Dị Thế Võ Thần dương Ân

Không nói lời nào, Vạn Lam Hinh nhét một đan dược chữa thương vào miệng Dương Ân, sợ Dương Ân có chuyện gì xảy ra, cô ta lo lắng nói: "Ân đệ, sau này đừng bốc đồng như vậy nữa!"

Bây giờ, cô ta cũng không thể biết mình có tình cảm như thế nào với Dương Ân, đó là tình cảm như chị em ruột thịt hay là một thứ tình cảm gì đó khác?

Tóm lại, nhìn thấy hắn bị như thế này, trái tim của cô ta như rỉ máu.

Dương Ân nuốt đan dược chữa thương, huyền khí trong cơ thể hắn lập tức di chuyển.

Sức mạnh của đan dược phân tán cực nhanh, làm giảm thương tích của hắn một cách nhanh chóng.

Hắn vốn có thể tự động hồi phục, nhưng với sự trợ giúp của đan dược, hắn tất nhiên sẽ được chữa lành nhanh hơn.

“Tỷ là tỷ tỷ của ta, ta không muốn nhìn thấy tỷ gặp nạn, tỷ mau đỡ ta dậy, ta sẽ mau hồi phục thôi!”, Dương Ân chân thành cười nói.

“Đệ đệ ngốc!”, Vạn Lam Hinh nói trong nước mắt rồi đỡ Dương Ân lên.

Sau khi Dương Ân ngồi dậy liền tiến vào trạng thái điều tức, nói với cô ta: "Tỷ hãy lo xử lý việc của tỷ, không cần phải để ý đến ta, ta chẳng qua chỉ hơi mệt chút mà thôi!"

Vạn Lam Hinh do dự nói: "Được rồi, đệ tự lo cho mình đi, đừng có cố sức quá!"

Bản thân Vạn Lam Hinh cũng bị thương, nhưng cô ta còn nhiệm vụ, làm sao có thể nghỉ ngơi, dù có bị thương cũng phải giết chết hết đám lang yêu này trước.

Cũng may là đám ngục nô ở khu 7 vừa mới được Dương Ân khích lệ nên càng đánh càng hăng máu, hợp lực vây giết lang yêu, ngục nô bị lang yêu cắn bị thương không ít, nhưng phần lớn lang yêu vẫn bị ngục nô giết chết.

Đám ngục nô vô tình chia sẻ bớt áp lực cho Vạn Lam Hinh, đáng tiếc số lượng lang yêu quá nhiều, lại liên tục xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác giết mãi không hết được.

Giờ phút này, Dương Ân đứng lên lần nữa, huyệt đạo trên người lại đột phá được thêm tám huyệt, nâng tổng số huyệt đạo được khai thông lên đến con số tám mươi chín chỉ trong một trận, hiệu quả chiến đấu của hắn không hề giảm mà còn tăng thêm, tốc độ cùng thể chất đã tăng đến mức vô cùng khủng khiếp.

Chỉ cần hắn khai thông đầy đủ một trăm lẻ tám huyệt đạo thì hắn có thể trở thành chiến sĩ cao cấp, nên hắn muốn mượn trận chiến này để rèn luyện, đột phá hết sức trong một lần.

Thương tích của hắn đã hồi phục bảy phần nhờ tác dụng của đan dược chữa thương và sức mạnh của chính mình.

Hắn nhặt chiếc xà beng sắt lên, nhớ tới Tuần Duệ đã từng chỉ điểm cho hắn biết, phải dùng lang yêu để thăng cấp uy lực của Bão Vũ Thương quyết.

“Nhanh, mạnh, mãnh liệt, di chuyển như thỏ, lao đến như sấm sét!” Dương Ân hét lên, tốc độ của xà beng trong tay càng lúc càng dữ dội, uy lực càng lúc càng mạnh, chiêu thức cũng càng lúc càng hoàn thiện.

Dương Ân càng đánh càng dũng mãnh, xà beng trong tay tựa như đã biến thành trường thương, khiến cho đám lang yêu đều trở thành hồn ma dưới ngọn thương của hắn, mà xà beng của hắn đánh mạnh đến mức bị cong, nhuộm đầy máu lang yêu, khung cảnh vô cùng ác liệt.

Đối với Bão Vũ Thương quyết, Dương Ân đã vận dụng đến mức thuần thục, đã bước vào giai đoạn xuất chiêu một cách hoàn mỹ, chiến lực lại một lần nữa tăng lên không ít.

Người luyện võ có kỹ năng thực chiến thì lúc đối diện với kẻ thù sẽ có ưu thế cực lớn, không chỉ có thể biến hóa các đòn tấn công khiến đối thủ khó lòng phòng bị, mà còn có thể tăng thêm sức mạnh để đánh bại kẻ thù.

Khi Dương Ân vứt bỏ xà beng, chuẩn bị sử dụng Ba Lãng Toàn Liệt chưởng thì đột nhiên nghe thấy tiếng sói tru liên tục vang lên, sóng âm khủng khiếp không ngừng kinh động tứ phương, dọa sợ cả đám ngục nô và lính gác ngục, tất cả đều rung rẩy kinh hoàng.

Uy lực của Lang Kiệt đã được thể hiện ra hết, tám người trong đội của Mạnh Hà Lương đã bị đánh tan tác, hai người trong số họ bị cắn chết một cách không thương tiếc, ba người khác bị thương nặng gãy tay chân, còn ba người còn lại cũng bị thương, ai cũng đừng hòng bình yên vô sự.

Mạnh Hà Lương đã không còn nghĩ đến việc làm thế nào để đột phá, cho dù trong tay còn có mấy mống vương binh còn sót lại, ông ta cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn khỏi đó với vẻ mặt sợ hãi, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Thương tích của Vạn Thiên Long vẫn chưa lành hẳn, có thể dẫn binh ra chiến trường đã là tốt rồi, nhưng làm sao có thể đọ sức với lang vương?

Nhìn thấy đám lang yêu giành được quyền lực và sơn ngục đang bị bọn chúng tắm trong bể máu, lúc này, một bậc vương giả của loài người đột nhiên xuất hiện, không có ai thấy rõ dáng dấp của hắn ta ra sao, chỉ thấy huyền khí của hắn hóa thành một con chim lớn, giống như đại bàng, bay về phía lang vương để trấn áp nó.

Huyền khí của vị Vương này mạnh kinh hồn, giống như chiến thần, ánh sáng tỏa ra chói mắt vô cùng.

Chiến lực của hắn ta cũng vô cùng mạnh mẽ, ra tay một cái liền có thể kinh thiên động địa, núi đá nổ tung, cây khô cỏ dại bị xóa sổ hết, rất nhiều lang yêu bị trấn áp và giết chết một cách thô bạo, nếu như Lang Kiệt không kịp ngăn cản lực công kích của vị Vương này trước một bước, chỉ sợ số lang yêu bị tiêu diệt còn khủng khiếp hơn thế nữa.

“Tên họ Vương kia, ngươi dám giết chết lang yêu của ta, đây chính là tự tìm cái chết!”, Lang Kiệt gầm lên thấu tận trời cao.

Khi nó gầm lên, một số lính gác ngục chưa kịp rút lui đã bị chấn kinh đến mức nôn ra máu, yêu khí cực đại của nó còn càn quét khiến cho một đám lính gác ngục bị ép nát bét.

Đây rõ ràng là sự trả thù của Lang Kiệt, kinh khủng đến mức dọa cho tất cả đám lính gác ngục phải sợ chết khiếp, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Con lang yêu nhỏ bé kia, mau đem bầy lang yêu của ngươi trở về, hoặc là ta sẽ giết sạch sẽ rồi ăn thịt chúng nó!”, vị Vương lên tiếng trong sương mù.

Lời nói của vị Vương tuy rằng rất ngông cuồng, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của hắn ta - người mang huyền khí có thể hóa đại bàng bay lên trời, chui xuống đất.

Ai có thể trở thành một vị Vương mà không phải là người có sức chiến đấu đáng kinh ngạc?

Chỉ có điều, giọng điệu của vị Vương thực sự quá lớn lối, hắn ta gọi Lang Kiệt là con lang yêu nhỏ bé, rõ ràng không muốn chừa cho Lang Kiệt chút mặt mũi nào.

Quả nhiên, Lang Kiệt vô cùng tức giận, cơ thể của nó không ngừng ngưng tụ yêu khí, rồi nó bay lên không trung để chiến đấu ác liệt với vị Vương của loài người.

“Ta sẽ xé xác ngươi!”, Lang Kiệt lao vào bóng đêm, móng vuốt hóa thành lưỡi dao sắc bén điên cuồng cào về phía trước, xé nát không khí, yêu khí cường đại tỏa ra màu vàng chói mắt, chỉ cần đánh trúng ai liền có thể giết chết người đó chỉ trong một chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui