Thang trời là cầu thang dẫn thẳng lên đỉnh núi Man thần, núi Man thần cao đến mức không thể nhìn thấy được đỉnh núi, và thang trời cũng như vậy.
Không có ai biết ở trên đỉnh núi rốt cuộc có thần linh của Man tộc hay không, hay chỉ có một đỉnh núi trơ trọi mà thôi.
Chẳng qua là trên thang trời này đã lưu truyền lại quá nhiều sự tích, có không ít cường giả thiên giới đã chết ở chỗ này, khiến cho bao người khiếp sợ, cũng có không ít thiếu niên Man tộc thu được lợi ích lớn ở chỗ này, một bước trở thành cao thủ siêu cấp, từ đó rời khỏi giới phàm tục, tiến vào giới siêu phàm, trở thành người trên vạn người.
Dương Ân, một người Đại Hạ dám bước lên thang trời, đáng lẽ ra phải bị đánh nát thành thịt vụn, nhưng chuyện đó không những không xảy ra, mà hắn còn có thể một hơi leo lên bốn mươi bậc thang, khiến cho ai nhìn thấy cũng không thể nào tin được.
Đã qua nhiều năm như vậy, có rất ít hậu duệ của Man tộc leo lên được bốn mươi bậc thang, đa phần đều dừng bước ở bậc thang thứ hai mươi hoặc ba mươi. Những người có thể vượt qua ba mươi bậc thang đều là những dũng sĩ trẻ tuổi thiên tài đã thức tỉnh được Man kình tầng 3, còn những người có thể leo lên bốn mươi bậc thang đều là những dũng sĩ đã thức tỉnh được Man kình tầng 4 trở lên.
Dương Ân hoàn toàn không phải là thiên tài của Man tộc, hắn có thể đi tới được bước này hoàn toàn là nhờ vào đào hạch bên trong đan điền trung tâm sinh ra năng lượng vô cùng tinh khiết, khiến cho hắn có thể đối ứng với núi Man thần, mà những năng lượng này đã sớm cải tạo thân thể của hắn trở thành thân thể bất tử, đặc tính này cũng tượng tự với nguồn năng lượng bên trên thang trời, cho nên hắn mới không bị tổ chú Man tộc nguyền rủa, ngược lại còn lấy được tư cách khảo nghiệm trên thang trời.
Ba mươi bậc thang đầu tiên không ép được Dương Ân đến cực hạn của thể lực, nhưng sau ba mươi bậc thang, thang trời liền sinh ra thêm sức nặng vô cùng to lớn, đến bậc thang thứ bốn mươi thì nó đã hoàn toàn ép được Dương Ân đạt tới cực hạn.
Khi hắn leo lên được bốn mươi bậc thang, thang trời đột nhiên sản sinh ra một luồng năng lượng bao phủ lấy hắn ngay lập tức.
Từng luồng năng lượng màu vàng đất ngưng tụ thành một ngọn núi lớn thật sự, từ trên đầu Dương Ân đáp xuống, muốn đè nát Dương Ân thành thịt vụn.
Ngọn núi lớn này giống như một thực thể, sức nặng đã vượt quá một ngàn đỉnh lực, ngang bằng với chiến lực của một vương giả đỉnh cấp đã bộc phát toàn bộ huyền khí, vô cùng đáng sợ.
Phụt!
Năng lượng của Dương Ân vừa mới bộc phát ra hoàn toàn không đủ để chống đỡ, hắn bị núi lớn oanh tạc trên bậc thang, phun ra một ngụm máu.
Sức mạnh này quá kinh người, dưới tình huống mà Dương Ân không thể vận hành huyền khí của mình, hắn hoàn toàn không thể chịu nổi.
“Tên nhóc này sắp bị sức mạnh của thang trời tiêu diệt rồi. Quả nhiên không phải người tộc ta thì không thể leo lên thang trời!”, con hổ cái kêu lên. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc t𝐫𝓾𝒚ệ𝑛 tại # 𝘛 𝐫U𝙢t𝐫𝓾𝒚ệ𝑛﹒𝘝𝑛 #
“Hắn chết chắc rồi, một vương giả nhỏ nhoi không thể nào chịu đựng được sức mạnh đó”, Man ngưu yêu cũng lên tiếng.
“Hai ngươi đều sai rồi, đây chính là khảo nghiệm của núi thần”, Thiên tượng yêu nói.
“Không thể nào, hắn thực sự có huyết mạch Man tộc sao?”, cả con hổ cái và Man ngưu yêu đều kêu lên.
Thiên tượng yêu cau mày nói: "Ta còn chưa biết, trước hết cứ đứng xem đã, nếu như hắn thật sự có thể bước qua được khảo nghiệm này, thì có lẽ hắn thật sự có huyết mạch của tộc ta, nếu không thì hắn cũng phải có huyết mạch thân cận của tộc ta, như vậy mới được thần núi cho phép".
Mộng Băng Tuyết đứng ngay sau lưng ba con thiên yêu, nét mặt đau đớn hét lên: "Không được!"
Vừa dứt lời, cô ta đã muốn xông lên thang trời.
Ba con thiên yêu ngay lập tức chặn trước mặt cô ta, cô ta không được phép đi qua.
Nhưng trong mắt của Mộng Băng Tuyết lúc này chỉ có sự an toàn của Dương Ân, cô ta ngay lập tức tấn công ba con thiên yêu mà không hề suy nghĩ, khí tức băng giá cực kỳ đáng sợ quét qua, khiến cho cả ba con thiên yêu đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ngăn cô ta lại!”, Thiên tượng yêu gầm lên.
Ngay sau đó, sức mạnh của ba con thiên yêu đồng thời bộc phát, ba đạo thân ảnh kết thành một tam giác yêu trận vây khốn Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết liên tục tung chưởng, tầng tầng lớp lớp băng tuyết cực kỳ bá đạo điên cuồng đánh ra, khí tức băng giá cực độ đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Sau khi ba con thiên yêu tạo thành trận pháp, sức mạnh bộc phát ra cũng kinh người không kém, ba loại sức mạnh khác nhau va chạm với băng chưởng của Mộng Băng Tuyết.
Ầm ầm!
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên khiến ngọn núi thần rung chuyển, nhưng những nguồn năng lượng này không thể tàn phá những sự vật khác trên ngọn núi thần, cứ như thể đã có một sức mạnh nào đó đang được giải phóng, cô lập nguồn năng lượng của bọn họ bên trong.
Tam đại thiên yêu toát ra yêu khí mạnh khủng khiếp vây chặt Mộng Băng Tuyết, tất cả đều đã hiện nguyên hình, từng đợt từng đợt năng lượng đánh ra, thiên phú công kích của Thiên tượng, Man ngưu cùng Man hổ đều được gia tăng toàn diện.
Linh hồn của Mộng Băng Tuyết vốn không hoàn chỉnh, nên cho dù cô ta có sức chiến đấu vô song, có thể nghiền nát thiên yêu, nhưng dưới sự tấn công của cả ba con thiên yêu, cô ta cũng không tránh khỏi bị thương. Khóe miệng của cô ta đã rỉ ra máu tươi, y phục trên người cũng đã bị đánh rách nhiều chỗ.
Tam giác Man yêu trận đã kích phát thiên phú chiến đấu của tam đại thiên yêu, cho dù có chiến đấu với cường giả mạnh hơn thì bọn chúng cũng có thể chống lại được.