Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân không phải chỉ là một người dễ dàng nổi nóng.

Nhưng chỉ cần đụng vào vảy ngược của mình thì dù đối phương là ai, hắn cũng liều mạng với kẻ đó.

Ngô Tam Hào là danh tướng đương thời, hơn nữa còn là một Vương gia, ông ta là người có quyền lực tối cao trong đại điện này. Hơn nữa ông ta còn dẫn theo đội quân hùng mạnh mười vạn người tới bao vây thành trì, ai dám lỗ mãng tuyên bố muốn giết toàn tộc ông ta?

Cho dù là Dược Viêm Hải còn sống, tên này cũng không dám nói năng như thế với Ngô Tam Hào.

Ngô Tam Hào quay đầu nhìn hai người đang đi tới, trong đôi mắt già nua hiện lên tia tán thưởng, trong lòng thầm khen: “Đúng là đôi trai tài gái sắc!”

Ông ta là người sõi đời, từng trải nhiều chuyện, năng lực nhìn người cũng khá tốt. Từ vẻ ngoài và khí chất của đôi trai gái trước mắt, ông ta có thể phân biệt ra được là họ không giống người thường, dù đối phương có nói năng ngỗ ngược với mình nhưng ông ta không cảm thấy đối phương sai.

Sau khi Dược Linh Vũ nhìn thấy Dương Ân thì trong mắt bốc lửa, y chỉ muốn xông lên liều mạng với hắn.

“Dương Ân, ngươi thật to gan, không hổ là con của thứ phản phúc, ngay cả Ngô vương gia mà ngươi cũng dám đòi giết cửu tộc, đúng là không biết sống chết mà!”, Dược Linh Vũ cười lạnh.

Có võ tướng khác lên tiếng: “Mau quỳ xuống cầu xin Vương gia tha thứ, bằng không thì chết!”

Võ tướng này là thân tín đắc lực của Ngô Tam Hào, đã lên hàm trung tướng, tên này theo Ngô Tam Hào về từ biên quan, vô cùng hộ chủ.

Mặt khác, có vài người cũng lên tiếng trách mắng Dương Ân, họ tin chắc Dương Ân không dám làm bậy ở đây.

Dương Ân không hề để ý tới lời nói của những người đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Tam Hào: “Ông già, ta khuyên ông không nên để kẻ khác dắt mũi, nếu không e là khí tiết tuổi già sẽ khó giữ đấy!”

Bên trong những lời này tràn đầy ý tứ cảnh cáo, thứ đối phương mặc trên người là áo bào màu vàng có hình giao long, là trang phục của Vương tước. Dương Ân có thể nhận ra được là thân phận của ông ta bất phàm nhưng hắn để ý điều đó sao?

Ngay cả núi Nga Mi, hắn cũng dám đắc tội, thế nên cũng không cần quan tâm đến việc đắc tội thêm người khác nữa.

Huống chi, có vài việc cũng không phải do hắn chủ động gây sự mà là rắc rối tự mình đưa tới cửa, năng lực làm người khác e sợ của hắn còn chưa đủ.

“Ha ha, đã bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám nói chuyện với bổn vương như thế, ngươi là kẻ đầu tiên đó. Không tệ, rất khá!”, Ngô Tam Hào cười phá lên.

“Vương gia, để mạt tướng đi bắt hắn!”, một võ tướng bên cạnh Ngô Tam Hào mở miệng.

Võ tướng này tên Lôi Đức Minh, dáng vẻ cường tráng mạnh mẽ, mặc trên người chiến giáp dày nặng, trông khá oai hùng phấn chấn. Ánh mắt tên này nhìn Dương Ân không hề thân thiện chút nào.

Ngô Tam Hào xua tay: “Cậu nhóc chỉ đang đứng ra thay cha mình thôi, khá đáng khen. Còn tội vô lễ này thì đợi sau khi quyết định được ai thành vị đế vương mới rồi tính tiếp!”

“Vương gia khoan dung độ lượng!”, Dược Linh Vũ nịnh nọt tâng bốc một câu.

“Vương gia khoan dung độ lượng!”, những người khác đều hô hào theo.

Dương Ân không ngờ đối phương lại nhẫn nại như vậy, tầm mắt không nhịn được mà nhìn thoáng qua ông lão cao lớn này rồi cũng chẳng hề dây dưa dây cà quá lâu. Hắn liếc một đám bá quan văn võ phía sau nói: “Mắt các người đui mù hết rồi sao? Không thấy công chúa điện hạ à?”

Nghe thấy sự nhắc nhở của Dương Ân, bá quan văn võ mới nhìn Đường Hiểu Hàm rồi làm lễ: “Bái kiến công chúa. Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Đường Hiểu Hàm bình thản để họ làm lễ, sau đó chậm rãi tiến tới hoàng vị.

Nàng ta đến trước ngai vàng, quỳ xuống, bắt đầu lạy.

Cộp! Cộp! Cộp!

Đường Hiểu Hàm dập đầu liên tục ba cái, mỗi một cái đều rất mạnh, nơi chiếc trán nõn nà đã rỉ máu, trông mà khiến người ta đau lòng!

Bá quan văn võ không biết ý của Đường Hiểu Hàm là gì, chỉ cảm thấy là nàng ta đang tưởng nhớ Tiên hoàng.

“Phụ hoàng, nữ nhi bất hiếu, đến nay vẫn không thể để người xuống mồ an nghỉ!”

“Phụ hoàng, nữ nhi bất hiếu, người thân của kẻ phản tặc vẫn còn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, vẫn chưa thể bắt chúng phải chôn cùng người!”

“Phụ hoàng, nữ nhi bất hiếu, triều đình như rắn mất đầu, Vương thành hỗn loạn, nữ nhi không thể thay người chỉnh đốn triều cương, bình ổn sự bất an của quần thần!”

...

Những lời của Đường Hiểu Hàm đều xuất phát từ tận trong tâm can, những câu nói này đâm xuyên qua tim của mấy vị quan trước mắt, họ đều thấy mặt mình nóng ran.

Hoàng thượng băng hà, người còn chưa nhập thổ yên nghỉ mà ngai vàng của ông ta đã bắt đầu rơi vào chiến loạn, đây là sự bất kính to lớn.

“Nói cho cùng...”, Kiều Tam gia không nhịn được mà đồng ý với lời của Đường Hiểu Hàm: “Việc cấp bách bây giờ là nên an táng Hoàng thượng đã!”

“Chuyện này thì được!”, Tống tướng trầm ngâm một hồi rồi đáp.

“Được, vậy hãy để Hoàng thượng được an nghỉ trước đã, những cựu thần như chúng ta đã làm sai!”, Ngô Tam Hào hơi tự trách.

Dương Ân tới cạnh Đường Hiểu Hàm, sau đó quay đầu nhìn bá quan văn võ: “Bây giờ các người mới nghĩ tới những chuyện này thì muộn rồi!”

“Cớ sao Dương Ân hầu tước lại nói như thế?”, một vị quan hỏi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui