Dị Thế Võ Thần dương Ân

Ngựa Huyết Long chỉ là một yêu tướng, đối diện với khí tức vương giả mà bốn chân không mềm nhũn ra đã là rất giỏi rồi, muốn chạy đi thì lại càng khó hơn.

Cũng may Dương Ân và con ngựa Huyết Long sớm đã có tâm ý hợp nhất, Dương Ân vận hành tấn Long Quy trấn thủy khiến cho con ngựa Huyết Long ngay lập tức tung vó bỏ chạy.

Ngoài ra còn có Mộng Băng Tuyết bảo vệ cho sự an toàn của Dương Ân và con ngựa Huyết Long, Dương Ân cũng không muốn đại khai sát giới ở đây, nếu không thì sẽ còn khiến cho đám binh sĩ kia kích động hơn nữa.

Đáng tiếc, hắn nhất quyết không để cho Mộng Băng Tuyết ra tay, cho nên hắn cũng không dễ dàng chạy thoát được, đám người đuổi theo hắn đều là vương giả cao thủ, thực lực rất mạnh, không thua gì các trung tướng, cục diện này chắc chắn là đang muốn giết chết hắn cho bằng được.

Dương Ân vốn đang vô cùng tức giận, sau những đòn công kích dữ dội, lửa giận của hắn rốt cuộc đã không thể kìm nén được nữa, hắn từ trên lưng ngựa Huyết Long bay lên trời, quát lớn: "Băng Tuyết, giữ cương con ngựa Huyết Long, chờ ta làm thịt bọn chúng".

Dương Ân quyết định ra tay, nếu cứ kiềm chế lửa giận thì sẽ dẫn tới nội thương.

Khi Dương Ân bay lên, Mộng Băng Tuyết và con ngựa Huyết Long đã thoát khỏi vòng vây, đám người kia chỉ nhắm vào Dương Ân.

Dương Ân sải đôi cánh huyền khí màu xanh, cầm theo thương Tam Long hai lưỡi nghênh chiến đám vương giả đột nhiên xuất hiện, hắn phát hiện tất cả những vương giả này đều có vẻ kỳ quái, sát ý tỏa ra trên người cực kỳ mạnh mẽ. Hắn liền hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Phần Thiên Hùng và những người khác cũng muốn hỏi câu hỏi này, họ không hề biết năm vương giả này được bổ sung vào quân đội từ khi nào.

“Ha ha, ta là phong lưu công tử Hoa Phong Thần, xếp thứ sáu trong bảng Độc Thủ”, một vương giả tay cầm quạt mỹ nữ cười lạnh nói.

Người này đã trung niên nhưng vẫn ăn mặc trẻ trung lộng lẫy, trên đầu đội một chiếc mũ thư sinh, trên tay lắc lư một chiếc quạt mỹ nữ, thần sắc ung dung vô cùng.

“Úc Kim Hoa, xếp thứ bảy”, một người phụ nữ đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

Người phụ nữ này tay cầm một thanh trường kiếm, dáng người thon thả mặc một bộ y phục bó sát, trông vô cùng gợi cảm.

“Hạ Hầu Liệt, đặc biết đến đây để lấy mạng chó của ngươi!”, người đàn ông cầm một cây trường thương rực lửa nói.

"Lam Khổ!"

"Quan Phương Hiện!"

Hai người còn lại cũng lần lượt xưng tên, và chúng đều nằm trong 20 nhân vật đứng đầu bảng Độc Thủ.

Những người đứng đó nghe thấy bọn chúng xưng danh xong thì đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, nhân vật trong bảng Độc Thủ trước giờ đều là những kẻ đại ác, tay nhuộm máu tanh vô số, khiến cho triều đình cũng phải đau đầu.

Năm người bọn chúng đột nhiên xuất hiện ở đây đều là vì Dương Ân, không cần nói thì ai cũng có thể đoán được, Dương Ân nhất định đã chọc giận kẻ địch lớn, cho nên kẻ đó mới muốn đoạt mạng của hắn như thế này.

"Tất cả mọi người cảnh giác, kẻ nào dám ở trong quân doanh sinh sự, giết không tha!", Phần Thiên Hùng lớn tiếng hạ lệnh.

“Đám bảng Độc Thủ kia, mau cút ra khỏi đây!”, Hứa Đình Hoằng lộ ra vẻ chán ghét nói.

"Ác nhân tự có ác nhân trị, Dương Ân lần này chết chắc", Cận Niệm cười nhạt nói.

Binh sĩ trong quân nhanh chóng phân tán, bọn họ không thể hỗ trợ, ở lại chỗ này cũng chỉ có thể tạo thêm thương vong, các tướng lĩnh thì đều tập hợp lại, nhất định không để cho trận đại chiến ở đây ảnh hưởng đến tình hình trong quân.

Dương Ân nhìn đám người kia, lại hỏi: "Người trong vương thành đã phái các ngươi đến đây đúng không?"

Bảng Độc Thủ, khi Dương Ân còn ở vương thành cũng đã từng nghe nói qua, chỉ có điều lúc đó hắn còn rất mơ hồ, không biết nhiều lắm, chỉ biết những kẻ này đều là cường giả ác nhân đỉnh đỉnh đại danh, lại không được vương triều sử dụng, chỉ nhận tiền, không nhận người.

Với sự nổi lên đột ngột của hắn, một số người trong triều đã cảm thấy khủng hoảng, cuối cùng phải phái đến một đội sát thủ để vây giết hắn.

"Rất tốt, làm thịt các ngươi xong rồi thì mấy kẻ ở vương thành cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên", Dương Ân sắc bén nói.

"Với thực lực của một mình ngươi mà cũng muốn giết bọn ta sao, thật ngây thơ!", Hoa Phong Thần cười nói.

"Cùng ra tay, tốc chiến tốc thắng!", Úc Kim Hoa lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, ả là người ra tay đầu tiên, trường kiếm đâm tới, hư ảnh một đóa hoa ăn thịt người xuất hiện, muốn nuốt chửng lấy Dương Ân.

Chiến lực của ả cũng đã đạt tới cảnh giới Địa Hải trung cấp, chỉ cách cảnh giới Địa Hải cao cấp một bước, nguồn năng lượng bộc phát ra vô cùng cường hãn.

Hạ Hầu Liệt cũng không đứng yên, ngọn thương của y cũng hung hãn đâm tới Dương Ân, thương ảnh thật dài từ trên trời rơi xuống, mang theo ngọn lửa dữ dội, muốn giết chết Dương Ân chỉ bằng một kích.

Lam Khổ và Quan Phương Hiện cũng lao ra, một kẻ dùng quyền cước, một kẻ dùng đại đao, đòn tấn công tuy có khác nhau nhưng chiến lực đều đã đạt tới cảnh giới Địa Hải trung cấp, sát ý ngập trời.

Bốn vương giả cảnh giới Địa Hải trung cấp đồng loạt ra tay khiến cho đất trời như rung chuyển, những nguồn năng lượng oanh tạc trên không rực rỡ như pháo hoa vừa bắn ra.

Rất nhiều tướng lĩnh nhìn thấy bọn chúng xuất thủ đều lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, nếu trong quân cũng có những cao thủ bậc này, thì quân lực sẽ càng được nâng cao lên nữa.

Hoa Phong Thần là vương giả cao cấp, y khinh thường không thèm ra tay, ánh mắt chỉ nhìn về phía của Mộng Băng Tuyết, tham lam lẩm bẩm: "Thật là một mỹ nhân cực phẩm, chắc chắn phải thuộc về ta".

Ngay sau đó, y bỏ qua Dương Ân, lao về hướng Mộng Băng Tuyết.

Dương Ân không hề phân tâm để ý tới y, nếu như hắn biết y dám cả gan làm như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà khen y một câu: “Tên nhóc này thật là dũng cảm!”

Vào lúc này, Dương Ân đang phải đối mặt với những đòn công kích dồn dập, hắn cầm thương Tam Long hai lưỡi quét qua, đánh bay hết tất cả những đòn công kích đó. Đối với cường giả cùng cấp, căn bản chẳng kẻ nào có thể uy hiếp được hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui