Khu 7, sơn ngục Lang Yên.
Một thiếu niên cởi trần đang ngồi trên một hòn đá sáng chói ở đỉnh núi, để từng giọt sương mai phủ lên người.
Từ nửa đêm đến sáng sớm luôn là lúc khí hậu trên núi thấp nhất, thiếu niên này cởi trần nhưng lại không hề bị lạnh, thật sự đáng kinh ngạc.
Điều khiến người ta hiếu kỳ nhất chính là con chó nhỏ màu đen đang quấn trên lưng hắn, nó cũng không sợ lạnh mà ngoan ngoãn phe phẩy trên vai hắn.
Thiếu niên này chính là Dương Ân chứ ai.
Hắn đã dốc toàn lực vào cuộc chiến hôm qua, bị thương rất nặng, nhưng hiện giờ không những khôi phục mà thực lực còn gia tăng, tổng cộng đả thông được chín chín tám mươi mốt huyệt vị, càng gần với con số 108.
Chỉ khi đả thông được 108 huyệt vị thì mới đạt đến cảnh giới chiến sĩ cao cấp, hình thành trạng thái vận hành tiểu châu thiên, điều động huyền khí nhanh hơn, lực chiến cũng tăng thêm một tầm cao mới.
Nhìn kỹ một chút thì thấy những giọt sương bám trên người Dương Ân không phải từ cơ thể phát ra hoàn toàn mà còn có một chút là do hắn thu hút đến. Số hạt sương đó bám vào người hắn, dòng nước lạnh đến tận xương liền bị lỗ chân lông của hắn hút sạch sẽ.
Lực hút kinh người này chính là công dụng của Thái Thượng Cửu Huyền quyết.
Huyền quyết này có thêm huyền tinh khí Tiên Thai để tăng cấp thì càng trở nên lợi hại hơn. Dương Ân cảm nhận được sâu sắc sự lợi hại của huyền quyết này. Nếu hắn có thể thu thập đủ 8 loại huyền tinh khí khác thì e là sẽ còn vượt qua cả sức tưởng tượng.
Dương Ân không nghĩ nhiều nữa, hiện giờ hoàn cảnh của hắn không tiện cho lắm. Việc hắn làm ở khu 7 chắc chắn sẽ bị truyền ra, những kẻ muốn lấy mạng hắn chắc hẳn sẽ không đứng yên nhìn hắn tiếp tục như vậy, hắn phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Sương mai ngày càng ít, cái lạnh cũng biến mất, mặt trời ló dạng, tử khí xuất hiện.
Dương Ân như thánh nhân lâm trận, trên người được phủ một tầng ánh sáng màu tím nhạt, những ánh sáng này thâm nhập vào cơ thể, đan điền trung tâm như gặp được nước suối ngọt, trong nháy mắt cắn nuốt hết, hàng ngàn lỗ đều được bao phủ bởi tử khí.
Dương Ân cũng chịu ảnh hưởng, cả cơ thể có thêm vài phần quý khí không thể diễn tả bằng lời.
Luồng tử khí này nhiều hơn so với những lần hấp thụ khác, các huyệt vị được đả thông tràn đầy tử khí, tỏa sáng như sao trời, cường hóa thể chất Dương Ân.
Qua cuộc chiến này, Dương Ân rất rõ ràng ưu thế của bản thân là những thứ mà người khác không thể sánh bằng.
Đầu tiên là huyền khí mà đan điền thu nạp được phải gấp 10 lần những kẻ cùng cảnh giới, thậm chí là mấy chục lần. Tiếp theo là huyền khí biến hóa nhờ huyền tinh khí Tiên Thai, lực sát thương mạnh hơn huyền khí bình thường cực nhiều.
Cuối cùng là Thái Thượng Cửu Huyền quyết kết hợp tấn Long Quy trấn thủy đã bổ sung cho hắn, khiến hắn chiến đấu được lâu hơn.
Năng lực khôi phục của hắn thì quá tuyệt rồi, chỉ e là bậc Vương giả thấy còn phải ghen tị.
Đó đều là ưu thế của hắn, chỉ cần có thể phát huy được chúng thì không bao lâu hắn sẽ trở thành một võ sĩ đỉnh cấp.
Trong hoàn cảnh cấp bách này, hắn không chỉ thăng cấp thực lực tự bảo vệ mà còn phải tích lũy đủ đá Xích Cương để thoát khỏi thân phận ngục nô.
Hắn vốn hy vọng Vạn Lam Hinh hoặc Mạnh Hà Lương sẽ giúp hắn một tay, nhưng trải qua trận đấu hôm qua, hắn không dám nuôi bất kỳ tia hy vọng nào nữa, tất cả đều phải tự dựa vào sức mình mới được.
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, một người phụ nữ quyến rũ và một tên mập xuất hiện phía sau hắn.
“Bái kiến thiếu gia!”, người phụ nữ và tên mập cùng quỳ xuống, cung kính nói.
Dương Ân không quay đầu lại, cũng không nói gì, đến khi hai kẻ đó quỳ được một lúc thì mới thản nhiên nói: “Đứng dậy đi!”
Hai người mồ hôi đầy lưng, nhưng không dám bất mãn nửa lời. Sau khi nghe lệnh thì như được ân xá, tảng đá trong lòng như nhẹ đi một nửa.
Từ Kiều Hoa nói trước: “Thiếu gia, nô tì và Đổng Mập đã xử lý khu 7 rồi ạ. Phần lớn đều đã quy phục ngài, những kẻ ngứa mồm đều đã bị chúng nô tì chặn họng rồi ạ”.
“Ta không quan tâm, ta chỉ cần đá Xích Cương!”, Dương Ân nói.
“Thiếu gia, Hắc Tinh đã tích lũy được 60 ngàn cân đá Xích Cương và để ở trong thạch thất trên đỉnh núi, chỉ thiếu 40 ngàn đá Xích Cương nữa là đủ 100 ngàn ạ!”, Từ Kiều Hoa lại đáp.
Đổng Mập cũng phụ họa: “Trừ số đá Xích Cương cống nạp mỗi ngày ra thì chắc hai tháng nữa là tích lũy đủ 100 ngàn đá Xích Cương đó ạ!”
“Hai tháng cơ à, lâu nhỉ!”, Dương Ân than nhẹ.
Bây giờ, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa.
“Nhanh… Nhanh nhất thì phải một tháng rưỡi nữa ạ!”, Đổng Mập khó xử nói.
“Không còn cách nào khác để tích lũy nhanh hơn sao?”, Dương Ân hỏi lại.
Đổng Mập không dám nói nữa.
Từ Kiều Hoa thì do dự rồi đáp: “Có thì có ạ, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao? Có gì thì nói luôn, ta không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu!”
“Trước khi chết, Hắc Tinh có nói với nô tì rằng 7 lão đại bọn chúng đã ước định có thể khiêu chiến lẫn nhau. Chỉ cần lấy đủ đá Xích Cương ra cược thì người thắng sẽ có được phần đá Xích Cương của đối phương. Như vậy thì thiếu gia có thể tích được đá Xích Cương nhanh hơn ạ!”, Từ Kiều Hoa nói thật thà.
“Còn có chuyện này à? Ngươi nói kỹ hơn xem nào!”, Dương Ân bắt đầu thấy hứng thú.