Dị Thế Võ Thần dương Ân

Lương Thi Khất, phó bang chủ Cái Bang, có thực lực cấp tướng đỉnh cấp, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá cảnh giới Địa Hải, nhưng ông ta đã mắt kẹt tại cảnh giới này đến tận 10 năm cũng chưa thể đột phá. Điều này là do trong suốt thời niên thiếu ông ta đã phải sống rất kham khổ, nếu như tại thời điểm đó ông ta có thể sống tốt hơn và có nhiều tài nguyên hơn thì ông ta đã có thể đột phá cảnh giới Địa Hải từ sớm rồi.

Ông ta và con trai của mình đều có tính ưa sạch sẽ hoa lệ như nhau, nếu như không có cái túi vải buộc bên hông thì sẽ không ai có thể nhìn ra hai người này là ăn xin.

Bang chủ Cái Bang hiện nay có hành tung rất bí ẩn, cho nên người của Cái Bang đều nghe theo Lương Thi Khất, con trai của ông ta bị kẻ khác đánh, ông ta lập tức triệu tập người của Cái Bang ra bao vây kẻ đó.

Lộc cộc!

Trong hẻm nhõ vang lên từng tiếng gậy gõ xuống nền đất, đây là ám hiệu của Cái Bang khi muốn xin sự giúp đỡ của các thành viên, sau khi nghe thấy những âm thanh này, mấy tên ăn xin nhanh chóng phóng ra khỏi những ngôi nhà đơn sơ.

Trong nháy mắt đã có hơn trăm người vây quanh con hẻm, hơn nữa số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên.

Đây là một con hẻm thuộc khu ổ chuột, ngoại trừ một số dân nghèo thì cũng có rất nhiều người của Cái Bang đang sinh sống.

Cái Bang có thể phát triển lớn mạnh chính là dựa vào sự đoàn kết của bọn họ, chỉ có như thế thì bọn họ mới không bị kẻ khác ức hiếp, một người gặp nạn, tám phương trợ giúp, dần dần người bình thường khi nhìn thấy ăn xin của Cái Bang đều sẽ cho một ít tiền, cho dù không cho tiền thì cũng sẽ không đánh đập một người ăn xin nào, bởi vì điều đó sẽ gây ra rắc rối rất lớn.

Ngải Toa và các đệ đệ muội muội của mình đều biết rõ thực lực của Cái Bang, đều sống ở trong khu ổ chuột, bình thường dân nghèo và Cái Bang nước sông không phạm nước giếng, tất cả mọi người đều bình an vô sự, hôm nay bởi vì Lương Âu Khắc đã ra tay với Ngải Toa, Ngải Toa lại là một cô gái thông minh, bình thường cũng có tụ tập được một thế lực nhỏ cho riêng mình, cho nên mới xảy ra xung đột như lúc này.

Ngải Toa cùng đệ đệ muội muội của mình bị đám người vây quanh làm cho sợ hãi, bọn họ cũng có dũng khí kiên cường chiến đấu, nhưng dù sao tất cả vẫn chỉ là mấy đứa trẻ mới hơn mười tuổi một chút, chưa từng thấy qua thế trận hung hãn như vậy, hơn nữa, bọn họ cũng rất lo lắng, hôm nay đắc tội Cái Bang, liệu sau này còn có thể sinh sống yên ổn ở đây hay không?

"Thiếu gia, xin ngài hãy cứu bọn ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp", Ngải Toa quyết định rất nhanh, liền quỳ xuống cầu xin Dương Ân.

Ngải Toa là một cô gái rất trọng nghĩa khí, chính vì lẽ đó cho nên nàng ta mới có thể trở thành thủ lĩnh của những đứa trẻ này. Tại thời điểm quan trọng, nàng ta biết rất rõ rằng nếu như bọn họ không có chỗ dựa vững chắc thì kết cục của tất cả sẽ vô cùng thê thảm. Đừng thấy Cái Bang chỉ là một bang hội của những kẻ ăn xin mà khinh thường, trong số đám người đó có không ít kẻ đều có tư tưởng vặn vẹo biến thái, không có chút nhân tính nào.

"Ngải Toa, nàng cầu xin hắn chi bằng cầu xin ta thì tốt hơn, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ta thì ta đảm bảo tất cả đều có thể gia nhập Cái Bang, tất cả đều có thể sống tốt", Lương Âu Khắc vẫn không muốn buông tha cho Ngải Toa.

Lương Thi Khất đã bước tới phía trước con trai của mình, tay ông ta cầm một thanh trúc lớn, gõ nhẹ lên đầu con trai mình rồi nói: "Đừng cử động, máu trên người con sắp chảy khô rồi".

“Cha, cha hãy làm chủ cho con, đám người ngoài này ức hiếp con!”, Lương Âu Khắc chỉ vào ba người Dương Ân nói.

“Không kẻ nào ở đây có thể ức hiếp Cái Bang chúng ta”, Lương Thi Khất tự tin nói. Sau đó ông ta nhìn về phía Dương Ân, có thể cảm nhận được Dương Ân không tầm thường, ông ta không dám tấn công ngay lập tức, thay vào đó, ông ta chỉ lên tiếng hỏi trước: “Ngươi là ai, sao dám ức hiếp người của Cái Bang? Nếu như ngươi còn không nói lý lẽ thì hôm nay tất cả các người đừng hòng rời khỏi đây!"

“Khẩu khí thật là lớn, chẳng lẽ nơi này là thiên hạ của Cái Bang ông hay sao?”, Dương Ân cười lạnh nói.

"Ha ha, ngươi nói không sai, nơi này chính là thiên hạ của Cái Bang ta", Lương Thi Khất cũng cười lạnh đáp lời.

"Đây là thiên hạ của đế vương, là thiên hạ của Đại Hạ", Dương Ân lại nói.

"Ta không có thời gian đứng đây phí lời với ngươi, ta không cần biết người là ai, hôm nay ngươi dám đả thương con trai ta, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích", Lương Thi Khất không rảnh đứng đôi co với Dương Ân, ông ta chỉ muốn lấy lại công đạo cho con trai mình.

"Ta bồi thường tiền cho con trai ông nhé?", Dương Ân cười nói.

"Bồi thường tiền cũng được, nhưng ngươi đã làm bị thương một tay của con trai ta, chuyện này cũng phải thương lượng", Lương Thi Khất thấy Dương Ân dường như đã chịu thua thì liền ra điều kiện.

"Cha, phải lấy hai tay của hắn", Lương Âu Khắc gian ác nói.

"Được được, hai tay thì hai tay", Lương Thi Khất cưng chiều đáp lời con trai.

"Du Đông, ngươi thấy việc này thế nào?", Dương Ân hướng về phía một binh sĩ bên cạnh hỏi.

Binh sĩ tên Du Đông đáp: "Chỉ cần chủ công muốn, ngay cả mạng của ta cũng có thể cho ngài".

"Ừm, tất nhiên ta sẽ không làm tổn thương huynh đệ của ta, hơn nữa, ai muốn làm tổn thương huynh đệ của ta thì cũng giống như đã làm tổn thương ta vậy, ta sẽ tiêu diệt cả nhà của kẻ đó", Dương Ân lạnh lùng nói, sau đó, hắn còn quay sang nói với đám người Lương Thi Khất: "Tất cả các ngươi lập tức cút hết đi cho ta, nếu không bản vương sẽ thanh trừng toàn bộ Cái Bang của các ngươi".

Dương Ân đã tiết lộ thân phận của mình, hắn nghĩ chỉ bằng thân phận của hắn thì có thể khiến cho đám ăn xin này biến đi hết, nhưng hắn đã sai.

Lương Thi Khất xua tay nói: "Phó bang chủ ta không có tâm trạng nghe những lời nhảm nhí của ngươi, mọi người xông lên, bằm hắn thành thịt vụn cho ta".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui