Dương Ân quả thực đã biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi, trong mắt Tiểu Hắc, Trú Nhan đan chỉ là một loại đan dược cấp thấp nhưng phương pháp luyện đan như vậy gần như không tồn tại ở giới phàm tục. Cho dù là ở giới siêu phàm thì nếu có người gặp phải, hầu hết sẽ giữ lại làm của riêng, giá trị của nó không thua kém gì so với Địa Vương đan, thậm chí trong mắt phụ nữ, nó còn có giá trị hơn cả Địa Vương đan nữa.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng yêu cái đẹp, Hoàng hậu đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Hoàng thượng đột nhiên trẻ ra, bà ta không khỏi hoảng sợ. Sau khi truy hỏi ra mới biết là nhờ công dụng của Trú Nhan đan thì liền sai người gọi Dương Ân tới.
“Dương Ân, tuy dược tế ti là Dược Vương, nhưng ông ta không có phương pháp luyện đan của Trú Nhan đan, chi bằng ngươi đem phương thuốc cống hiến ra, để hắn luyện chế cho bổn cung”, Hoàng hậu có chút ngờ nghệch đề nghị.
Bà ta vừa dứt lời, Hoàng thượng liền nói: “Mỗi một phương thuốc đan dược đều là bí mật của luyện dược sư không thể truyền ra ngoài, sao có thể nói truyền là truyền được chứ, chi bằng để Dương Ân luyện chế cho nàng đi, bổn cung tin rằng Dương Ân hắn có năng lực này!”
Dương Ân cười nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, hai vị vẫn muốn có thêm Trú Nhan đan phải không? Đây chính là đan dược cấp vương, thần hao phí một chút khí lực luyện chế thì cũng không sao, chủ yếu là không có dược liệu ạ”.
“Cái này có gì khó chứ, ngươi là dược tế ti Vinh Diệu, có thể trực tiếp đến Dược Khố để chọn lấy dược liệu mà”, Hoàng thượng liền nói.
“Cái này… sợ là dược tế ti đại nhân sẽ có ý kiến với thần”, Dương Ân lộ vẻ khó xử nói.
“Có ý kiến gì thì bảo hắn tới tìm trẫm!”, Hoàng thượng bá đạo nói.
Hoàng hậu ở bên cạnh sốt ruột nói: “Đúng vậy, ngươi cần dược liệu gì, trong Dược Khố đều có. Ngươi mau chóng đi lấy, ta chỉ cần đan dược!”
“Nếu đã như vậy, vậy thần xin lĩnh mệnh, chỉ cần tìm được dược liệu, thần sẽ dốc toàn lực luyện chế Trú Nhan đan cho Hoàng hậu!”, Dương Ân đáp.
“Tốt, tốt, đúng là một đứa bé ngoan, ai cũng đều nói ngươi đáng ghét khó ưa, nhưng bổn cung thấy những lời đó đều là đồn bậy, vu khống hãm hại ngươi một cách ác ý”, Hoàng hậu bất bình thay cho Dương Ân.
“Hoàng hậu anh minh, Dương Ân quả thực là đã bị kẻ gian hãm hại, có điều tất cả đều đã là chuyện của quá khứ rồi!”, Dương Ân lấy lòng nói.
“Ừm, đều đã qua rồi, ngươi phải nhìn về phía trước, sau này phò tá Hoàng thượng thật tốt, ngươi sẽ không ít quyền lợi!”, Hoàng hậu đáp, dừng một chút, bà ta lại nói: “Ngươi lập tức tới Dược Khố lấy dược liệu đi, nhanh chóng luyện ra Trú Nhan đan, bổn cung sẽ trọng thưởng!”
“Tuân lệnh Hoàng hậu!”, Dương Ân đáp một tiếng, rồi lui khỏi điện.
Trong Lâm Viên của hoàng cung, mỗi bước mỗi trạm gác, mỗi bước cũng là một cảnh sắc khác, nhưng Dương Ân lại không lòng dạ nào để thưởng thức, hắn đang theo sát tiểu thái giám chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một cung nữ vội vàng đi tới, ngăn tiểu thái giám lại, sau đó nói nhỏ bên tai tiểu thái giám: “Tiểu Quý Tử, công chúa muốn gặp phò mã gia, ngươi có thể đi được rồi, để ta dẫn ngài ấy đi gặp công chúa!”
“Cái này...”. Tiểu thái giám lộ rõ vẻ khó xử, cung nữ lại nói: “Lẽ nào ngươi muốn làm trái mệnh lệnh của công chúa?”
“Tiểu nhân không dám!”, Tiểu thái giám vội vàng đáp.
“Vậy ngươi mau chóng trở về đi, để ta dẫn đường cho phò mã gia!”, cung nữ nói xong liền đi tới chỗ Dương Ân, sau khi hành lễ thì nói: “Nô tỳ sẽ dẫn đường cho đại nhân!”
Những gì cô ta vừa nói nhỏ với tiểu thái giám kia thì người thường không nghe thấy, nhưng lại không thể giấu được Dương Ân, hắn đã nghe được toàn bộ những gì cô ta nói không sót một chữ.
Dương Ân do dự một lúc nhưng rồi vẫn gật đầu, đi theo cô ta.
Rất nhanh, Dương Ân đã tới một sân khác, sân này cách điện Dưỡng Tâm không xa. Điện Dưỡng Tâm xa hoa, còn sân trước mặt lại tao nhã hơn nhiều, trồng đủ loại hoa, còn có cả làn suối trong vắt, còn có một số linh thố trẻ thơ đang nhảy nhót tung tăng giữa đám hoa cỏ.
Giữa cỏ cây hoa lá, một cô gái mặc đồ nam, trên tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng đang đi tới đi lui, trong lòng có chút bối rối. Khi thấy cung nữ đã dẫn Dương Ân tới, sắc mặt của nàng ta liền thay đổi rõ rệt, khuôn mặt đỏ bừng cúi thấp đầu, còn cắn đôi môi ngọc ngà, lấy lên can đảm, nàng ta ngẩng mặt lên, đứng yên tại chỗ chờ Dương Ân tới.
Dương Ân giả bộ phát hoảng nói: “Đây là đâu? Hình như không phải là lối ra!”
“Hoàng tử của chúng ta muốn gặp ngài!”, cung nữ có chút chột dạ đáp.
“Ồ, không biết là vị Hoàng tử nào!”, Dương Ân truy hỏi.
“Chính là bổn Hoàng tử!”, Đường Hiểu Hàm tiến lên chào hỏi, màu đỏ trên mặt không hề phai nhạt mà ngược lại càng thêm rõ ràng, trong ánh mắt vẫn có chút long lanh bất định, nhìn Dương Ân ở cự li gần như vậy, tim nàng ta đập như hươu chạy.
Dương Ân khẽ chắp tay nói với Đường Hiểu Hàm: “Dương Ân bái kiến Hoàng tử!”
Đường Hiểu Hàm làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Không cần đa lễ!”
“Không biết Hoàng tử muốn gặp Dương Ân là vì chuyện gì?”, Dương Ân hỏi.
Đường Hiểu Hàm ho khẽ một tiếng nói: “Bổn Hoàng tử đã được nghe nói về chuyện của Dương tướng quân ở nơi biên ải nên cố ý mời ngươi tới đây để nói chuyện. Hôm nay gặp được quả là anh võ bất phàm, khiến bổn Hoàng tử sinh lòng ngưỡng mộ!”
Dương Ân cười nói: “Hoàng tử chê cười rồi, Dương Ân chẳng qua chỉ là một kẻ vũ phu lỗ mãng mà thôi, nói gì đến anh võ bất phàm chứ, theo Dương Ân thấy, Hoàng tử mới thật sự là một người trẻ tuổi tài cao, nhân trung long phượng!”
“Dương tướng quân quá khen rồi, bổn Hoàng tử đã quan tâm đến chuyện chiến sự nơi biên ải từ lâu, không biết Dương tướng quân có thể nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể khiến quân Man đồng ý nghị không?”, Đường Hiểu Hàm bắt đầu nói về chủ đề mình đã chuẩn bị trước
Nàng ta chủ động tiếp cận Dương Ân chính là muốn tiến thêm một bước để hiểu rõ hơn về con người của Dương Ân, càng muốn biết rõ rốt cuộc hắn lấy đâu ra khí thế dám từ chối hôn sự do Hoàng thượng ngự ban, điều này đã khơi dậy ý muốn tiếp cận Dương Ân của nàng ta.
Đây rốt cuộc là loại đàn ông gì chứ?