Dị Thế Võ Thần dương Ân

Sau đó, Dương Ân hợp lại với nhóm của Khỉ Gầy, hắn không cần thiết phải ở lại đây nữa, trước tiên hắn phải trở về vương thành, hắn rất sợ cha mẹ ở vương thành sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn đã ý thức được có vài kẻ đã mất trí, chuyện gì cũng có thể làm được.

Trên đường đi, Dương Ân hỏi Khỉ Gầy: "Khỉ Gầy, huynh nghĩ ta nên làm gì tiếp theo?"

Bây giờ, trong lòng của hắn có chút hoang mang.

Năng lực của hắn càng lớn, hắn càng muốn thoát khỏi gông cùm, nhưng hắn cũng có những ràng buộc thế tục, tuyệt đối không thể bỏ.

Khỉ Gầy đáp: "Đại ca, khi huynh còn ở trong sơn ngục, huynh muốn làm gì là sẽ làm ngay, bây giờ ta cảm thấy huynh cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều, chỉ cần huynh trở nên mạnh hơn nữa, thì dù cho có chuyện gì cũng không phải là vấn đề".

Suy nghĩ của Khỉ Gầy rất đơn giản thô lỗ, nếu như có Lục Trí ở đây thì chắc chắn hắn ta sẽ phân tích nhiều hơn.

Chỉ có điều, Khỉ Gầy nói như vậy cũng đã khiến cho Dương Ân thông suốt được một số chuyện, ánh mắt của hắn sáng lên, nói: "Không sai, trở nên mạnh mẽ mới là điều quan trọng nhất, chỉ cần ta mạnh hơn tất cả, thì còn ai dám làm trái ý của ta chứ".

“Đúng vậy!”, Khỉ Gầy phụ họa nói, dừng một chút, hắn ta còn gãi gãi đầu nói: "Lão đại, hình như ta sắp đột phá".

"Đột phá cảnh giới Địa Hải trung cấp?", Dương Ân kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, không biết tại sao sức mạnh của ta càng lúc càng tăng nhanh”, Khỉ Gầy có chút bối rối nói.

Dương Ân cảm thấy rất kích động vì Khỉ Gầy, hắn ta vừa đột phá cảnh giới Địa Hải sơ cấp không được bao lâu, bây giờ lại sắp tiếp tục đột phá, khiến cho nội tâm của Dương Ân cũng bị kích thích, hắn sớm đã nghe Tiểu Hắc nói Khỉ Gầy có chiến thể bất phàm, tương lai còn có thể trở thành chiến thần, quả nhiên đều là sự thật.

Dương Ân không nói thêm lời nào, liền đem một đống huyền linh thạch giao cho Khỉ Gầy nói: "Huynh cầm đi, lúc đột phá còn có thể dùng".

Ở cảnh giới Địa Hải, mỗi một lần đột phá đều cần có một nguồn năng lượng cực cao hỗ trợ chống đỡ, Dương Ân đối xử với huynh đệ như vậy đúng là không còn gì để chê trách.

Người khác lấy được một khối huyền linh thạch đều hận không thể giữ lại được cho bản thân mình dùng, nhưng Dương Ân hoàn toàn không quan trọng điều đó, một lần lấy ra mấy trăm khối đưa cho Khỉ Gầy, tình nghĩa huynh đệ này ít ai có thể so sánh được.

Khỉ Gầy đẩy đống huyền linh thạch lại cho Dương Ân rồi nói: "Đại ca, linh dịch Xích Hỏa lần trước ta vẫn còn, đủ để cho ta đột phá, huyền linh thạch này huynh cứ giữ lại đi".

"Ta bảo huynh cầm thì cứ cầm, nói nhiều cái gì", Dương Ân lớn tiếng nói.

Thấy Khỉ Gầy khó xử, Dương Ân lại bồi thêm một câu: "Đại ca là luyện dược sư, muốn tìm huyền linh thạch chẳng lẽ còn khó khăn sao?"

Thấy Dương Ân nói như vậy, Khỉ Gầy liền không có lý do phản bác, ngoan ngoãn đem mấy khối huyền linh thạch thu vào, rồi hắn ta còn nói: "Đại ca, ta muốn về nhà một chuyến".

"Nhà huynh ở đâu?", Dương Ân hỏi.

Thời gian ở trong sơn ngục, tuy Dương Ân và Khỉ Gầy cùng chung hoạn nan, nhưng cũng không ai dám nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra sau khi được trả tự do, hắn cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua nhà của Khỉ Gầy ở đâu.

"Nằm trong một khe núi, không đáng nhắc tới", Khỉ Gầy nói.

"Bớt nói nhảm, mau đưa ta đi gặp bá phụ và bá mẫu đi", Dương Ân tức giận nói.

Khỉ Gầy gãi đầu nói: "Được rồi, chỗ đó có chút xa xôi, để ta dẫn huynh đi".

Thế là nhóm bọn họ liền đổi đường, đi tới nhà của Khỉ Gầy.

Nhà của Khỉ Gầy đúng là nằm trong một khe núi, thuộc về một nơi tên là "trấn Tôn Thị".

Trấn này có cái tên như vậy bởi vì người dân có họ Tôn chiếm số lượng nhiều nhất, hơn nữa Tôn gia trong trấn còn có một vị đã từng làm quan lớn trong triều đình, cho nên mới lấy "Tôn Thị" làm tên trấn từ đó.

Tôn gia không ngừng lớn mạnh, các chi trong gia tộc cũng không ngừng chia nhỏ tranh đấu với nhau, nhà Tôn Đẩu bị gạt ra ngoài rìa vì thế hệ cha ông không đủ sức cạnh tranh, trở thành người ở tầng lớp thấp nhất trong trấn.

Ngoài ra, người trong tộc có bất hòa với nhà hắn còn chèn ép khiến cho nhà hắn không thể ngóc đầu lên được.

Tôn Đẩu cũng bị bọn họ hãm hại nên mới phải chịu cảnh lao ngục.

Có thể thấy, những người này vì tranh đoạt lợi ích gia tộc, ngay cả tình thân hay huyết mạch cũng hoàn toàn không để ý tới nữa.

Dương Ân cảm thấy không nói nên lời sau khi nghe những gì Khỉ Gầy nói.

Thật đúng như câu nói: "Nồi da xáo thịt".

“Bây giờ huynh đang trở về quê hương, kế hoạch của huynh là gì?”, Dương Ân hỏi Khỉ Gầy.

"Có thể có kế hoạch gì chứ? Ta chỉ không muốn đám người đó ức hiếp cha ta", suy nghĩ của Khỉ Gầy rất đơn giản, thẳng thắng nói ra nguyện vọng của mình.

"Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần huynh nói ra thân phận hiện tại của mình, thì chắc chắn huynh và cha của huynh đều được đề tên trên tộc phổ của Tôn gia, hơn nữa tất cả mọi người trong tộc cũng đều phải tỏ ra cung kính đối với nhà huynh", Dương Ân nói, dừng một chút hắn còn nói: "Chỉ có điều, ta đề nghị huynh vẫn nên đưa cha đến nơi khác sinh sống, ở nơi xa xôi hẻo lánh này cũng không thể phát triển thêm được bao nhiêu, mà không gian cũng có hạn".

Khỉ Gầy đáp: "Hay là thôi đi, ta cũng không muốn có thêm nhiều phiền não giống như lão đại, chỉ cần cha ta có thể ăn uống no đủ, nhiều nhất thì kiếm thêm cho cha ta một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc là được".

Dương Ân cười nói: "Cũng được, chờ tương lai huynh đệ chúng ta bình thiên hạ, để cho bọn họ hưởng phúc".

“Đại ca, chúng ta có nên thành lập lại 'Bang Võ Hầu' không?”, Khỉ Gầy đề nghị.

“Thành lập lại Bang Võ Hầu?”, Dương Ân cau mày trầm ngâm nói.

"Ừm, ta cảm thấy huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau làm lớn một phen, tương lại nhất định có thể trở thành một thế lực trấn quốc, còn có thể so sánh với giới siêu phàm", Khỉ Gầy khát vọng nói.

Nghe xong lời này, ánh mắt của Dương Ân dần trở nên nóng rực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui