Dị Thế Võ Thần dương Ân

Nhóm ni cô bắt đầu hoảng sợ.

Ni cô dẫn đầu ra lệnh: "Mau lên, mọi người tựa lưng vào nhau, không được để cho Dạ Xoa công kích từng người đơn lẻ".

Ngay sau khi cô ta ra lệnh, Dạ Xoa đã xuất hiện bên cạnh một trong những ni cô, cây đinh ba của gã đã xuyên qua cơ thể của ni cô đó và giết chết cô ta.

"Sư muội!", nhóm ni cô kinh hoàng kêu lên thất thanh, ngay sau đó tất cả đều điên cuồng lao về phía Dạ Xoa, vô số kiếm khí được đánh ra bao phủ lấy gã.

Tuy nhiên, Dạ Xoa lại biến mất trước mắt họ, và khi gã xuất hiện trở lại thì một ni cô khác đã bị giết.

“Ha ha, không ai trong số các ngươi có thể trốn thoát”, Dạ Xoa cười lạnh nói.

Ni cô dẫn đầu vội vàng quát lên với thiếu nữ ni cô: "Thanh Tĩnh sư muội, muội mau dùng thiên phú của mình tìm ra Dạ Xoa đi, nếu không chúng ta sẽ phải chết hết ở nơi này đó!"

"Vâng, để ta... ta thử xem", thiếu nữ ni cô lo lắng đáp.

Thiếu nữ ni cô bắt đầu kết ấn trước ngực, ngay lập tức có một luồng thánh quang bất chợt nổi lên từ trong ngực của nàng ta, đây cũng chính là một loại thiên phú của trái tim.

Ngay khi thánh quang xuất hiện thì Dạ Xoa đã xuất hiện phía sau thiếu nữ ni cô, cây đinh ba đâm từ phía sau lưng nàng ta đâm tới.

"Tiểu sư muội cẩn thận", với sự trợ giúp của thánh quang, tất cả đều đã nhìn thấy Dạ Xoa đứng phía sau thiếu nữ ni cô, gương mặt của ai cũng biến sắc, họ đồng loạt xuất kiếm, muốn ngăn cản Dạ Xoa ra tay với thiếu nữ ni cô nhưng đã quá muộn.

Tất cả các ni cô khác đều cảm thấy hoảng hốt, tiểu sư muội là nhân vật hết sức quan trọng, nàng ta là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nếu như nàng ta chết thì không biết chưởng môn sẽ đau lòng đến mức nào.

“Chết đi!”, Dạ Xoa cười lớn để lộ ra hàm răng nanh dài, gã không cho rằng ở đây có kẻ có thể gây ra mối đe dọa cho mình, chỉ có thiếu nữ ni cô này có năng lực khiến cho gã cảm thấy sợ hãi, nàng ta nhất định phải chết.

Vào thời điểm mấu chốt, một lưỡi kiếm vô hình chứa sức mạnh lạnh như băng ngay lập tức đã chém về phía Dạ Xoa. Đòn công kích này trúng đích trước khi Dạ Xoa kịp đâm cây đinh ba vào người của thiếu nữ ni cô, một trảm đã chém bay đầu của Dạ Xoa.

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho không ai kịp hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc đó, nguồn năng lượng của thiếu nữ ni cô bỗng nở rộ thành một đóa hoa sen phát sáng, tiêu trừ hết toàn bộ sát khí hắc ám xung quanh.

Nhóm ni cô bị ánh hào quang từ đóa hoa sen làm cho chói mắt đến mức không mở mắt ra được, ai cũng đứng khựng lại.

Một lúc sau thì thánh quang cũng biến mấy, thiếu nữ ni cô bàng hoàng hỏi: "Dạ Xoa đã chết rồi sao?"

Nhóm ni cô phục hồi tinh thần lại, tất cả đều lao về phía thiếu nữ ni cô, phát hiện ra Dạ Xoa đã bị chém bay đầu phía sau lưng của nàng ta.

"Tiểu sư muội thật lợi hại, hôm nay muội đã giết được một Dạ Xoa cấp thiên".

"Đúng vậy, khó trách chưởng môn nói tiểu sư muội có thiên phú phi phàm, thật đúng là không tầm thường".

"Ừm, đáng tiếc là đã có hai sư muội bị giết, tộc Dạ Xoa thật đáng hận, chúng ta nhất định phải giết hết bọn chúng".

...

Thiếu nữ ni cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ, nàng ta khó tin hỏi: "Dạ Xoa không phải là do muội giết chứ?"

Ni cô trẻ tuổi dẫn đầu nói: "Ngoài muội ra thì còn có ai nữa, mau đi lấy ma hạch của Dạ Xoa đi, đây là bằng chứng cho thấy muội đã tham gia khiêu chiến bảng Thiên Vương".

Thiếu nữ ni cô vội vàng xua tay nói: "Thực lực của ta vẫn còn kém, sư tỷ hãy lấy nó đi".

"Bảo muội lấy thì muội cứ lấy đi!", ni cô dẫn đầu quát.

Ngay sau đó, cô ta liền mổ đầu của Dạ Xoa, lấy ra một viên ma hạch nhét vào trong tay thiếu nữ ni cô, thiếu nữ ni cô sợ tới mức vội vàng ném đi, miệng liên tục niệm: "A Di Đà Phật, Phật Bà Quan Thế Âm Bồ Tát, Bàn Nhược Ba La Mật..."

Nàng ta không ngừng niệm kinh Phật, bộ dáng vô cùng trang nghiêm.

"Tiểu sư muội, muội làm cái gì vậy, gã là tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ muội cũng không nỡ giết gã sao?", ni cô dẫn đầu nói.

"Sư tỷ, ta... ta không muốn sát sinh, ta không giết gã, tỷ cầm ma hạch đó đi", thiếu nữ ni cô cuống quýt nói, rồi không để ý tới các ni cô khác nữa, nàng ta nhanh chóng chạy về phía của Dương Ân.

"Tiểu sư muội!", ni cô dẫn đầu miễn cưỡng quát lớn.

"Thanh Lợi sư tỷ cứ kệ tiểu sư muội đi, tiểu sư muội lần đầu tiên rời sơn môn cho nên không biết thế đạo hiểm ác, chờ nàng ta trải nghiệm nhiều hơn thì nàng ta sẽ hiểu thôi", ni cô đứng bên cạnh khuyên.

Một ni cô khác cũng nói: "Đúng vậy, tiểu sư muội có lòng dạ bồ tát, không nỡ làm đau dù chỉ là một con kiến. Nàng ta có thể giết chết Dạ Xoa đã là đáng nể lắm rồi".

"Các muội có nói gì cũng không quan trọng, chúng ta nhất định phải tiến vào hàng ngũ một trăm cường giả đứng đầu bảng Thiên Vương, ta không muốn ép tiểu sư muội, nhưng nếu cứ như thế này thì chỉ sợ tiểu sư muội còn không thể ghi tên vào vị trí thứ một ngàn", ni cô dẫn đầu thở dài nói.

Cách đó không xa, thiếu nữ ni cô đã trở về ngồi bên cạnh Dương Ân rồi, tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, cho nên nàng ta vẫn đang niệm kinh Phật để trấn an tâm trạng.

Dương Ân nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của thiếu nữ ni cô thì cảm thấy rất đáng tiếc, nàng ta đúng là một cô gái trong sáng ngây thơ, hắn thật sự không muốn thế giới hiểm ác này làm ảnh hưởng đến một đóa hoa sen thuần khiết.

"Đợi ta khỏe lại thì nhất định sẽ thay cô vấy máu, tranh đoạt vị trí trên bảng Thiên Vương gì đó cho cô!", trong lòng Dương Ân thầm kiên quyết nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui