Đi Tìm Tự Do [12cs]

Cự Giải uống đồng thời hai thứ, một viên thuốc ổn định nhịp tim, một viên có tác dụng bảo vệ thai nhi. Những người khác cũng uống một viên thuốc giúp làm ổn định nhịp tim. 

Rất nhanh, 7h đã điểm. 

12 người đồng loạt đeo vào kính chống nước, hỗ trợ nhìn đêm do Bảo Bình nâng cấp, mở cửa, nhanh chóng rời khỏi căn phòng trống. 

Kế tiếp, bọn họ nhanh chóng tiếp cận quán rượu. Tầng hầm sẽ bị lùng sục rất nhanh, nên họ buộc phải rút nhanh trong 2 phút. 

Thiên Bình đến một vị trí đối diện quán rượu. Cô nàng ngắm chuẩn, bẳn xuyên qua khe hở của ô cửa sổ nửa đóng nửa hở, trúng ngay vào cổ người chủ quán rượu đang loay hoay dọn dẹp. Ông ta lập tức lăn ra đất, không nhúc nhích được nữa. 

- Nhanh lên. - Song Tử chạy ra đầu tiên, mở tung cửa quán, xông vào. - Đóng tất cả cửa lại, đừng để bên ngoài nhìn được vào trong. 

Đám con gái túa ra, nhanh chóng trèo cả lên bàn để đóng hết các cửa lại. Vừa làm xong thì bên ngoài truyền đến tiếng thang máy. 

Xử Nữ lập tức dẫn đường cho cả đám đi vào nhà vệ sinh. Cô mở cánh cửa phòng vệ sinh cuối cùng, nơi không bao giờ được dùng đến, chứa đầy chổi cũ và dụng cụ lau dọn, lôi hết mớ chổi đó ra, rồi dùng sức đẩy cái bồn cầu lên. Ma Kết cũng giúp một tay. Chỉ vài giây sau, một lối đi chật hẹp đã lộ ra ngoài. 

- Nhanh lên. Ưu tiên con gái. Người nào vác nặng nhất đi sau cùng đi. - Bảo Bình nói, lùa nhanh mọi người xuống. Hắn ở lại, xếp mấy cái chổi vào như cũ, đóng cửa lại rồi mới chui xuống. 

Nguyên một đám hồng hộc chạy dọc hầm đá tối om. Trong hầm này không chỉ tối, chật, mà còn chất rất nhiều những thùng lớn nhỏ đủ loại. Đi một đoạn, họ lại gặp một đoạn chất đầy những giá kệ hai bên đường. 

Giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện đó. Bọn họ cứ chạy mãi, đến khi gặp được ngõ cụt. Vì mọi chuyện đều đã bàn bạc từ trước, nên bây giờ, Kim Ngưu và Thiên Yết làm giá đỡ, nâng Bạch Dương lên, để hắn đẩy cái nắp sập ra, rồi lên trước. Kế sau đó, mấy cô gái cũng dựa vào cái giá đỡ đó để lên bên trên. Các thùng hàng cũng được lần lượt chuyển lên, rồi Kim Ngưu là người lên cuối cùng. Hắn đóng lại cái nắp sập. Bọn họ lại đợi. Chỗ này giống như một hang đá, được che đậy lại bằng một tấm bạt vậy. 

Chỉ một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân đơn độc vang lên. 

- Ra ngoài ngay. - Giọng nói khàn đặc run run vang lên. Nhận được tín hiệu, cả đám lần lượt bò ra khỏi hang đá. Người đàn ông này có vẻ lùn hơn so với những gì họ nghĩ, nhỏ thó và hói đầu. Ông ta khoảng độ ngoài 50 tuổi rồi. 

Ông ta nhìn 12 người thanh niên nam nữ trước mặt mình, khó khăn lắm mới iềm chế được sợ hãi. Với những người bình thường như ông ta, mấy người này không khác gì a tu la bò ra từ trong địa ngục. Đấy là chưa kể đến khắp người bọn họ toàn súng ống trang bị. 


Ông ta không dám chậm trễ, dẫn bọn họ đi thẳng ra cần tàu. Ở đó, một con tàu khá lớn đã đợi sẵn. Tàu này có kích thước bằng khoảng hai lần tàu đánh cá khá chắc chắn và rộng rãi. Song Tử ra hiệu cho Bảo Bình và Thiên Yết. Hai người lên tàu, kiểm tra một lượt. Sau khi phát hiện mọi thứ đều đầy đủ cho chuyến đi, không có điều gì không ổn, Song Tử mới để những người khác lên tàu. 

- A...thuốc...của tôi... - Người đàn ông nhanh chóng ngăn cô lại. Thế nhưng, Song Tử chỉ cười nhạt. Liền sau đó, một mũi phi tiêu gây mê đã cắm vào cổ ông ta.

Bạch Dương và Ma Kết hợp sức lôi ông ta đi, giấu vào sau một chiếc tàu gần đó, rồi quay lại tàu. 

Đầu tháng 8 thời tiết oi bức, 12 người tầng 8 thượng tầng, gồm có Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Bình, Thiên Yết, Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình, Song Ngư cùng lên kế hoạch rời khỏi đảo. 

Xét thấy người đã đủ, đồ đã đủ, không còn ai lưu luyến gì nơi chốn cũ, chỉ huy lâm thời Song Tử yêu cầu cho tàu xuất phát. 

Các chân vịt được khỏi động toàn bộ, chạy hết công suất. Con tàu bắt đầu hướng đến màn đêm đen kịt, lao đến. 

----------------------------------------------------------------------------------------

Tàu nhổ neo rồi. Dựa theo bản đồ, bọn họ lái con tàu đi về hướng Tây.

Nhìn hòn đảo giam giữ bọn họ khuất dần, trong lòng mỗi người đều dâng lên một thứ cảm xúc không giống nhau.

Bọn họ đã luôn rất khao khát được rời khỏi nơi này. Nhưng khi thực sự rời khỏi rồi, một sự mênh mang vô định lấp đầy tâm hồn mỗi người.

- Chúng ta...thoát rồi. - Song Ngư nói bằng giọng trống rỗng. - Thoát khỏi nơi đó rồi.

Sống mũi cô nàng cay sè. Cô chợt nhận ra, cô đã không còn là Song Ngư của Thượng tầng tầng 8 nữa. Bây giờ, cô là một người tự do. Cô có thể đi bất cứ đâu cô muốn, làm bất cứ điều gì. Cô không còn phải thức dậy lúc 7 giờ để điểm danh, cũng không phải chém giết nếu không thích.

Nhưng sao, cô lại thấy đau đớn thế này.


Chỉ thêm một khoảng thời gian nữa thôi, khi con tàu này chạm đất liền, những người đã cùng với cô vào sinh ra tử, sẽ không còn bên cạnh cô nữa.

Cô bỗng nhớ đến cảnh tượng mọi người trong tầng 8 ngồi với nhau trên bàn ăn, trong bộ đồng phục sang trọng, vui vẻ nói với nhau những câu đùa bỡn. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt ấm áp và tin tưởng.

Phía sau lưng cô có tiếng sụt sịt. Cự Giải lấy khăn tay ra khỏi túi, bắt đầu chấm nước mắt. Tiếng sụt sùi của Cự Giải như giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Từng giọt nước mắt lớn bắt đầu tràn ra từ khóe mắt Song Ngư, lăn dọc gò má, rơi xuống. Song Ngư nhìn qua bên cạnh, Thiên Bình cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Mắt cô nàng đỏ hồng như mắt thỏ. Hai dòng lệ lăn xuống không ngừng, làm lem luốc cả gương mặt xinh đẹp. 

Đôi mày Song Tử nhíu lại, đôi mắt long lanh. Cô dường như đang cố nén lại cảm xúc. Xử Nữ chỉ dịu dàng dựa vào vai Ma Kết, gương mặt không có bất cứ thứ cảm xúc khác lạ nào.

Nhân Mã chỉ lạnh lùng nhìn về phía hòn đảo đang dần khuất dạng trong màn đêm. 

Gió biển đêm thổi tung mái tóc, luồn cả vào trong hai lần áo, mát rười rượi. Cơn gió của tự do. 

- Nào nào. Đừng có khóc chứ. - Nhân Mã vỗ tay. - Mấy cô này. Nhìn bọn con trai đi. Có ai khóc lóc gì đâu. Bình tĩnh lại đi. Thay vì cứ nhìn vào mặt tiêu cực, chúng ta phải lạc quan lên. Thử nghĩ đi, chỉ sau mười mấy giờ nữa, chúng ta sẽ vào đến đất liền. Từ bây giờ trở đi, cuộc đời của chúng ta là thuộc về chúng ta rồi. Phải vui lên chứ. 

Nghe Nhân Mã nói, mấy cô nàng đang cảm xúc dâng trào tụt mode cười lên. 

Phải rồi. Bọn họ đã mơ về ngày này bao lâu rồi chứ? Sao mà phải buồn khổ? 

Kim Ngưu đi đến, chìa ra hai chai rượu. 

- Anh lấy đâu ra đấy? - Song Tử nói. - Tui nhớ là đâu có cho rượu vào cái thùng đồ ăn đó đâu? 

- Chôm được trong hầm. - Kim Ngưu nói, cười. - Vì tui nghĩ có lẽ sẽ có người muốn ăn mừng sớm. Ai không uống được rượu cũng không lo đâu. Tôi coi rồi, rượu nho này không ảnh hưởng nhiều đến thai nhi. và cũng không không khiến cho những người tửu lượng kém say đến không ngóc đầu dậy được. 


- Để sau đi. Trước tiên thì chúng ta vẫn nên chạy cho nhanh đã. - Bạch Dương nói. - Máy tính tôi để lại trong phòng ăn, chỉ sáng màn hình được 30 phút, và tự tắt sau 1 tiếng không có người sử dụng. Điều này nghĩa là gì biết không? 

- Chúng ta có tối đa 1 tiếng đồng hồ để chạy. - Song Tử nói. 

- Không. Không nổi một tiếng đâu. - Bạch Dương nói. - Chỉ có nhiều nhất 40 phút đến 50 phút thôi. Nếu hết giờ ăn quá lâu rồi, màn hình camera vẫn quét được người, trong khi bình thường, hết giờ điểm danh mọi người đã xổ hết ra khỏi phòng ăn rồi, những người trên phòng quản lý sẽ bắt đầu nghi ngờ ngay. 

- Vậy chúng ta có nên đổi lịch trình di chuyển không? 

- Song Tử. - Sư Tử chạy đến từ phía buồng lái. - Thiên Yết mới phát hiện có máy định vị trên tàu. 

- Ở đây thì chúng ta không thể vô hiệu hóa máy định vị đó được đâu. - Nhân Mã nói. 

- Mấy người có gỡ được nó ra không? - Song Tử hỏi. 

- Nó được gắn khá chắc. - Sư Tử nói. - Nếu muốn tháo nó ra, chúng ta sẽ mất kha khá thời gian. Thậm chí còn có thể phải cho tàu dừng lại. 

- Từ lúc bắt đầu kế hoạch đến bây giờ, được bao nhiêu lâu rồi? - Song Tử nhìn Ma Kết. Hắn đưa đồng hồ lên nhìn, rồi nói. 

- Được 25 phút rồi. 

- Bảo Thiên Yết lái thay Bảo Bình. Nói Bảo Bình xác nhận xem tốn bao nhiêu thời gian thì có thể gỡ được cái thứ đó ra. - Song Tử chỉ huy ngắn gọn. - Nếu gỡ không ra thì phá tung luôn đi. Những người khác kiểm tra xem còn chỗ nào có định vị nữa không. Nếu như thời gian để phá nó vượt quá nửa tiếng, mọi người chuẩn bị vũ khí, kiếm chỗ ẩn nấp. 

Điều này không khác nào nói rằng, bọn họ hoàn toàn có khả năng bị tấn công khi ở trên biển. Mọi người nhanh chóng túa ra khắp nơi trên con tàu, làm việc của họ. 

--------------------------------------------------------------------------------------

Mọi thứ hoàn toàn đúng như những gì Bạch Dương dự tính. Vì không có người ngắt máy tính, rất nhanh, phòng quản lý trường đã phát hiện ra vấn đề. Chỉ trong chốc lát, họ đã phát hiện ra, toàn bộ tầng 8 không còn một bóng người, và những hình ảnh ở phòng ăn chỉ là đồ giả. 

Trong số những thi thể được dọn đi ngày hôm đó, cũng không có những người trong tầng 8. 


Phòng quản lý lập tức ra thông báo khẩn cấp, yêu cầu những học sinh lập tức quay lại phòng ký túc xá, không được rời khỏi đó trừ khi có lệnh. 

Đội dọn xác của trường quay lại khuôn viên, bắt đầu lùng sục khắp nơi để tìm những người tầng 8. Họ lùng sục xuống cả tầng hầm, và nhanh chóng phát hiện quán rượu có nhiều điểm bất thường. Sau khi gọi cửa rất nhiều lần mà không có lấy một âm thanh hồi đáp, đội dọn dẹp đã hết kiên nhẫn. Họ bắt đầu dùng vũ lực để phá cửa. Thế nhưng, những gì họ tìm thấy chỉ là một người đàn ông trúng kim gây mê đang nằm ngủ phía sau quầy rượu. 

Tin này nhanh chóng được báo về cho trung tâm chỉ huy. Bọn họ lập tức phong tỏa quán rượu, lùng sục vào sâu bên trong quán rượu, lần mò đến đường hầm kia. 

Quả nhiên, họ phát hiện ra có những dấu vết chứng tỏ có người từng ra khỏi trường bằng đường hầm này. Kế sau đó, người ta lại phát hiện ra một người lái tàu trúng kim gây mê đang nằm ngủ ở cần tàu. 

Ngay lập tức, một đội tàu được phái đi, lần theo định vị của con tàu đang bỏ trốn. 

Phía bên này, Bảo Bình đang cố hết sức để gỡ cái bộ định vị ra khỏi con tàu. 

- Bây giờ hẳn là bị phát hiện rồi. - Bạch Dương nói, nhìn đồng hồ trên tay Ma Kết. 

- Chuẩn bị phòng thủ. - Song Tử hạ lệnh ngắn gọn. Lập tức, mọi người lên trang bị cẩn thận, kiếm cho mình một vị trí phòng thủ chắc chắn. Bảo Bình vẫn đang loay hoay gỡ cái bộ định vị, vừa gỡ vừa phá. 

- Trường có tàu chiến. - Bạch Dương. - Theo như tôi tính toán, với tốc độ của tàu đó, chúng ta còn không quá 1 tiếng đồng hồ để cắt đuôi và lẩn trốn.

Bảo Bình nghe được thông tin này thì mô hôi mồ kê túa đầy tay. Thao tác không còn được ổn định như ban đầu nữa. 

- Phải dừng tàu lại. Nếu không, tôi không tháo được. - Hắn nói một cách bất đắc dĩ với người đứng bên ngoài. 

Một lúc khá lâu, hắn không thấy Thiên Yết trả lời. 

- Thiên Yết? - Bảo Bình hỏi. 

- Tao rất tiếc. - Thiên Yết nói. - Giờ hết dừng được rồi. Bởi vì, phía trước chúng ta có bão....



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận