Bầy rắn đang bò về phía họ.
Từng con rắn quấn quanh khắp nơi ở Kiếm Các.
Chúng run cái đuôi, giống như những người đẹp đang nhảy múa.
Hộ linh xà lắc lư cái thân rắn mềm mại trên đất.
Chúng cùng lúc phun ra cái nước màu đen, ánh mắt như đang nhìn đồ ăn ngon.
Ngô Kim liền quát lên: "Chạy, mọi người chạy ra ngoài phía cửa đá."
Nghe tiếng la của đội trưởng.
Tất cả mọi người ý thức được sự nguy hiểm.
Đôi mắt màu lam của đám rắn nhìn bọn họ chạy trốn.
Mấy con rắn lớn nhanh chóng trườn tới.
Mễ Hoa Đường không muốn chết như Đàm Tâm.
Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, chạy theo Lý Siêu về phía cửa đá.
Lâm Tiểu Phàm ôm Vương Tiểu Tiểu, nên bước chân hơi chậm.
Khi cách cửa đá khoảng 10 bước.
Cô té ngã, Vương Tiểu Tiểu bị văng tới trước cửa đá.
Một con rắn bò tới, há to miệng, muốn nuốt cô.
Lâm Tiểu Phàm đẩy Vương Tiểu Tiểu qua một bên, cô tuyệt vọng nhắm mắt.
Ngô Kim kéo cô dậy, một phát súng bắn đứt đầu rắn.
Anh sốt ruột nói: "Chạy, chạy!!"
Vương Tiểu Tiểu được Lưu Phong bế lên.
Tất cả mọi người hướng về phía cửa đá chạy.
"Ầm ầm ầm", cửa đá đóng xuống.
Vài con rắn đuổi theo họ, bị cửa đá đè chết.
Đầu rắn tràn ra chất lỏng màu xanh, lăn qua một bên.
Lý Siêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may chúng ta chạy kịp, những con rắn này xém chút lấy mạng chúng ta."
Lưu Phong thở dài nói: "Đáng tiếc không thể cứu Đàm Tâm......"
Mọi người nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của Đàm Tâm trong bụng rắn.
Bây giờ nhớ lại, mọi người lạnh cả sống lưng.
Dường như mấy con rắn kia vẫn phảng phất theo sau họ.
Nhớ tới cái nước đen mà đám rắn phun ra.
Bất giác rùng mình.
Vương Tiểu Tiểu vẫn hôn mê, Lưu Phong cõng Vương Tiểu Tiểu.
Lúc này, khuôn mặt của Vương Tiểu Tiểu tái mét, tay thì lạnh.
Lâm Tiểu Phàm chỉ có thể hút chất độc cho cậu.
Vương Tiểu Tiểu mở cái miệng nhỏ: "Nước, nước....."
Lâm Tiểu Phàm ôm cậu, nhanh chóng cho cậu uống nước.
Cậu mở mắt, thấy mẹ đang ôm mình.
Vương Tiểu Tiểu nói: "Mẹ, rắn, con sợ....."
Lâm Tiểu Phàm vỗ về cậu, nói: "Tiểu Tiểu, đừng sợ, rắn chạy hết rồi."
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Họ thấy ở giữa có một cái hố.
Trong hố đều là hài cốt.
Hài cốt hình dáng không giống nhau, cứ như bị người ta chồng chất lên.
Hài cốt chất thành núi.
Có vài hài cốt đã mất tay, có cái mất chân, có cái mất đầu.
Còn có xương chân tay rơi rớt ra ngoài.
Ngô Kim đi lên trước nhìn, trong cái hố xương đó có một lá cờ Nhật.
Lý Siêu vừa nghĩ vừa nói: "Chẳng lẽ đây là nơi người xưa tuẫn táng*?"
Hố tuẫn táng này chính là vì Hạ Lan tướng quân mà tạo ra, để chôn người theo cùng ông.
Hài cốt trong hố toàn bộ đều là lính Nhật.
Năm đó, Vu Trại Miêu Cương bị lính Nhật chôn ngoài hố lớn.
Đó chính là cái hố mà năm đó lính Nhật, chôn sống người Trung Quốc.
Người Vu Trại Miêu Cương dùng lại cách giống nhau, để chôn lính Nhật trong hố này.
Dùng cách của người, đánh lại người.
Một ngày thù chưa báo, không phải là quân tử.
Cách giết người của bộ tộc tàn nhẫn hơn gấp 10 lần lính Nhật trong thảm sát Nam Kinh.
Đầu tiên họ đem lính Nhật giết chết, rồi ném họ xuống cái hố, sau đó dùng lóc hết thịt chỉ còn xương.
Sau khi còn lại xương, tộc nhân lại dùng chút vu thuật.
Bọn họ nguyền rủa lính Nhật, chết vẫn không được siêu thoát.
Thịt của lính Nhật bị họ cho vào trong máy xay thịt.
Sau đó lại đem cho mèo heo chó ăn.
Người Trung Quốc dễ dàng quên đi thù hận quá khứ.
Quên mất lần tàn sát này chính là lần tàn sát thứ hai.
Họ lại không quên cách tàn sát.
Lý Siêu nói: "Tôi đi xem cái hố, có thể tìm thấy đồ vật có giá trị khảo cổ."
Lưu Phong kéo anh lại, nói: "Đừng manh động."
Lý Siêu không nghe Lưu Phong nói, nhảy vào hố.
Anh ở trong một đống xương người, tìm thấy mấy cái xương rắn.
Trong lòng bực bội: mấy tên lính Nhật này bị rắn ăn? Nhưng tại sao rắn cũng chết.
Lý Siêu vẫy tay gọi họ qua đây.
Mễ Hoa Đường là người đầu tiên chạy tới, xem mấy cái xương rắn.
Năm đó một số lính Nhật làm khổ sai xây nên mộ tướng quân.
Trong lòng bọn họ chắc sẽ rất cô đơn và khó chịu.
Một ngày, những lính Nhật đó thấy người Vu Trại Miêu Cương thả một lượng lớn rắn vào mộ.
Lúc bỏ vào, chỉ là mấy con rắn nhỏ.
Chờ chúng to hơn một chút, người Vu Trại Miêu Cương lại thả chúng ra.
Thức ăn của mấy con rắn, còn ngon hơn của đám lính Nhật.
Bọn họ cả ngày đều ở trong lăng mộ, không thấy mặt trời.
Ngay cả chút ánh sáng còn không có, nói chi là đi ra ngoài.
Sợ là đời này chết ở đây.
Đám rắn nhỏ cùng ăn cùng ở với bọn họ.
Những con rắn nhỏ bị nhốt trong lồng.
Buổi tối trong lăng mộ không có ai canh gác, người đều về nhà trong làng để ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, đám lính Nhật lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nghĩ đến cả ngày bị người trong tộc hành hạ, cơm ăn không đủ no.
Cái bụng cứ kêu ọt ọt, nhưng không có thứ gì để ăn.
Một tên lính Nhật nhìn đám rắn nhỏ trong lồng, liền chảy nước miếng.
Hắn đẩy một anh em bên cạnh, nói: "Anh em, chúng ta bắt rắn ăn đi, tao đói sắp chết rồi."
Tên lính Nhật bên cạnh nhìn đám rắn con, cũng nuốt nước miếng: "Được, tao kêu thêm vài thằng, chúng ta đi bắt rắn ăn."
Mấy tên lính Nhật âm thầm bắt hơn chục con rắn nhỏ ra.
Bọn họ tìm cái nồi nấu thịt rắn.
Mùi thịt rắn thơm ngát tỏa ra.
Ai cũng thèm.
Nhanh gọn chia đều thịt rắn.
Vừa ăn thịt rắn, một tên lính Nhật nói: "Ngon thấy mẹ luôn, ông đây đã rất lâu không được ăn thịt.
Bị đám người Trung Quốc hành hạ, mẹ kiếp!!"
Tên lính Nhật bên cạnh đẩy hắn, nói: "Nhỏ tiếng chút, coi chừng có người tới."
Ăn xong thịt rắn, bọn họ phát hiện còn dư vài con.
Tối nay họ đã ăn no, còn thừa nhưng ăn hết nổi rồi.
Mấy tên lính Nhật lại về giường ngủ.
Đêm dài đằng đẵng, vắng lặng khó chịu.
Tiểu Khâu Bản Tam Lang nằm mơ, thấy thủ đô Tokyo của Nhật.
Trong con hẻm nhỏ ở Tokyo, có một ông chú bán mì.
Ông chú mỗi ngày đều chào hỏi hắn: "Tiểu Khâu Bản Tam Lang, xin chào!"
Tiểu Khâu Bản Tam Lang nói: "Xin chào chú!"
Hắn thích đi qua quán mì, ăn một bát mì, rồi về nhà.
Một ngày nào đó, đầy trời rơi xuống cánh hoa đào.
Cánh hoa đào tung bay khắp đường phố.
Đường phố biến thành một mảng màu hồng phấn.
Tiểu Khâu Bản Tam Lang cùng vài người anh tham gia quân đội, không còn nhìn thấy hoa anh đào ở quê hương nữa.
Từng cánh từng cánh hoa anh đào rơi xuống lòng bàn tay của một cô gái trẻ.
Cô gái trẻ thường đứng trên tháp Tokyo.
Nâng lòng bàn tay đón cánh hoa, ca hát trên tháp Tokyo.
Cô ấy tên là Mai Xuyên Phương Tử.
Mai Xuyên Phương Tử còn đang chờ hắn trở về.
Nhưng hắn chẳng thể về được nữa.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn.
Là Mai Xuyên Phương Tử.
Mai Xuyên Phương Tử nói với hắn: "Tiểu Khâu Bản Tam Lang, em không thể chờ anh nữa."
Tiểu Khâu Bản Tam Lang chính là hắn.
Hắn cố gắng muốn ngăn cản cô ấy nhảy lầu.
Phát hiện, bản thân không có khả năng.
Tay vừa chạm vào cô, thì trống rỗng.
Mắt hắn nhìn thấy Mai Xuyên Phương Tử nhảy khỏi tháp Tokyo.
Khi tỉnh lại, hắn liền cười giễu.
Tiểu Khâu Bản Nhị Lang mắng hắn: "Cười, cười cái rắm, cái loại nhát gan không dám đụng tới rắn, lại còn cười tụi tao!!"
Tiểu Khâu Bản Đại Lang nói: "Nhị Lang, đánh nó!!"
Hai người anh liền đè Tiểu Khâu Bản Tam Lang xuống đất, đánh.
Tiểu Khâu Bản Tam Lang bị đánh, không thể nhúc nhích nổi.
Hai người anh bắt vài con rắn, nhét vào trong miệng Tiểu Khâu Bản Tam Lang để dọa.
Tiểu Khâu Bản Tam Lang nhìn từng con rắn bị nhét vào trong miệng.
Hắn nghĩ tới thôi cũng muốn ói.
Tiểu Khâu Bản Tam Lang muốn ói.
Bọn họ ấn đầu hắn xuống, tiếp tục nhét rắn vào.
Tiểu Khâu Bản Nhị Lang cười nói: "Cho mày cười, ông cho mày ăn thử rắn mà tụi tao cực khổ nuôi."
Tiểu Khâu Bản Đại Lang nói: "Nó là thứ nhát gan do mẹ kế sinh ra, giết chết nó!!"
- -----------
*Tuẫn táng: chôn theo người chết.
Theo phong tục ngày xưa, khi vua chúa chết, các phi tần hay người hầu đều bị chôn theo, gọi là tuẫn táng.
Mấy cái tên Nhật trong truyện, đều được phiên âm qua tên tiếng Trung.
Vd như: Yamamoto = Sơn Bổn....!Mình lại ko rõ tên gốc Nhật là gì vì chỉ dịch được phần họ thôi, nên dùng tên phiên âm nhé..