Kiếm Vấn Nhất, hỏi oán tình, tên là: kiếm Cầu Oan.
Kiếm Cầu Oan là một thanh kiếm được rèn nên bằng mười ba loại vương tài, ba mươi lăm loại yêu tài, rèn nó trở thành một món vương binh đỉnh cấp, sắp chạm tới cảnh giới của thiên binh, mang trên thân hỏa huyền khí vô cùng nồng đậm.
Thanh kiếm này là do Tiết Quý rèn ra trong lúc ông cảm thấy uất ức đến cực điểm, kiếm văn trên thân kiếm quanh co khúc khuỷu, thể hiện tâm tình oan khuất của ông, kiếm khí ẩn chứa oán khí, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy chua xót.
Tiết Quý cầm trong tay kiếm Cầu Oan, tất cả ưu tư cùng bóng tối bên trong ông cũng vào giờ khắc này bùng nổ, hướng về phía hoàng cung hô to: "Tiết Quý muốn hỏi hoàng thượng, Tiết Quý có tội gì?"
"Tiết Quý to gan, ngươi còn có mặt mũi tới đây truy hỏi oán tình sao, hôm nay ta phải giết ngươi", Lôi Ưng Tạ Chấn cao giọng quát, tay cầm đao Lôi Đình, thân cưỡi Lôi Ưng Vương bay lướt qua, người ưng hợp nhất, bay về phía Tiết Quý giáng xuống công kích.
Sấm sét giữa trời quang!
Trên bầu trời đột nhiên có sấm sét giáng xuống, giáng vào giữa ấn đường của Tiết Quý, muốn cắt ông ra làm đôi.
Quá Phong Lệnh cũng không đứng yên, ông ta biết rất rõ thực lực của Tiết Quý, Tạ Chấn không thể nào làm đối thủ của ông được, ngay lúc Tạ Chấn ra tay, ông ta đã xách một đôi ưng trảo lướt qua, cách mười mấy trượng xông tới.
Xé sư giết hổ!
Ông ta giống như một con yêu ưng với huyết khí vô cùng cường đại, ưng trảo sắc bén rạch qua mấy chục trượng dài, cho dù là sư tử hay hổ cũng sẽ bị tóm lấy tại chỗ, trở thành thức ăn của nó.
Chu Mạc cũng ra tay, ông ta cầm một cây giáo nhọn rất dài, huyền khí nồng nặc nổi lên toàn thân, ngay lúc còn cách Tiết Quý ba mươi trượng, cây giáo liền đâm ra, trong nháy mắt, ngọn giáo xé gió, hướng thẳng về phía trái tim của Tiết Quý.
"Tiết Quý chết đi!", Chu Mạc điên cuồng quát lên.
Ngoài sự công kích của bọn họ, đám thú cưỡi cũng phối hợp công kích, từng nguồn năng lượng của vương thú đánh ra ngang dọc, như có thể xé nát bầu trời.
Nơi này ở rất gần hoàng cung, không có thường dân nào sống ở đây, chỉ có cây cối cùng với hàng rào phòng ngự, mấy thứ này đều bị nghiền thành bột vụn dưới những nguồn năng lượng công kích bên trên.
Cũng may là có trận pháp đại sư đang tạo trận pháp xung quanh, bảo vệ bốn phía, nếu không những vùng lân cận cũng có thể bị phá nát.
Trong hoàng cung, hoàng thượng cùng với bá quan văn võ đều đã lên vị trí cao nhất trên cổng thành, quan sát sự tình đang xảy ra.
"Gan chó của tên Tiết Quý này thật là lớn, còn dám quay lại nhận lấy cái chết", có quan văn ở trước mặt hoàng thượng mắng.
"Rõ ràng là hắn quay về tìm chết, nhưng ta thấy trước tiên nên khuyên nhủ hắn, rồi thừa dịp hắn không chú ý thì bắt lại".
"Ngươi quá ngây thơ rồi, oán khí của Tiết Quý cao ngất trời, làm sao hắn có thể chịu dừng tay".
"Hoàng thượng, người đừng nóng giận, cứ đứng xem kịch hay là được rồi".
...
Hoàng thượng Đại Hạ không lên tiếng, lãnh đạm nhìn Tiết Quý, trong miệng lẩm bẩm: "Phản tặc xuất hiện, ắt có điềm loạn lạc!"
Tiết Quý bị ba đại vương giả vây công, sắc mặt vẫn bình thản, trong nháy mắt rút ra kiếm Cầu Oan, một đạo hỏa huyền khí nồng nặc quét qua, chém thành hình cánh cung lớn, hướng về phía ba vương giả đang công kích tới từ ba hướng khác nhau.
Đường kiếm chém ra, oán khí bốn phía, xé nát công kích của mấy người kia, mà vẫn còn có dư lực cường đại chém tới.
Vù vù!
Hai con ưng vương bị trúng một kiếm, máu văng tung tóe, thân thể nặng nề rơi xuống.
Ngoài ra, Tạ Chấn cũng bị dư lực đánh trúng, giáp chiến vỡ tung, máu chảy giàn giụa, nếu như nguồn sức mạnh đó không phải là dư lực, thì chắc chắn ông ta đã bị chém thành hai khúc.
Quá Phong Lệnh cùng Chu Mạc thì vẫn ổn, bọn họ chặn được một kiếm này, chẳng qua cũng chỉ bị chấn lùi, khóe miệng trào máu, bị thương không quá nặng.
“Đừng ngăn cản ta, nếu không các ngươi đều phải chết!”, Tiết Quý cưỡi con ngựa Xích Thố hoang dã đi ngang qua, lãnh đạm nói.
Một kiếm này chẳng qua ông cũng chỉ dùng đến ba phần thực lực, ông cũng không có ý muốn giết mấy kẻ trước mắt, mục tiêu cuối cùng của ông chính là đương kim hoàng thượng.
"Tiết Quý, chớ u mê không tỉnh, trong người của ngươi cũng chảy huyết mạch của Đại Hạ, lại dám khi quân phạm thượng, tội đáng chết vạn lần, ngươi hãy thu tay lại đi", Quá Phong Lệnh một lần nữa ngăn ở phía trước Tiết Quý nói.
Chu Mạc cũng bước tới nói: "Bỏ vũ khí xuống, ta sẽ cho ngươi được chết sảng khoái!"
"Thật muốn ép ta đại khai sát giới sao!", Tiết Quý hướng về phía cổng thành xa xa, hít sâu một hơi nói, ngay sau đó ông lại một lần nữa quát lớn: "Dám hỏi hoàng thượng, Tiết Quý ta có tội gì?"
"Tự tìm cái chết!", Quá Phong Lệnh cùng Chu Mạc đồng loạt quát một tiếng, một lần nữa liên thủ đánh ra.
Ưng trảo phanh thây.
Trư cương thành hổ.
Hai người tung hết toàn lực, chiến lực của những vương giả cao cấp, ưng trảo vô cùng sắc bén, hiện lên nồng nặc sát ý, có thể xé xác bất kỳ sinh vật nào, trư cương thành hổ chính là sát chiêu biến hóa thành mãnh hổ, trư yêu cùng hổ yêu luân phiên biến hóa, mang khí tức sát phạt, lao nhanh tới đối thủ.
Quá Phong Lệnh và Chu Mạc đều đảm đương chức vị đại thống lĩnh, chiến lực tất nhiên không cần bàn cãi, bọn họ cũng không phải là vương giả thông thường, riêng huyền khí của họ cũng hàm chứa sức mạnh tàn phá, kỹ thuật chiến đấu đều là vương kỹ, bộc phát ra sức mạnh đủ để chiến đấu vượt cấp.