Dị Thế Võ Thần dương Ân

Tại Tống phủ.

Sau khi Tống tướng quay về, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nằm dài trên ghế thái sư, để cho người hầu xoa bóp vai cho mình.

Một lúc sau, Tống Hữu Minh bước tới, đuổi người hầu đi rồi xoa bóp vai cho cha mình, ra dáng một người con ngoan.

Một lúc lâu sau, Tống Hữu Minh cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Cha, hôm nay vào triều có chuyện gì xảy ra không?"

"Thật là thiếu kiên nhẫn", Tống tướng híp mắt, dừng một chút còn nói thêm: "Tên nhóc kia đã quật khởi, thế lớn không thể chống, ngay cả hoàng thượng cũng không có biện pháp làm gì được hắn".

“Cái gì, chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”, Tống Hữu Minh nói với vẻ không tin.

"Không gì là không thể, sau lưng hắn có cường giả thiên cảnh bảo vệ, xem ra hắn đã gặp được kỳ duyên", Tống tướng thở dài nói.

“Vậy thì con phải làm sao đây, hắn nhất định sẽ trả thù con”, Tống Hữu Minh hoảng sợ nói.

"Xem bộ dạng của con kìa, mới vừa gặp chút chuyện liền hốt hoảng, tương lai sao có thể thừa kế sự nghiệp của ta?", Tống tướng chán ghét nói: "Lập tức cho đại bàng truyền thư cho huynh và tỷ của con, bảo bọn chúng mau trở về một chuyến".

"Quá tốt, chỉ cần huynh và tỷ trở về, thì cho dù tên thấp hèn đó có bản lĩnh bằng trời cũng phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết", Tống Hữu Minh mừng rỡ nói.

"Đừng nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy, người ta từ một kẻ bị phế truất nay lại có thể quật khởi thành vương chỉ trong một năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đánh ngã, chỉ cần cho hắn thấy sự lợi hại của nhà ta rồi đánh tiếng chiêu mộ hắn, có lẽ vẫn còn có cơ hội bắt tay giảng hòa".

"Cha, ta và hắn có thể nói là tử địch, làm sao có thể bắt tay giảng hòa được!"

"Con phải nhớ kỹ, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi".

...

Tại Tào phủ.

Đây là nhà của trung tướng Tào Kiến Đạt, tổ tông của Tào gia cũng được phong làm Hầu tước, cho nên Tào gia cũng là một trong những quý tộc tại vương thành.

Tào lão gia vẫn còn sống, dù đã sớm giã từ vũ khí, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta vẫn không hề tầm thường, ông ta là nhân vật đã theo chân tiên đế lập được biết bao nhiêu chiến công hiển hách trên sa trường.

Tào Kiến Đạt trở về nhà với nụ cười trên môi.

Tào phu nhân thấy chồng mình cười vui vẻ như vậy, liền không nhịn được hỏi: "Lão gia, hôm nay vào triều gặp chuyện tốt gì sao?"

“Ha ha, chuyện này cũng không giấu được nàng”, Tào Kiến Đạt tươi cười đáp lại.

“Viết hết lên trên mặt chàng rồi, ta còn có thể không thấy sao?”, Tào phu nhân nói.

“Đúng là ta đã gặp được một chuyện vui”, Tào Kiến Đạt đáp, nhưng ông ta không muốn nói sâu vào chuyện này, liền chuyển chủ đề hỏi: “Không phải gần đây Phần Ni nói rằng mình sẽ trở về sao, con bé đâu rồi?”

"Chắc là khoảng hai ngày nữa thì con bé mới về, thời gian Nga Mi thu nhận đệ tử ngoại môn đã được xác định, con bé phải tham gia khảo hạch trước, sau đó nhất định sẽ về nhà một chuyến", Tào phu nhân nói.

"Ừ, nhất định con bé phải về nhà sớm, ta đã tìm được một chàng rể hiền rồi", Tào Kiến Đạt nói.

"Lão gia, không phải chàng luôn muốn Phần Ni tìm một vương giả thiếu niên ở giới siêu phàm về làm con rể nhà ta sao? Sao bây giờ chàng lại tìm đối tượng khác cho con bé?"

"Đối tượng mà ta thay con bé tìm được cũng là một vương giả thiếu niên, so với con trai của chúng ta còn tốt hơn gấp mấy lần".

"Là con cái nhà ai mà lại có thể khiến cho chàng vừa ý như vậy?"

"Chính là Dương Ân của Dương gia".

...

Ở phía đông vương thành có một thế lực độc lập gọi là "Dược Vương các".

Dược Vương các là thế lực đã thoát khỏi sự khống chế của hoàng triều, nhưng lại ở trong phạm vi của hoàng triều, hơn nữa còn đang hút cạn tài nguyên của hoàng triều, bởi vì bọn họ có địa vị vô cùng cao, đủ để cho hoàng triều phải nhún nhường ba phần.

Nơi này có một tòa đại điện nguy nga được lấy làm trung tâm để xây dựng nên một tòa thành bao quanh, trở thành nơi ở của một nhóm các luyện dược sư.

Lão các chủ của nơi này, Dược Viêm Hải, chính là đệ nhất luyện dược sư được hoàng triều công nhận, có tin đồn ông ta đã từng là một nhân vật có thế lực nào đó trong giới siêu phàm, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại quay trở về chốn cũ, thành lập Dược Vương các, bắt đầu nắm trong tay tất cả luyện dược sư của hoàng triều, khiến cho bọn họ phải phụ thuộc vào Dược Vương các. Hai phần ba lượng đan dược trong triều đình đều được cung cấp từ Dược Vương các, đủ để thấy được thế lực của Dược Vương các này khổng lồ biết bao nhiêu.

Hàng năm, ngoài biên ải nam bắc của hoàng triều cần một số lượng lớn đan dược trị thương cho binh sĩ, chỉ một điểm này cũng đã khiến cho Dược Vương các thu được không ít tiền bạc tài nguyên từ hoàng triều, trở thành thế lực giàu có nhất hoàng triều.

Hoàng triều từng nhiều lần muốn thâu tóm và tổ chức lại Dược Vương các, nhưng làm sao cũng không đạt được mục đích, bởi vì sau lưng Dược Viêm Hải có cường giả cảnh giới Thiên Ngư bảo vệ, khiến cho hoàng triều chỉ có thể thỏa hiệp, để mặc cho thế lực này tiếp tục tồn tại, tiếp tục nắm trong tay mạch sống đan dược của hoàng triều.

Bên trong Dược Vương các, có một người đang ngồi cao hơn tất cả các luyện dược sư ở xung quanh, nghe một người khác đang quỳ dưới đất bẩm báo.

Người ngồi trên cao đó trông vẫn còn trẻ tuổi, nhiều lắm chỉ khoảng ba mươi, dáng dấp không tính là anh tuấn nhưng cũng không quá khó nhìn, là loại người có vẻ ngoài cương nghị, người đó khoác một tấm áo choàng đặc biệt, dường như trên thân thể còn toát ra ngọn lửa, khí tức tương đối kinh người.

Dám ngồi ở vị trí chủ tọa cao nhất, trừ lão các chủ Dược Viêm Hải ra thì chỉ còn có con trai của ông ta là Dược Linh Vũ, y là đương kim các chủ thực sự của Dược Vương các ngày nay.

Sau khi nghe thủ hạ báo cáo xong, Dược Linh Vũ cười lạnh nói: "Trú Nhan đan, loại đan dược này ta đã mơ ước từ lâu, bây giờ cuối cùng nó cũng đã xuất hiện, thật là đúng lúc".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui