Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

Hừng đông, Phan Lâm tỉnh, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đưa tay sờ người bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo làm cho hắn giật mình choàng dậy.

Đi đâu rồi? Phan Lâm buồn bực. Mỗi lần đều là chờ mình làm xong bữa sáng người nọ mới nhàn nhã rời giường, ngày hôm nay như thế nào dậy sớm như vậy?

Hắn mặc quần lót, đi vào nhà tắm, thư phòng, phòng khách… tìm từng gian một, “Yêu tinh? Yêu tinh, ngươi chơi bịt mắt bắt dê với ta sao?” Phan Lâm cấp tốc trở về phòng ngủ nhưng không thấy ai.

Hắn lặng người ở phòng khách, ý nghĩ nhất thời xoay chuyển. Tối hôm qua làm, lúc nói yêu y vẫn còn hảo, chủ động vểnh mông cho hắn thao, như thế nào mới qua một đêm người đã biến mất? Phan Lâm có điểm mù mịt.

Quay đầu, nhìn chỗ hôm qua hai người vật lộn, bên trên bàn ăn để một tờ giấy, Phan Lâm vội vàng nhìn thoáng qua, mắng to một tiếng “Mẹ nó!”, chạy về mở tủ quần áo.

Quần áo của người kia toàn bộ một thứ cũng không còn, chỉ có vài món đồ linh tinh của mình vắt trên giá áo.

Y đi rồi?!

Bức thư giấy trắng mực đen, lặng lẽ bay xuống đất, chỉ có một câu: Giấy tờ chuyển nhượng nhà sẽ gửi cho ngươi, coi như thù lao mấy tháng nay.

Sáng sớm, trong tiểu khu truyền đến một tiếng gầm như tiếng sói: NGHIÊM TỐ — CON MẸ NÓ NGƯƠI TRỞ VỀ NGAY CHO LÃO TỬ——!!!!!

Ban đêm, nam nhân bên cạnh ngáy khò khè, ngủ say như lợn chết, người bên cạnh hắn mở mắt ra, rón ra rón rén xuống giường, đi đóng gói toàn bộ quần áo của mình, thu thập tất cả đồ dùng, để lại lá thư, rời đi.

“Đừng đến tìm ta.”

Y như là tên trộm, thừa dịp chủ nhân ngủ say, mang theo hành lý phóng ô tô chạy tới sân bay.

Tiêu Hàn tỉnh lại, mở di động, bên trong có một tin nhắn chưa đọc, đến từ Nghiêm Tố: “Hàn ca, giúp một việc, ở sân bay có hành lý tôi gửi, anh cùng Tuyệt tổng giúp tôi lấy ra, tiếp tục cho tôi mượn căn nhà bí mật, tôi đón mẹ tôi từ B thị tới, nguyên nhân chờ tôi trở lại rồi nói sau. P/S: Phan Lâm có hỏi gì cũng đừng nói.”

“Ai Tỉnh!” Tiêu Hàn cảm thấy không thích hợp, vội vàng lay Tuyệt Dạ đang ngủ bên cạnh dậy, cho hắn xem tin nhắn, “Sao lại thế này?”

Tuyệt Dạ xem xong, đem chuyện tối qua xảy ra ở yến hội cùng tư liệu La Nhị chuyển tới nói cho Tiêu Hàn biết, hai người trong lòng nhất thời hiểu rõ, Nghiêm Tố là muốn trốn tránh Nghiêm Phụ Lễ.

Nghiêm Tố đi chuyến bay sớm nhất về B thị, sáng sớm đã về tới nhà, Nghiêm mẫu tỉnh dậy thấy nhi tử vô cùng lo lắng, hổn hển chạy về, cũng là một trận kinh ngạc.

“Người nam nhân kia chưa chết, gã đã trở lại.” Quần áo, giày dép cũng chưa đổi, vừa nói vừa giúp Nghiêm mẫu thu dọn đồ đạc. Sở trường của đặc trợ làm mấy việc này rất lưu loát, hai giờ sau, hai mẹ con đã ra đến sân bay, lúc này vừa đến 8 giờ.

Y cũng không biết người nam nhân kia trở về từ lúc nào. Năm Nghiêm Tố thi lên đại học, nhất định phải ở lại trường, vì thế Nghiêm Phụ Lễ không cho y đến trường, cầm tù y.

Nghiêm Tố lúc đó mới mười tám tuổi sôi gan, quơ tay lấy con dao nhỏ trộm giấu dưới nệm đâm vào bụng nam nhân, thấy gã còn sức, liền đâm thêm mấy nhát vào ngực gã, nam nhân cả người đầy máu tươi nghiêng ngả chạy ra khỏi nhà, mười năm cũng chưa trở về.

Vừa mới bắt đầu, Nghiêm Tố còn bất an không yên, trộm đi điều tra nam nhân, có thể là nam nhân che dấu rất tốt, thế cho nên luôn luôn không tìm được, Nghiêm Tố nghĩ đến gã đã chết, lại không tưởng được tới lúc trưởng thành, gã thế nhưng không chết lại hiện về trước mặt Nghiêm Tố. Cho nên ý nghĩ đầu tiên chính là không thể để Phan Lâm biết, sau đó là muốn chạy trốn, chạy trốn tới nơi gã không thể tìm thấy.

Nghiêm Tố giống như là đã bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho Phan Lâm tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng. Hắn đi Tuyệt Thế tìm người, bảo vệ trị an nói Nghiêm đặc trợ đã từ chức; đi tìm Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nói không liên hệ được với y; đi nhờ bạn bè quan biết liên hệ tìm người, vẫn là không công trở về.

Hắn thế nhưng đánh mất yêu tinh của hắn?!

Lúc này Nghiêm Tố cũng không biết, Phan Lâm tìm y đã muốn điên rồi, xin nghỉ phép, mỗi ngày cầm tờ rơi đứng ở ngã tư đông nghịt người, dưới chân mỗi cột điện dán thông báo tìm người, không còn thần thái trong dĩ vãng, mỗi ngày tìm người tìm đến mệt mỏi kiệt lực, ngôi nhà vốn thuộc về hai người, hiện tại lại lạnh lẽo không một tia nhân khí.

Nghiêm Tố cùng lão thái thái xuống máy bay, thẳng đến căn nhà Tuyệt Dạ nói cho y, mang theo lão thái thái vào ở.

Nhà này là Tuyệt Dạ vào năm mới về nước tùy tiện mua, lúc trước từ nước ngoài du học trở về, xem như có chút danh tiếng, thường thường đêm không về ngủ, sau lại cùng Tiêu Hàn tốt lắm liền dọn đi, hiện tại vừa vặn cho Nghiêm Tố làm nơi trú chân.

Nhìn thấy Nghiêm Tố đem cả gian phòng dùng rèm che kín, trên cửa móc khóa Tân An vừa to vừa nặng, Tiêu Hàn cho nam nhân của mình một ánh mắt bất đắc dĩ, đi tới ghế sô pha, nhìn thấy Nghiêm Tố đang co ro cuộn tròn một góc.

“Ta nói…” Tiêu Hàn vừa mới mở miệng, Nghiêm Tố bị hù sợ, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, trốn xuống dưới gầm bàn, Nghiêm mẫu thấy y như thế, đành đem đứa con ôm vào trong ngực, một lần lại một lần an ủi.

“Nhỏ giọng thôi.” Nghiêm mẫu đối hai người ngồi đối diện nhẹ giọng nói, lại nhìn nhi tử như tiểu miêu rúc trong ngực mình.

Giống như Tiêu Hàn, Nghiêm Tố lúc nhỏ từng bị ngược đãi. Nghiêm Phụ Lễ lúc ấy coi như là một bác sĩ khoa ngoại nổi danh trong giới, ỷ vào chính mình thanh niên tài tuấn, tiền đồ rộng mở, cưới con gái độc nhất của lão viện trưởng, chính là Nghiêm mẫu.

Sau khi lão viện trưởng qua đời, Nghiêm Phụ Lễ thuận lý thành chương lên làm viện trưởng, từ đó, bản chất cầm thú của gã liền bộc lộ, đánh bạc, hít thuốc phiện không chỗ nào không có mặt, hàng đêm sênh ca, Nghiêm mẫu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Sau khi Nghiêm Tố sinh ra, Nghiêm Phụ Lễ mới chậm rãi thu liệm tính khí, học làm một người cha tốt. Ngay vào lúc Nghiêm mẫu nghĩ nam nhân này rốt cuộc thay đổi triệt để thì nàng phát hiện ánh mắt gã nhìn nhi tử có dị thường.

Không phải là vẻ mặt vui mừng ấm áp của một người cha nhìn con mình, mà là ánh mắt xâm lược lộ liễu.

Nghiêm Tố mới vừa sáu tuổi đã bị tên biến thái Nghiêm Phụ Lễ lôi lên giường. Phụ tử loạn luân càng về sau càng không thể thu lại, thẳng cho tới lúc y thi lên đại học.

Nghiêm mẫu thấp giọng kể lại, nhắc đến Nghiêm Phụ Lễ vừa phẫn nộ lại oán hận, “Chính là… Ta cái gì cũng không thể làm, không thể báo nguy với ai, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Tố bị gã…” Nghiêm mẫu lau lệ, vẻ mặt hối hận.

Nghiêm Tố chôn ở trong lòng Nghiêm mẫu, cái gì cũng không nói, chỉ tại lúc hai người chuẩn bị rời đi nói một câu: “Đừng nói cho hắn!”

Ra cửa, Tuyệt Dạ ôm lão bà không nói được một lời, cùng y trầm mặc. Hẳn Tiêu Hàn lại nghĩ tới chuyện trước kia.

“Tuyệt Dạ, còn nhớ rõ hôm đó em đã bảo anh coi chừng Tố Tố cho tốt?” Tiêu Hàn gắt gao nắm cổ tay, vẻ mặt mỏi mệt tựa trên vai nam nhân.

“Đúng, là anh sai, anh không xem chừng tốt cậu ấy.” Tuyệt Dạ ngẩng đầu nhìn căn phòng tối đen trên lầu, nhẹ giọng nhận sai.

“Ánh mắt cậu ấy giống như em khi đó. Lúc ấy vì trốn anh, em sang Pháp, nhưng cuối cùng vẫn trở về. Có thể Tố Tố không giống em, 12 năm bị ngược đãi, cậu ấy căn bản chưa từng thực sự được sống, cậu ấy…” Tiêu Hàn ôm chặt lấy Tuyệt Dạ thất thanh khóc rống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui