Ngụy Phong Tuyển chết bên trong kiếm các này, nhưng tại sao lại không thấy hài cốt?
Chẳng lẽ khi Ngụy Phong Uyển chết đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc.
Đám người Vu Trại Miêu Cương lúc đó thiết kế cơ quan tầng tầng lớp lớp.
Từ trước đến nay nhạc phổ vẫn ở trong này.
Kỹ thuật vẽ tranh kép đã biến mất từ thời kì cuối dân quốc.
Bây giờ người biết kỹ thuật này rất hiếm.
Cho dù bọn họ biết nhạc phổ này chính là cơ quan, vậy thì sao.
Hiện tại cũng không có ai sẽ hủy đi nhạc phổ, vì độ khó rất cao.
Lý Siêu lắc đầu nói: "Cơ quan ở ngay trong nhạc phổ, nhưng không ai trong chúng ta biết đến kỹ thuật này, chúng ta vẫn bị nhốt ở đây.
"
Ngô Kim nói: "Lẽ nào không còn cách gì khác sao?"
Mễ Hoa Đường đi tới nói: "Tôi có lẽ có cách, phá bỏ tranh kép cũng không khó, dù sao tôi cũng đã nghe ông nội nói qua kỹ thuật này.
"
Ông nội của cô từng kể về một câu chuyện gọi là.
Tuyệt phẩm không chỉ là một bức tranh, mà là một bức tranh có giá trị liên thành.
Vào thời kì dân quốc, có một thương gia tên Lưu Tam Gia, thích sưu tập tranh.
Lưu Tam Gia kiếm được một ít lời, đưa vợ là Mã Thị đến thành Lê Hoa mở rộng làm ăn.
Tam Gia bình thường rất thích tìm kiếm tranh cổ.
Bất kể là tranh sơn thủy hay chân dung.
Lưu Tam Gia sau khi sắp xếp ổn thỏa ở thành phố Lê Hoa.
Anh thường đến quán rượu ngắm tranh.
Lưu Tam Gia quen biết rất nhiều bạn, trong số đó có người tên Dương Liên.
Dương Liên mở một cửa tiệm đóng khung tranh ở Lê Hoa.
Anh ta là sư phụ trong ngành đóng khung* tranh.
Tranh vẽ chỉ cần qua tay Dương Liên, thì dù có cũ cũng thành mới.
Dương Liên giới thiệu cho Lưu Tam Gia bức tranh tên.
Anh ta nói với Tam Gia, tranh này không thể rơi vào tay người khác.
Lúc đầu, Lưu Tam Gia không biết là tranh kép.
Anh không để ý nhiều lắm.
Lưu Tam Gia nghĩ: Bức tranh mà anh Dương Liên giới thiệu cho mình, sao có thể là giả được?
Dương Liên cẩn thận làm ra 3 tầng kép cho tranh.
Anh ta tách bức ra thành 8 phần, mỗi phần đều có tầng kép.
Lưu Tam Gia bỏ ra 3000 lượng bạc mua bức.
Sau đó Dương Liên bị chính phủ đưa đi tử hình, nói anh ta là phần thành của nhóm phản động.
Vợ của Tam Gia là Mã Thị lo cuống lên, cho rằng bức tranh 3000 ngàn lượng này là hàng giả.
Cô cố ý tìm người giám định bức tranh, chuyên gia về đồ cổ sau khi giám định, nói bức tranh này là giả.
Mã Thị nói với Lưu Tam Gia: "Tam Gia, anh tin tưởng Dương Liên, lần này thì tốt rồi, người ta cũng chết luôn rồi.
"
Lưu Tam Gia vẫn không tin, vẫn cất giữ.
Khi quỷ Nhật Bản đánh tới, Lưu Tam Gia bị bọn cướp bắt cóc.
Anh tốn rất nhiều tiền, mới thoát khỏi tay bọn cướp.
Công việc của Lưu Tam Gia lụn bại, Mã Thị nhớ tới những bức tranh mà Lưu Tam Gia đã mua.
Mã Thị đem toàn bộ số tranh bán cho người kinh doanh đồ cổ.
Lưu Tam Gia nói: "Sao em có thể đem hết tất cả tranh đi bán như vậy!!!"
Anh nói xong, chạy ra ngoài tìm người kinh doanh đồ cổ.
Lưu Tam Gia nói muốn mua lại , người kinh doanh đồ cổ nói: "Cái bức này là tranh ẩn, người đóng khung đã dùng kỹ thuật 3 tầng kép.
Trên đời này, người có thể dùng kỹ năng này còn rất ít, tôi thực sự khâm phục người đã đóng khung tranh này.
"
Lưu Tam Gia vốn định chuộc lại những bức tranh, lại nghe thấy thương gia đồ cổ nói với người ta những bức tranh này đều là thứ quý giá.
Anh mới hiểu được cách làm việc của Dương Liên.
Dương Liên làm như vậy, vì không muốn những thứ này rơi vào tay kẻ xấu.
Anh ta cố ý dùng tranh kép để bảo vệ bức tranh.
Lưu Tam Gia định chuộc tranh.
Nhưng với thân thế bây giờ, sợ là! !
Anh thay đổi chủ ý, đưa những bức tranh cho thương gia đồ cổ, nói: "Anh có thể giúp tôi giữ lại số tranh này, tôi biết bản thân không sống được bao lâu nữa, không có khả năng bảo vệ những bức tranh quý giá này!.
.
"
Thương gia đồ cổ nói: "Tổ tiên của tôi có truyền thống: dù chết đói cũng không bán tranh.
"
Nhớ lại những chuyện này.
Ông nội từng nói cho cô biết, muốn tách tranh kép, phải tìm thấy chỗ hở.
Bất luận là đồ vật hay người, đều có nhược điểm.
Huống chi là tranh kép.
Lý Siêu nói trên bản nhạc vẫn còn một tầng kép.
Mễ Hoa Đường nhìn một chút nhạc phổ.
Nhìn vào giữa nhạc phổ, quả nhiên có một chỗ hở.
Cô tách ra kẽ hở, lộ ra một bức chân dung.
Đây chính là bức tranh mà Hạ Lan đã tặng cho Tần Phong Uyển.
Chân dung nhìn như mới.
Không ngờ đã lâu như vậy, mà vẫn còn nguyên trạng như ngày trước.
Bức tranh rất hợp tình hợp cảnh.
Một nam một nữ, đang chơi rượt đuổi trong vườn đào khi vào xuân.
Trong bức tranh, xa xa có những ngôi nhà nhỏ.
Ống khói bếp trong thôn đang nhả khói.
Nơi cảnh đẹp này mọi người đều sống tự cung tự cấp.
Có một rừng hoa đào, cách khoảng trăm bước, bên trong không có cây cỏ dại, cỏ thơm, cánh hoa rơi xuống rực rỡ.
Họ sống một cuộc sống như mơ.
Ai cũng nở nụ cười rất ngọt.
Hạ Lan tưởng tượng chốn đào nguyên** chỉ là một nơi xa xôi ở trong mộng thôi.
Trên đời làm gì có đào nguyên?
Nếu có nơi gọi là đào nguyên, thì đó là nơi ai cũng trông ngóng.
Chốn đào nguyên chỉ là sự tưởng tượng của mọi người, hi vọng có thể rời xa thực tế.
Hạ Lan tưởng tượng dừng chân ở chốn đào nguyên.
Thực tế thì lại quá tần nhẫn.
Người yêu nhau, vì biến cố mà không thể ở cùng nhau.
Có thể gặp nhau, cũng đã rất tốt đẹp rồi.
Cứ để hồi ức ngủ say trong mộng đi.
Mễ Hoa Đường tách được chân dung, lập tức ở giữa Kiếm Các có một cánh cửa đá ầm ầm mở ra.
Khi cửa đá mở ra, sau lưng họ truyền đến âm thanh "xoạt xoạt!.
.
".
Âm thanh này làm mọi người hơi rùng mình.
"Xoạt xoạt! ! "
Âm thanh lại vang lên.
Hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Lâm Tiểu Phàm nói một cách không do dự: "Có gì đó đang muốn tấn công chúng ta.
"
Ngô Kim la lên: "Mọi người đừng hoảng hốt, nắm chặt súng trong tay.
"
Bọn họ cảm giác âm thanh càng lúc càng gần.
Là thứ gì! !.
Trong tay siết chặt súng.
Trán toát mồ hôi lạnh.
Vương Tiểu Tiểu cảm thấy có chất lỏng gì đó rớt xuống mặt cậu.
Cậu lập tức lau đi.
Trên lòng bàn tay, đều là nước màu đen.
Dinh dính, mùi rất lạ.
Cậu sờ mặt, nói: "Đây là cái gì?"
Lòng bàn tay của Vương Tiểu Tiểu bắt đầu thối rửa.
Tay từ từ chuyển thành màu đen.
Môi tím bầm.
Cậu nắm tay, hét: "A a a! !.
".
Lâm Tiểu Phàm chạy tới ôm lấy cậu, nói: "Tiểu Tiểu, con sao vậy! !.
.
"
Cơ thể Vương Tiểu Tiểu co giật vài lần, ngất đi.
Ngô Kim cầm súng trong tay nói: "Thứ đó đang ở đâu! ! "
Nước màu đen tràn trên đất càng lúc càng nhiều.
Họ thấy nước tràn tới đâu, đụng vào cái gì thì cũng đều thối rữa.
Đàm Tâm ngẩng đầu lên nhìn, trên đầu họ có mấy con rắn đang trườn bò.
Miệng rắn chảy ra cái nước màu đen.
Chúng là 1 bầy rắn.
Trên người mấy con rắn có hoa văn hình thoi.
Ánh mắt xanh lam của nó đầy sát ý.
Tại sao con ngươi của chúng lại là màu xanh lam?
Những con rắn này được người Vu Trại gọi là thần.
Chúng có đôi mắt xanh thẫm giống như ngọc.
Chất độc mà rắn phun ra được họ sử dụng trong tà thuật.
Những năm trước, có người nuôi những con rắn này.
Bọn họ gọi những con rắn này là: hộ linh xà (rắn bảo vệ).
Họ đưa một số lượng lớn hộ linh xà vào trong lăng mộ.
Chúng nó quanh năm ở trong mộ, ăn chuột, gián, thậm chí là xác chết.
Xác chết là thứ chúng thích nhất.
Một cú cắn là có thể làm đứt cổ người.
Hộ linh xà thường bắt đầu ăn từ nội tạng của người.
Ăn xong nội tạng, thì tới cắn nuốt đầu người.
Cuối cùng cái đầu chỉ còn trơ lại cái xương sọ.
Năm đó, chắc xác của Ngụy Phong Uyển đã bị đám hộ linh xà này gặm hết.
Hộ linh xà trước tiên lao đến người bị trúng độc, là Vương Tiểu Tiểu.
Đàm Tâm nói: "Rắn, rắn độc!!!"
Vương Tiểu Tiểu bị trúng độc, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Tiểu Phàm ôm Vương Tiểu Tiểu vào lòng để bảo vệ.
Nhanh chóng tránh thoát sự tấn công của rắn độc.
Rắn độc không buông tha, lại tấn công.
Nó phun cái chất màu đen, xém nữa trúng vào mặt của Vương Tiểu Tiểu.
Lưu Phong cầm dao quân dụng trong tay, lao tới chặt đầu một con rắn.
Con rắn bị chặt đầu, tràn ra máu màu xanh lục.
Máu xanh bắn tung tóe khắp nơi.
Còn lại ba con rắn khác, thì nó lao tới những người khác.
Ngô Kim cầm súng nhắm vào con rắn bắn 3 phát.
Trên cơ thể con rắn thủng ba cái lỗ, máu tràn ra, chết trên đất.
Một con rắn khác tập kích phía sau Ngô Kim.
Làm anh không kịp phòng bị.
Lưu Phong chém dao tới, chặt con rắn ra thành 2 khúc.
Mọi người thấy, con rắn trước khi chết lăn lộn 2 lần rồi cuộn tròn lại.
Hộ linh xà giãy dụa vài lần, phun ra một ít máu màu xanh, chết đi.
Tại sao chúng lại có máu màu xanh?
Hộ linh xà luôn sống trong lăng mộ, có lẽ đã xảy ra biến dị.
Rắn bình thường có máu màu đỏ, nhưng máu của chúng đã biến thành màu xanh.
Trong máu còn có độc.
Mọi người thở dài một hơi.
Lâm Tiểu Phàm nhìn Vương Tiểu Tiểu vẫn đang hôn mê.
Cô quyết định vì hút chất độc cho cậu.
Thân là mẹ, cô có gì mà không dám làm.
Nghĩ thế, Lâm Tiểu Phàm không chần chờ.
Ôm Vương Tiểu Tiểu, đưa lòng bàn tay của cậu lên miệng mình, bắt đầu hút.
Cô vừa hút tất cả đều là chất độc màu đen.
Hút từng lần một, sắc mặt của Vương Tiểu Tiểu có vẻ đã tươi hơn.
Đàm Tâm lấy trong hộp y tế ít thuốc giải độc, đưa cho Vương Tiểu Tiểu uống.
Lâm Tiểu Phàm hỏi anh: "Bác sĩ Đàm, con trai tôi khi nào thì tỉnh?"
Đàm Tâm lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, trước đây tôi chưa từng gặp loại rắn độc này.
Cô yên tâm, đã uống thuốc, cậu nhóc tạm thời không sao.
"
Giữa lúc thần kinh mọi người đang buông lỏng.
Một con rắn khác không biết từ lúc nào đã quấn lấy chân Đàm Tâm.
Đàm Tâm cảm thấy chân rất nặng.
Không thể nhấc lên được.
Khi anh cúi đầu nhìn, thì con rắn đã quấn tới eo của anh.
Đàm Tâm hốt hoảng cầm súng, bắn bậy vào con rắn.
Mấy phát súng anh bắn ra đều không có hiệu quả.
Đàm Tâm hét: "A a a! ! ! "
Lúc này, Đàm Tâm đã bị con rắn quấn chặt.
Anh chỉ có thể hít thở gấp.
Ngô Kim chạy tới muốn cứu anh ấy, nhưng Lưu Phong cản anh lại.
"Xoạt xoạt xoạt! ! " - Âm thanh lại vang lên.
Bầy rắn chính đang hướng tới nơi này!
Lưu Phong nói: "Tôi cảm giác có rất nhiều con, chúng ta đi mau thôi, không có thời gian cứu anh ấy.
"
Ngô Kim nhìn Đàm Tâm, lúc này anh ấy đã bị con rắn ăn tươi nuốt sống.
Cái miệng lớn như chậu máu há ra, bên trong đó là tiếng kêu thảm thiết của Đàm Tâm: "A.
.
a! a!.
.
"
Đến khi không còn nghe thấy anh ấy la nữa.
Đàm Tâm đã yên vị trong bụng rắn.
Người thứ hai chết là Đàm Tâm.
- -----------
Đóng khung tranh: có nghĩa là sửa chữa lại những tác phẩm tranh bị thời gian làm hư, khôi phục rồi đóng khung lại như mới.
Nhưng tự nhiên mình quên mất cái nghĩa tiếng Việt rùi ~_~!
Chốn đào nguyên: hay còn gọi là nơi yên vui, bồng lai tiên cảnh.
Một nơi đẹp, an bình, csống bình đạm.
.