Dị Thế Võ Thần dương Ân

Sau khi Dương Ân trở về quân đoàn, hắn gọi Lục Trí triệu tập tất cả mọi người tới.

Một ngàn năm trăm người tập trung trước mặt Dương Ân với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa còn dàn hàng một cách có trật tự, khá ngay ngắn chỉnh tề.

Dương Ân nhìn từng người cấp dưới đang phấn chấn tinh thần, cảm thấy khá hài lòng, nói với Lục Trí: “Sư gia xinh đẹp, ngươi thực sự rất có tài, có thể huấn luyện bọn họ từ năm bè bảy mảng trở thành như thế này”.

“Chủ công, gọi ta là sư gia là được rồi! Đừng thêm mấy chữ sau vào có được không!”, Lục Trí phản bác, dừng lại một lúc hắn ta lại nói: “Đây không chỉ là công lao của một mình ta, mấy vị thống lĩnh cũng có phần nữa, nhưng công lao lớn nhất vẫn thuộc về chủ công ngài đó”.

“Sao ta có thể so sánh với các ngươi được chứ, nếu như không có các ngươi huấn luyện bọn họ, bọn họ nào có thể có tinh thần như vậy được chứ?”, Dương Ân cười nói.

“Lời này của chủ công không đúng rồi, nếu không có nước thuốc và đan dược của ngài động viên bọn họ thì bọn họ nào có thể nỗ lực quyết tâm tu luyện như vậy chứ?”, Lục Trí nói.

Huyết Cơ xếp ngón tay thành hình hoa lan nói: “Đúng vậy, công lao lớn nhất vẫn là thuộc về đoàn trưởng ngài!”

“Nếu là đoàn trưởng khác, nào có thể hào khí hào phóng như ngài chứ!”, Độ Quảng Phật cũng nói.

Dương Ân nói đùa: “Xem ra vẫn là nhờ mị lực của đan dược, chứ không phải là do mị lực của bổn tướng quân lớn mà”.

Lúc này tất cả binh sĩ đều không nhịn được mà cười phá lên.

“Được rồi, quay về chuyện chính, ta phát hiện một nửa trong số các ngươi đã có thực lực đột phá đến của cảnh giới cấp tướng nhưng vẫn còn một nửa đang kẹt ở cấp bậc chiến sĩ, có thể là do thiên phú ảnh hưởng đến việc thăng cấp, hoặc cũng có thể là do các ngươi vẫn chưa đủ nỗ lực. Nhưng làm binh sĩ của Dương Ân ta, không ai trong số các ngươi được phép yếu ớt như vậy, ta thưởng cho mỗi người các ngươi một viên Tăng Khí đan và Phá Huyệt đan, cho thêm thời gian mười ngày. Sau đó, ta muốn thấy tất cả các ngươi đều đã đột phá lên cảnh giới nhân tướng, ai không đột phá được thì sẽ trục xuất người đó ra khỏi quân đoàn của bổn tướng, để hắn tới gia nhập quân đoàn khác!”, Dương Ân vô cùng trịnh trọng nói.

Dương Ân mạnh tay như vậy đã dọa cho những người đang có mặt đều cảm thấy sợ hãi.

Hơn một ngàn người, trong tay người nào cũng đều có đan dược, hơn nữa đều là do một mình Dương Ân đích thân đưa ra. Trong quân đội, hắn tuyệt đối là người đầu tiên, cho dù là giương mắt khắp Vương thành, không có ai có được sự hào khí và khí phách giống như hắn.

“Các ngươi có lòng tin không?”, Dương Ân lớn tiếng hỏi.

“Có!”, tất cả mọi người đồng thanh hô lớn.

“Huyết Cơ, Độ Quảng Phật, Lý Đại Chuỷ, Chu Dũng, Trịnh Tiểu Hổ, đem đan dược phân phát xuống, mười ngày sau, ta hy vọng tất cả mọi người đều có thể trở về Vương thành cùng bổn tướng quân!”, Dương Ân nói một cách vô cùng phấn chấn.

“Vâng, thưa tướng quân!”, mọi người lớn tiếng cao giọng nói.

Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy sự mong đợi, họ từ lâu bọn đã bị coi là những tử sĩ sung quân đến biên quan, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân còn có thể trở về Vương thành. Đa số trong lòng bọn họ đều có chuyện vướng bận, có người thân, có bằng hữu, cũng có chỗ hoài niệm, bọn họ có thể lại quay về để nhìn lại một lần nữa, đời này đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Không chỉ như vậy, bọn họ càng kích động hơn khi có thể đi theo một người chủ tử như vậy, tương lai có thể được sống đúng với tôn nghiêm của mình.

Sau khi các thống lĩnh đem đan dược phân phát hết cho mọi người, thì bảo từng người bọn họ giải tán đi đột phá, mười ngày sau sẽ tập hợp lại ở đây.

Dương Ân lệnh cho mấy vị đại thống lĩnh ở lại, đích thân đưa cho mỗi người bọn họ một viên Cố Nguyên đan.

Sau khi mấy vị đại thống lĩnh này nhận lấy Cố Nguyên đan, tất cả đồng loạt quỳ rạp xuống dưới đất, trong lòng hoàn toàn chân thành cống hiến, trung thành với Dương Ân.

“Cố Nguyên đan này có thể củng cố lại cảnh giới của các ngươi, đợi sau khi đạt được cảnh giới cấp tướng viên mãn thì ta sẽ đưa thêm cho mỗi người các ngươi một viên Huyền Dịch đan, xác suất đột phá cảnh giới Địa Hải thành công sẽ càng cao!”, Dương Ân nhắc nhở bọn họ.

“Vâng, thưa đoàn trưởng!”, chúng thống lĩnh đáp.

“Ừm, trong số mấy người các ngươi, chỉ có Huyết Cơ và Độ Quảng Phật là chuẩn bị đột phá cảnh giới Địa Hải được thôi nên ta đưa thêm cho mỗi người một viên Huyền Dịch đan để giúp hai ngươi đột phá thành công”, Dương Ân lấy ra hai viên Huyền Dịch đan, lần lượt đặt vào trong tay Huyết Cơ và Độ Quảng Phật.

“Đa tạ đoàn trưởng, ta nhất định sẽ là người đầu tiên đột phá thành công!”, Huyết Cơ nói một cách vô cùng tự tin.

Độ Quảng Phật nhận lấy Huyền Dịch đan, lại hành lễ với Dương Ân nói: “Không đột phá thì không có mặt mũi nào gặp đoàn trưởng nữa!”

Bọn họ sớm đã đạt cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, sau khi có được nước thuốc mà Dương Ân đưa cho để gột tẩy cơ thể, quả thực đã sở hữu năng lực đột phá lên tầng cao hơn, đan dược và Huyền Dịch đan của Dương Ân giống như cơn mưa rào mùa hạ đúng lúc, giúp bọn họ bay cao hơn nữa.

Ngoài ra, điều khiến cho các thống lĩnh khác đều đỏ mắt ghen tị chính là Huyền Dịch đan này mới là vương đan thực sự. So với Cố Nguyên đan có giá trị còn cao hơn, một khi trở thành bậc vương giả là có thể một bước lên trời, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Bọn họ đều đã hạ quyết tâm phải nhanh chóng đạt được cảnh giới cấp tướng viên mãn, đồng thời đi theo Dương Ân chặng đường này, mới có thể có được cơ hội tiến xa hơn.

“Tốt lắm, đều giải tán hết đi! Mười ngày sau ta muốn nhìn thấy kết quả!”, Dương Ân gật đầu hài lòng nói.

Ngay sau đó, hắn dẫn Khỉ Gầy và Lục Trí trở về lều.

“Khỉ Gầy, mười ngày nữa ta sẽ quay về Vương thành, có thể sẽ không quay lại biên ải nữa, huynh có dự tính gì chưa?”, Dương Ân hỏi Khỉ Gầy.

“Ta thì có thể có dự tính gì chứ, đương nhiên là đi theo đại ca rồi, còn gì phải nói nữa!”, Khỉ Gầy đáp ngay tại chỗ.

“Huynh đã trở thành Vương rồi, ở trong quân đội làm một tướng quân cũng không tồi đâu!”

“Ta biết, nhưng biên ải đã thái bình, ta lưu lại cũng không còn công lao gì để mà vét nữa rồi, chi bằng đi theo huynh trở về, tin rằng đại ca sẽ có đất cho ta dụng võ”.

Dương Ân suy nghĩ một chút, cảm thấy Khỉ Gầy nói cũng có lý, liền hiện vẻ mong đợi nói: “Được, huynh theo ta cùng nhau trở về. Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau trở về đại náo Vương thành một phen”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui