Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

“Cạch cạch cạch”, tiếng gõ cửa quấy nhiễu giấc ngủ, “Con muỗi kia, Hoắc Văn Khiêm, ngươi ra đây cho lão tử!”

Trên đường Phan Lâm tới hang ổ của Hoắc Văn Khiêm, càng nghĩ càng cảm thấy lời của muội muội có lý, TMD, người nọ mất tích hơn hai tháng, lão tử mỗi ngày như lửa đốt chạy đi tìm người, một đám bọn hắn, ngoài miệng đáp ứng giúp mình tìm, cũng không thấy mình có bao nhiêu sốt ruột, thật khó chịu.

Nhớ rõ có một lần Phan Lâm đi phát tờ rơi tìm người suốt một ngày, hơn tám giờ tối mới về đến nhà, vừa mới nằm xuống ngủ một lát, Hoắc Văn Khiêm gọi điện thoại đến, Phan Lâm hưng phấn nghĩ hắn tìm được người rồi, bắt máy nghe, ai ngờ hắn gọi mình đi uống rượu, còn nói cái gì nên buông tay từ bỏ.

Hiện tại ngẫm lại, hình như lúc đó bên cạnh còn nghe thấy thanh âm của phu phu Tuyệt Dạ, Tiêu Hàn.

“Mẹ nó, con muỗi kia, nếu không mở cửa lão tử phá khóa!” Phan Lâm thật sự nổi trận lôi đình.

“Ai a” Dương Húc nhấc đầu chôn ở dưới gối, mơ mơ màng màng hỏi.

“Phan tử, cũng không biết phát điên cái gì, sáng sớm đến phá cửa. Bảo bối nhi, ngủ đi, chồng đem hắn đuổi đi rồi quay lại.” Hoắc Văn Khiêm cúi đầu hôn lên vai Dương Húc.

Hoắc Văn Khiêm quấn cái khăn ngang hông, vừa xoa mắt vừa ngáp dài đi ra mở cửa, Phan Lâm xông lên chất vấn hắn: “Ngươi đem Nghiêm Tố giấu chỗ nào?” Đinh tai nhức óc.

“Mẹ nó, ngươi nổi điên cái gì, tiểu Húc còn đang ngủ đó!” Hoắc Văn Khiêm khó chịu tặc lưỡi, ngồi trên ghế salon, “Có việc gì? Nói!”

“Nghiêm Tố đâu? Yêu tinh nhà ta đâu?” Phan Lâm nhắc đến Nghiêm Tố liền bắt đầu gằn giọng.

“Ta nào biết? Y không phải đã mất tích hai tháng rồi sao? Người nhiều như vậy, sao có thể nói tìm là tìm được ngay.”

“Mẹ nó, bớt lằng nhằng, lão tử cả ngày chạy đi tìm người mệt muốn chết, mấy người các ngươi thì tốt rồi, bằng hữu cái gì, một người đã mất tích hai tháng cũng không thấy các ngươi sốt ruột.” Phan Lâm tức giận đến mắt trợn ngược.

“Điều này có thể trách ta sao? Người của ngươi, ngươi phải giữ chứ.” Hoắc Văn Khiêm chột dạ, đánh trống lảng.

“Đừng có vòng vo! Em gái ta nói, là tiểu Húc nhà ngươi bảo, người vốn không mất tích, là nhóm các ngươi đem giấu đi. Mau đem người ra đây cho lão tử!”

“Em gái ngươi, em gái ngươi là ai?”

“Ngươi quản em gái ta là ai? Hoắc Văn Khiêm, ngươi có còn xem ta là huynh đệ nữa hay không?” Phan Lâm xem người này là không cứng rắn sẽ không chịu khai.

“Không…”

“Nếu đúng là huynh đệ, liền nói thật cho ta biết, Nghiêm Tố ở đâu?” Bốn chữ cuối cùng, Phan Lâm là cắn răng, nói gằn từng chữ.

Hoắc Văn Khiêm thấy không thể giấu giếm nổi nữa, đến quan hệ huynh đệ cũng đã lôi ra, tiếp tục gạt phỏng chừng ngay cả bạn bè cũng làm không nổi nữa, đành chịu phận thở dài, “Không phải ta gạt, là yêu tinh nhà ngươi không muốn gặp ngươi.”

Phan Lâm sửng sốt, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến yêu tinh kia là muốn trốn tránh hắn.

“Làm… vì sao?” Phan Lâm đã trút giận, thở không ra hơi hỏi lại.

“Ta nào biết a? Người của ngươi ngươi đi mà hỏi, nhất định là ngươi đã làm gì khiến người ta tức giận, không muốn thấy ngươi.” Hoắc Văn Khiêm nhìn hắn ủ rũ, cơn tức liền như quả bóng hơi xẹp xuống, hảo ý nói, “Ngươi vẫn là ngẫm lại xem vì sao làm cho người ta tức giận bỏ đi đi.” Nói xong đứng dậy chuẩn bị về phòng ôm lão bà ngủ, kì thật trong lòng đã bồn chồn, không biết còn có thể giấu giếm bao lâu.

“Không đúng!” Phan Lâm ngẩng đầu, ánh mắt như bó đuốc nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Văn Khiêm, làm hắn sợ tới mức ớn lạnh sống lưng.

“Căn bản y không phải trốn tránh ta, y đã đem giấy tờ nhà chuyển hết sang tên ta, nhất định là đã phát sinh chuyện gì, bằng không cũng sẽ không từ chức.”

Phan Lâm hiện tại mới thông suốt, nếu Nghiêm Tố là vì không muốn gặp hắn, đại khái có thể trực tiếp nói lời chia tay, Phan Lâm hắn cũng không phải là loại người không biết nói lí lẽ quấn chặt người không buông. Trong một đêm từ chức chạy trốn, thậm chí không tiếc để nhà lại cho hắn, quả thật không giống hành động mà Nghiêm Tố bình thường sẽ làm ra, cho nên chỉ có một nguyên nhân, chính là đã có chuyện gì đó xảy ra mà y không muốn cho hắn biết.

Lúc này, lại truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, Hoắc Văn Khiêm may mắn rốt cục có thể tránh được một kiếp, mở cửa vừa nhìn, là hai người Tuyệt Dạ cùng Tiêu Hàn cùng nhau tới.

Cái này tốt lắm, mọi người đã đông đủ, có thể cùng bàn.

Dương Húc lúc ngủ nghe thấy ngoài cửa có tiếng người nhao nhao nói, cẩn thận vừa nghe: Phan Lâm tới cửa đòi lão bà. Mắt thấy giấu giếm không được, đành cấp tốc gọi điện thoại cho vợ chồng nhà kia, để hai người nọ nhanh chóng tới.

Năm người, hai đôi vợ chồng cùng một người Phan Lâm, mắt to trừng mắt nhỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chính là không mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng, Phan Lâm đang sốt ruột tìm vợ cuối cùng gãi đầu, “bùm” một tiếng quỳ xuống đất làm mấy người bên cạnh giật mình.

“Ta cầu các ngươi, nói cho ta biết Nghiêm Tố ở đâu?”

Hoắc Văn Khiêm vội vàng nâng hắn dậy, có điểm nhịn không được, dù sao bọn họ cũng là huynh đệ.

“Phan Lâm, ngươi yêu Tố Tố sao?” Tiêu Hàn trầm mặt, bình tĩnh hỏi hắn.

“A Lại là vấn đề này? Y vào đêm trước khi bỏ đi cũng hỏi ta cái này.” Phan Lâm liếm môi, thở dài, “Ta yêu y, bằng không ta có thể gấp gáp đi tìm người như vậy sao?” Phan Lâm có chút không biết làm sao, dùng sức vò tóc.

“Tố Tố chưa từng nói qua y yêu ngươi?”

“Y yêu hay không yêu ta là chuyện của y, ta chỉ biết ta yêu y, ta muốn y, ta nghĩ cùng y sống cả đời!” Phan Lâm kích động, nói xong hạ tay đập mạnh xuống bàn.

Năm đại nam nhân đưa mắt nhìn nhau.

“Được, ta mang ngươi đi gặp y.” Tuyệt Dạ ôm người yêu, vuốt ve an ủi.

“Đến rồi.” Tuyệt Dạ đưa hắn đến dưới lầu, “Phòng 1023, y có chịu mở cửa cho ngươi không thì còn phải xem ngươi thế nào đã.” Nói xong, vỗ vỗ lưng Phan Lâm, nhìn hắn bước nhanh chạy lên lầu trên.

Tuyệt Dạ ôm Tiêu Hàn, nhìn bóng Phan Lâm tiêu thất, nhẹ nhàng thở dài.

“Dạ, nếu hắn thật yêu Tố Tố thì tốt rồi.”



“Tư liệu ngài cần đã được chuyển đến cho ngài qua email, hi vọng ngài làm đúng theo hợp đồng, đánh dấu vào ô trống gửi tới tài khoản này, rất mong được cùng ngài hợp tác lần sau.” Nghe giọng nam bình tĩnh trong điện thoại, cúp máy, mở hòm thư, quả nhiêm có một phần hồ sơ. Nghiêm Phụ Lễ khóe miệng gợi lên nụ cười gian ý vị sâu xa.



“Nghiêm Tố, mở cửa cho ta!” Phan Lâm chạy lên lầu, đập cửa căn phòng đề số 1023.

Không có động tĩnh gì.

“Nghiêm Tố, ta đếm tới ba. Một. Hai. Ba.” Thấy vẫn không có ai ra mở cửa, Phan Lâm liền lấy ra cây mã tấu Thụy Sĩ mang bên mình, cắm vào khe cửa, rắc rắc vài cái, cửa mở.

Chuyện cười, hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, mở cửa phá khóa đều là chuyện nhỏ!

Chân dùng sức đá văng cái ghế sô pha chặn phía sau cửa, liền nhìn thấy một lão thái thái vóc người nhỏ bé tay bưng đĩa trái cây, hướng về phía cửa sững sờ đứng tại chỗ, lão thái thái chớp mắt, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Nàng tuổi tác đã cao, cũng chưa từng gặp qua nam nhân bạo lực như vậy, còn đập khóa phá cửa.

Phan Lâm nhìn thấy lão thái thái liền biết, đây là mẹ vợ hắn, cùng yêu tinh nhà hắn như cùng một khuôn đúc ra. Khóa lại cửa, dọn ghế sô pha, bước lên trước, đỡ lão thái thái ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi nàng, “Dì, con là bạn của con trai dì, y trốn con hai tháng, dì ngồi đợi bên ngoài, con đi nói với y mấy câu.”

“Con, con chính là nam nhân đang tìm tiểu Tố?” Thấy hắn cũng không có ác ý, chậm rãi thả lỏng thân mình tựa vào lưng ghế. Lão thái thái cũng không ngốc, chứng kiến tác phong cùng diện mạo của Phan Lâm liền biết người này cũng rất tốt.

“Dì, người biết con?” Phan Lâm có điểm thụ sủng nhược kinh.

“Ân, tiểu Tố từng nhắc tới con với dì, nói con đối với nó tốt như thế nào, đem nó cưng chiều lên tới trời…”

“Dì ngồi nghỉ ngơi, con đi xem y.” Phan Lâm cắt đứt lời nói của lão thái thái, mắt thoáng liếc, liền thấy Nghiêm Tố đang trốn sau khe cửa phòng ngủ, nhìn trộm ra bên ngoài.

Phan Lâm đem đĩa trái cây trong tay lão thái thái để lên bàn, bước dài vài bước liền tới cửa phòng ngủ. Nghiêm Tố thấy hắn đi tới đành phải hướng xuống gầm giường trốn.

“Yêu tinh, ngươi tiếp tục trốn, lão tử liền thượng chết ngươi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu bao nuôi lăn lộn

Nếu không cứ tiếp tục ngược!!! Nga ha ha ha ha 【mặt nữ vương 】

Nhanh nhanh!!! Cũng sắp khổ tận cam lai rồi o(︶︿︶)o Ai, vợ chồng son thật là biến đổi bất ngờ nha, làm hại mẫu thân ta đây không nỡ hạ thủ*Hyo*: Miễn bao biện! (=”=) “Không nỡ” thì bà cũng đã hạ thủ rồi, còn quá mạnh tay, làm ta vừa làm vừa cố nén không chửi bậy. F*CK!!! Shiya Tử Dạ, bà là đồ mẹ kế, tôi mà gặp bà thì bà liệu mà giữ cổ đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui