và sắp xếp để cô ta đưa Dương Ân đến núi Man thần.
Điều này cũng cho thấy Hoàng Phủ Chiến Hùng hoàn toàn yên tâm với Dương Ân, không lo lắng rằng Dương Ân sẽ gây bất lợi cho con gái của mình.
Rốt cuộc tính mạng của ông ta còn quý giá hơn cả cô con gái, nếu như Dương Ân đã không giết ông ta, thì sao hắn lại có thể giết con gái của ông ta được?
Vả lại, hai bên vừa mới thương lượng xong khế ước, Dương Ân chắc sẽ không làm nên những chuyện gây bất lợi cho hắn như vậy.
Sau khi Hoàng Phủ Minh Ngọc nghe lời cha mình nói, cô ta ngay lập tức đồng ý mà không nói thêm tiếng nào.
Điều này đã khiến cho Hoàng Phủ Chiến Hùng có chút nghi ngờ.
Hôm qua con gái của ông ta còn khó chịu với Dương Ân, sao hôm nay lại đồng ý mọi chuyện một cách nhanh chóng như vậy?
Nhưng ông ta cũng không tiếp tục đào sâu vào chuyện đó làm gì, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ an tâm khi con gái chịu nghe lời của mình.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Minh Ngọc đã dẫn Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đi về phía núi Man thần.
Ngoài bọn họ đương nhiên còn có một số tùy tùng, có khoảng 20, 30 người, quy mô không lớn, nhưng đều có cảnh giới cấp tướng, thậm chí còn có Man vương đi theo hộ vệ.
Mặc dù thảo nguyên này thuộc về Man tộc, nhưng vẫn có một số thế lực ẩn mình khó chịu đang cố gắng phá hủy sự yên tĩnh của thảo nguyên.
Dương Ân và Mộng Băng Tuyết vẫn đang cùng cưỡi trên con ngựa Huyết Long lúc trước, nó đã được thuần hóa và khuất phục từ lâu, không dám giở trò gì nữa.
Hoàng Phủ Minh Ngọc đang cưỡi một con voi ngà khổng lồ với chỗ ngồi thoải mái trên lưng voi. Cô ta duyên dáng ngồi trên đó, dường như nổi bật giữa đám đông.
Trên đường đi, ánh mắt của Dương Ân thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc, càng nhìn càng thấy cô ta giống với Tiểu Man, hình dáng đó đúng là cùng từ một khuôn tạc ra, trong lòng hắn không khỏi thở dài nói: "Không hổ là tỷ muội sinh đôi, lần này chắc chắn không phải là giả rồi".
Nghĩ đến điều này, hắn liền cảm thấy cuộc đời của Tiểu Man quả thực rất cay đắng, từ nhỏ đã phải xa cha mẹ, rồi lại bị bắt làm tù nhân, bây giờ còn mất tích, khiến cho hắn cũng cảm thấy buồn thay cho cô ta.
“Ngươi nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc bị ánh mắt của Dương Ân làm cho khó chịu, không khỏi quay đầu nhìn về phía Dương Ân nói.
“Ta chưa từng thấy một cô gái người Man nào xinh đẹp như ngươi”, Dương Ân gật đầu đáp lại.
Từ khi đến thảo nguyên, hắn cũng đã gặp qua một số cô gái người Man, ở đây quả thật không có nhiều mỹ nữ, phụ nữ ở đây đều cao lớn khác biệt, dung mạo có nhiều nét nam tính giống như Nam Như Nam.
“Đó là do ngươi bị mù, Man tộc của ta có rất nhiều cô gái xinh đẹp khác”, Hoàng Phủ Minh Ngọc cay cú đáp lại.
"Cứ xem như là vậy đi, chủng tộc khác nhau, cho nên ánh mắt thưởng thức cũng không giống nhau mà", Dương Ân nói, muốn cho cô ta mặt mũi, không muốn cùng cô ta so đo nữa.
Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi: "Sao lần này ngươi lại tới đây? Cha của ta sao lại khách sáo với ngươi như vậy? Ngươi lại uy hiếp cha của ta sao?"
Ngày trước ở trong dãy núi Lang Yên, cô ta vẫn còn nhớ cảnh Dương Ân triệu hồi ra lão rùa ngàn năm tuổi, đứng trước cấp bậc tồn tại cao như vậy thì ngay cả phụ vương của cô ta cũng phải cúi đầu, cô ta rất sợ lần này Dương Ân cũng dùng tới thủ đoạn đó.
"Ngươi nhìn ta giống như đang uy hiếp ông ta lắm sao? Nếu nói đến uy hiếp thì phải nói chính các người đang uy hiếp ta mới đúng", Dương Ân buông tay nói.
“Vậy ngươi là tù nhân do cha ta mang về à?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi với vẻ mặt mong đợi.
Dương Ân vỗ trán của mình một cái, hắn hoàn toàn bị cô gái này đánh bại rồi, hắn liền nói: "Ngươi có từng thấy một tù nhân được cha của ngươi coi trọng như vậy chưa, hơn nữa còn bảo ngươi phải dẫn đi xem núi Man thần nữa?"
"Cũng đúng, đầu óc của ta chắc có vấn đề rồi".
"Câu này thì ta tin!"
"Dương Ân, ngươi muốn chết đúng không?"
"Ta là khách quý của tộc ngươi, đừng có mà lộn xộn!"
"Hừ, ngươi cứ đợi đó!"
...
Dương Ân cùng đoàn tùy tùng không hề vội vàng, bọn họ chậm rãi ngắm nhìn bầu trời xanh trong phẳng lặng, ngắm nhìn mây cuộn ở phía xa xa, hơn nữa bên mình còn có mỹ nhân làm bạn, tâm trạng của ai cũng đều rất tiêu diêu tự tại.
Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Dương Ân thì hết lần này đến lần khác nghiến răng nghiến lợi, thật ra cô ta không ghét bộ dạng của Dương Ân, mà là ghét người phụ nữ lạnh như băng đang ở bên cạnh hắn.
"Người phụ nữ đó lạnh như vậy, hắn cứ ôm đi, nhất định hắn sẽ bị đông cứng thành cây đá!", Hoàng Phủ Minh Ngọc trong lòng càng thêm khó chịu lẩm bẩm.
Khi bọn họ đi được hơn một giờ, thì ở phía xa đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới.
Thần niệm của Dương Ân quét qua một chút, liền cảm ứng được rõ ràng thực lực của đám người vừa kéo tới.
“Khỉ Đại Hạ, mau xuống ngựa nhận tội!”, trong đám người vừa kéo tới có kẻ quát lên.
Không cần phải nói, những người này đến đây chính là vì Dương Ân.