Dị Thế Võ Thần dương Ân

Chuyện của Dương gia xảy ra quá đột ngột, Kiều Tam Gia còn chưa kịp nói đỡ cho Dương gia, ngay cả một lời phân trần cũng không thể nói được, điều này khiến cho ông ấy khó chịu vô cùng, bởi vì Dương Nghĩa là môn sinh mà ông ấy vừa lòng nhất.

Khi Dương Nghĩa từ bỏ chức trạng nguyên, Kiều Tam Gia tức giận đến mức ngã bệnh ba ngày ba đêm, sau đó ông ấy còn đến chất vấn đương kim hoàng thượng, đáng tiếc sau đó ông ấy cũng không biết được tung tích của Dương Nghĩa.

Kể từ đó, Kiều Tam Gia càng thêm thất vọng với triều đình, không muốn để ý quá nhiều đến chuyện triều chính, chỉ cần chuyên tâm dạy các hoàng tử học tập là đủ rồi.

Đoàn binh mã của Dương Ân đã đến phía trước Túy Tiên Lâu, Dương Ân nghênh đón cha mẹ của mình vào trước, sau đó mới cùng với huynh đệ quân đoàn Tử Thần tiến vào Túy Tiên Lâu.

Bên trong Túy Tiên Lâu đã bày lên rất nhiều món ngon, binh sĩ của quân đoàn Tử Thần đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ như vậy, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Dương Ân để cho Dương Khả Nhân đưa cha mẹ mình vào phòng riêng lớn, sau đó mới nói với thủ hạ của quân đoàn Tử Thần: "Mọi người không ngại xa xôi ngàn dặm theo bản tướng trở về vương thành, dọc đường vô cùng cực khổ, hôm nay mọi người cứ ở đây ăn uống no say, xem như là huynh đệ chúng ta tẩy trần".

"Đoàn trưởng khách khí rồi", chúng tướng sĩ hướng về phía Dương Ân đáp lại.

"Ừm, mọi người cứ ăn uống thỏa thích, không cần lo đoàn trưởng không chi tiền", Dương Ân nói.

Trong lúc Dương Ân đang định tới phòng riêng cùng với cha mẹ thì hắn liếc mắt nhìn thấy Kiều Tam Gia đang muốn tiến vào tửu lầu, đang bị chặn lại ở bên ngoài.

Dương Ân đi tới, vừa vặn nghe được lời của tiểu nhị đang uể oải nói: "Hầu tước đại nhân, nơi này đã được người nhà của tiểu thư ta bao trọn rồi, chi bằng hôm nay ngài đến nơi khác uống rượu đi".

"Ta quen biết bọn họ, ngươi cứ để cho ta vào, bảo đảm sẽ được giữ lại", Kiều Tam Gia kiên nhẫn nói.

Lúc tiểu nhị còn định nói gì đó, thì Dương Ân đã đi tới, hắn nói: "Để cho Kiều gia gia vào đi".

Tiểu nhị quay đầu nhìn thấy Dương Ân, liền cho Kiều Tam Gia vào, nhưng vẫn chặn ba người cận vệ phía sau lưng Kiều Tam Gia lại.

Kiều Tam Gia quay đầu lại khoát tay với mấy người cận vệ, sau đó đi về phía Dương Ân cười nói: "Tiểu Ân tử, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tới lão già này".

Người gọi Dương Ân là tiểu Ân tử sớm nhất không phải là Tuần Duệ, mà chính là vị Kiều Tam Gia trước mặt đây, là do lúc trước Kiều Tam Gia đã gọi Dương Nghĩa là tiểu Nghĩa tử, cho nên Dương Ân cũng được ông ấy đặt cho một cái tên tắt, lúc đó hắn cũng không dám phản bác, sợ bị lão hầu tước bắt đi học.

Dương Ân hướng về phía Kiều Tam Gia khom người hành đại lễ, nói: "Dương Ân bái kiến Kiều gia gia".

Kiều Tam Gia cũng tính là một nửa thầy dạy Dương Ân, trong lúc Kiều Tam Gia dạy dỗ Dương Nghĩa, cũng tiện tay dạy cho hắn một ít đạo lý, quan trọng hơn là Kiều Tam Gia rất chuyên tâm dạy dỗ đệ đệ của hắn, hắn nên thay đệ đệ của mình hành lễ với ông ấy.

"Ta còn tưởng rằng nay tiền đồ của tiểu Ân tử cậu rộng mở rồi thì ngay cả lão già ta đây cũng không nhớ nữa", Kiều Tam Gia khẽ vuốt râu, hài lòng nói.

Dương Ân cười nói: "Cháu nào dám, chỉ là cháu vừa mới từ biên ải trở về, còn chưa kịp tới thăm Kiều gia gia thôi".

"Ừm, tên nhóc này bây giờ phát triển nhanh như gió, kháng thánh chỉ, đánh công công, bao Túy Tiên Lâu, nhắc đến tên của Dương Ân trong vương thành không ai không biết, không ai không hiểu", Kiều Tam Gia thâm ý nói.

"Kiều gia gia đang phê bình cháu quá khoa trương sao?", Dương Ân hỏi ngược lại.

"Không tệ không tệ, có thể phản ứng nhanh như vậy, xem ra một năm qua huấn luyện cậu rất có hiệu quả", Kiều Tam Gia cười nhẹ nói.

"Còn không phải sao?", Dương Ân cười, dừng một chút hắn còn nói: "Kiều gia gia cũng vào đây ngồi một chút đi, cha mẹ cháu được gặp gia gia nhất định sẽ rất vui".

"Được rồi, hôm nay ta không quấy rầy nhã hứng một nhà đoàn tụ của các người, ta chủ yếu chỉ muốn tới gặp mặt cậu một chút, cậu gây nên chuyện lớn như vậy, ta phải mau đi xoa dịu một chút thay cậu, một năm trước chuyện xảy ra quá đột ngột, lão phu không thể giúp được gì, lần này nói gì cũng phải ở trước mặt hoàng thượng thay cậu nói mấy câu, cũng giúp cho đồ nhi tốt của ta có thể sớm trở lại", Kiều Tam Gia khoát tay nói, liền dứt khoát xoay người rời đi.

Dương Ân nhìn Kiều Tam Gia rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn tin tưởng những lời Kiều Tam Gia vừa nói, vị gia gia này vẫn còn nghĩ đến đệ đệ của hắn.

Dương Ân trước đây chưa từng đến Túy Tiên Lâu, tuy hắn từng là tử tước, nhưng hắn vẫn còn nhỏ tuổi, làm gì có tiền để đến đây, hơn nữa, hắn dành rất nhiều thời gian cho việc tu luyện.

Sau khi hắn bước vào phòng riêng, nhìn những món ăn vô cùng ngon mắt ngon miệng bày sẵn, hắn mới cảm thấy Túy Tiên Lâu đúng là danh bất hư truyền.

Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn rơi vào Dương Khả Nhân đang đứng bên cạnh mẹ mình, càng cảm thấy cô ấy đã khác xưa.

“Ân nhi ngồi đây với mẹ, mọi người đang đợi con đó”, Tô Nhu Mai vẫy tay với Dương Ân.

Dương Ân bước tới, rồi nói với Dương Khả Nhân: "Khả Nhân tỷ, tỷ cũng ngồi đi, đừng lúc nào cũng nghĩ mình là người ngoài như vậy".

“Ừm, đại thiếu gia ngồi đi, ta cũng ngồi”, Dương Khả Nhân đáp lại.

Dương Ân ngồi xuống, Dương Khả Nhân cũng ngồi xuống.

Cô ấy đối với Dương gia rất chân thành, Dương gia là ân nhân của cô ấy, không có Dương gia cũng không có cô ấy, cô ấy sinh là người của Dương gia, chết cũng là ma của Dương gia, không ai có thể thay đổi điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui