Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc

Nghèo thì cũng thôi.

Nhỏ thì cũng chẳng sao.

Bủn xỉn thì đành thế.

Điều Bạch Tiểu Trì không thể chịu được nhất của công ty nhỏ hạng 3 là tăng ca liên tục.

Song tăng ca nhiều cũng có chỗ tốt.

Do tăng ca nên Bạch Tiểu Trì hình thành thời gian làm việc và nghỉ ngơi quy luật.


Mỗi ngày đi làm 8 tiếng, tăng ca 8 tiếng, 8 tiếng còn lại để hắn ăn ngủ bắn pháo với máy tính, đi tất lưới giả vờ làm người đẹp chơi đùa chat ***, tiện thể hoàn thành hết công việc tăng ca vẫn chưa làm xong.

Bạch Tiểu Trì cảm thấy cái nơi vốn chẳng có nhiều sức người như vầy còn muốn kiên quyết ôm đồm nhiều công trình thế này hơn nữa còn không lo thuê một vài người phá công ty ăn viên thuốc táo.

Có điều đâu còn cách nào nữa cơm vẫn cần ăn.

Thời đại bây giờ chưa thất nghiệp là may rồi.

Kiểu người nhát gan giống như hắn, chẳng có can đảm vỗ bàn từ chức với ông chủ.

Máy tính vừa kêu, boss gửi tài liệu qua yêu cầu với công trình mới.


Bạch Tiểu Trì mở ra nhìn, đầu cũng phình ra.

Boss có lệnh, tháng này không làm xong theo tiến độ thì đừng nghĩ tới tiền thưởng.

Vừa nghĩ tới mình nghèo đến nỗi tất rách thành lỗ cũng méo có tiền mua mới, chỉ có thể đi đôi tất lưới kia, trong lòng Bạch Tiểu Trì vuông ra.

Vừa tới bữa trưa hắn cũng chẳng có tâm trạng ăn.

Kết quả không ngờ tới vậy mà sau khi gặm gà ăn cơm trưa xong ở dưới tầng anh Trứng To còn tốt bụng mang cho hắn một cái bò mềm ngũ phương[1].

Bò mềm ngũ phương, ăn vào càng vuông.

[1] Bò mềm ngũ phương (non ngưu ngũ phương): Tên một loại bánh của KFC


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận