Dị Tủng


Ông chủ Trương là gia đình giàu có trong thị trấn.
Gia đình nhiều thế hệ làm kinh doanh.
Không biết là dựa vào sự phát đạt của gia nghiệp, hay do năng lực của bản thân.
Bộ óc của doanh nhân.
Chi phí, lợi nhuận, thu thập, cái gì cũng được tính toán rất rõ ràng so với người khác.
Trong lòng đang tính toán.
Làm sao mua cô nhóc này với giá hời.
Tiền mà.
Giấy mà.
Dùng thì có thể kiếm lại.
Đối với Trương Tiểu Tam mà nói.
Tiền không phải vấn đề.
Một cô nhóc thì đáng bao nhiêu tiền.
Trong lòng ông hiểu rõ.
Trong nhà thiếu một người hầu để chăm sóc mẹ già.
Mẹ của ông, sức khỏe không tốt, đi lại không thuận tiện.
Trương Tiểu Tam mặt dù nóng tính, nhưng rất có hiếu.
Lần này ông đến chợ, chính là muốn chọn một cô gái chu đáo, về chăm sóc mẹ của ông.
Ánh mắt của Trương Tiểu Tam lóe lên sự tinh ranh của thương gia.
5000 tệ?
Nó?
Đáng giá sao?
Trương Tiểu Tam đi vài vòng xung quanh lồng sắt.
Ông nhìn cô nhóc bên trái, không tồi, nhìn đứa bên phải, dáng người cũng được.
Trương Tiểu Tam mặc cả với kẻ buôn người: "3000, 3000 tệ tao sẽ mua nó."
Kẻ buôn người lắc đầu nói: "Không được đâu, ông chủ Trương, chúng tôi đâu thể bán lỗ như vậy."
Trương Tiểu Tam: "Nhìn nó gầy như vậy, mà đòi tận 5000? Tụi mày cũng thật biết bẫy người."
Kẻ buôn người nói: "Vậy, 4000, được giá liền bán."
Trương Tiểu Tam suy nghĩ một lúc, quyết định đồng ý: "Được."
Ông lấy ra 4000 từ trong túi, ném lên bàn.
Kẻ buôn người đếm tiền, hắn kéo Giản Bạch ra khỏi lồng.
Lúc này mặt Giản Bạch trắng toát như tờ giấy.
Từ đó, trái tim cô bắt đầu thờ ơ với thế giới.
Bởi vì những người cô gặp toàn là ma quỷ.
Con người ích kỷ, máu lạnh, phù phiếm.
Tất cả đều xấu xí dưới ánh mắt của cô.
Cô có thể tồn tại trong thế giới này bao lâu.
Có lẽ sẽ chết ngay lập tức.
Cũng có thể kéo dài chút hơi tàn.
Tay chân bị xích đến rướm máu.
Khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
Đã sớm chết trong lòng rồi.
Cô bị lôi ra ngoài, giống như một con thú cưng bị chủ nhân chơi đùa.
Trên cổ cũng bị một sợi xích quấn quanh.
Kẻ buôn người lôi cô ra khỏi lồng.
Cô chống cự lần nữa, đổi lại là bị đánh bị đá.
Kẻ buôn người nói với cô: "Ngoan ngoãn chút, lết ra đây."
Bọn họ xách cô tới trước mặt Trương Tiểu Tam, cởi bỏ dây xích trên người cô.
Trương Tiểu Tam nói: "Tốt, để nó theo tao."
Kẻ buôn người cười cợt nói: "Ông chủ Trương đi thong thả, hi vọng lần sau mua bán vui vẻ."
Trương Tiểu Tam liền nắm tóc Giản Bạch, kéo cô xuống bệ.
Giản Bạch coi số phận của cô sẽ chết trong tay Trương Tiểu Tam.
Nhưng mà.
Khi Trương Tiểu Tam kéo Giản Bạch tới quảng trường nhộn nhịp trong chợ.
Đúng lúc đạo trưởng Tu Tiên miếu ra ngoài bán thuốc.
Chuyện bán thuốc rất tốt.
Trong vòng một ngày vừa vặn kiếm được hơn 1000 tiền lời.
Trương Tiểu Tam rất thích náo nhiệt.
Ông liền tham gia vào đám người mua thuốc.
Đạo trưởng hỏi ông muốn mua thuốc gì?
Nhất định ông ta sẽ muốn giảm béo.
Đặc biệt là cái bụng bia của mình.
Bụng bia làm ông có vẻ mập mạp.
Trương Tiểu Tam hỏi đạo trưởng: "Xin hỏi đạo trưởng, có thuốc nào giúp giảm cân không?"
Đạo trưởng đầu tiên là liếc mắt nhìn cô bé trong tay Trương Tiểu Tam.
Cô bé này nhìn rất quen, ông đã gặp ở đâu.....
Nghĩa trang.....
Hiện tại đã được ông xây Tàng Thư Các.
Là người phụ nữ hay hát kia.
Ôm búp bê vải ca hát suốt ngày.
Như là bị điên.
Nhưng tại sao lại bị người này bắt.
Bởi vì ông đã nghĩ ra một cách kiếm tiền rất hay.
Cô bé rất giống với cô ta.
Lẽ nào.....
Ông suy nghĩ một chút, nói: "Tôi có loại thuốc đó, nhưng tôi muốn ông giao cô bé này cho tôi...."
Lúc đầu Trương Tiểu Tam không muốn.
Ông ta đã bỏ ra 4000 tệ để mua.
Lấy thuốc giảm cân đổi nó?
Đạo trưởng thấy ông ta không muốn.
Liền nói: "Nếu ông không đồng ý, sợ sẽ không có thuốc...."
Trương Tiểu Tam nghĩ thầm:
Không được, mình không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ông ta nói: "Được, nhưng phải đưa tôi tất cả số thuốc...."
Hai người thành giao.
Trương Tiểu Tam có thuốc.
Có điều, chỉ giúp ông ta giảm cân trong một thời gian ngắn.
Hơn một tháng sau thì mập lại.
Đạo trưởng đưa Giản Bạch về Tu Tiên miếu.
Giản Bạch cả ngày theo học pháp.
Không nói lời nào.
Quá khứ đã làm cô bị tổn thương.
Cô không nhớ mẹ nữa.
Khi trở lại tìm mẹ.
Căn phòng cũ kỹ đã bị người ta dỡ bỏ.
Thứ duy nhất để cô nhớ nhung đã bị người ta phá bỏ.
Nơi này có kỷ niệm.
Có hồi ức của cô và cha mẹ.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy?
Cứ muốn dằn vặt gia đình cô.
Cô hỏi hàng xóm xung quanh.
Hàng xóm nói: "Hôm đó con đột nhiên biến mất, mẹ con phát điên đi tìm con, rồi chúng tôi cũng không thấy cô ấy trở về......"
Mẹ đã đi đâu.....
Giản Bạch tìm mẹ khắp nơi, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Mẹ giống như đã biến mất vào một thế giới song song nào đó.
Giản Bạch chỉ còn nhớ, trên cổ mẹ có đeo một miếng ngọc bội.
Ngọc bội là của hồi môn của mẹ.
Lúc nhỏ.
Giản Bạch rất thích nằm trong lòng mẹ, nghe mẹ kể chuyện xưa.
Mẹ liền nói với cô: "Ngọc bội sau này sẽ truyền cho con, mẹ hi vọng con sẽ tìm được một mối tốt, ngọc bội là vật gia truyền của nhà chúng ta....."
Giản Bạch lắc đầu nói: "Con không muốn, con không muốn.

Con muốn ở với mẹ và ba....."
Mẹ liền nói cô: "Con gái ngốc, con trước sau gì cũng phải lấy chồng, không thể ở tới già được."
Giản Bạch: "Già thì già, con chỉ muốn ở cùng ba mẹ."
Người cùng một nhà, phải ở cùng nhau.
Chúng ta phải luôn luôn ở cùng nhau mới tốt.
Nghĩ tới đây.
Mẹ của cô vẫn luôn đeo ngọc bội trên cổ, chưa bao giờ lấy xuống....
Tại sao....
Ngọc bội của mẹ lại ở trên cổ người phụ nữ này....
Lẽ nào....
Trong lòng run rẩy một hồi.
Vào lúc này.
Người phụ nữ điên kia cứ như bị ma quỷ bám người.
Điên cuồng cắn về phía Lạc Tuyết.
Giản Bạch liều lĩnh đẩy Lạc Tuyết ra.
Ôm người phụ nữ nói: "Bà là mẹ của tôi, bà là mẹ của tôi!!!"
Người phụ nữ nghe thấy Giản Bạch gào khóc.
Thầm dịu đi một chút.
Đôi mắt đỏ của bà ta từ đỏ trở về bình thường.
Nước mắt chảy ra.
Nhỏ từng giọt lên mặt Giản Bạch.
Tinh thần hơi phục hồi.
Ánh mắt toát ra một tia dịu dàng.
Miệng bà run run nói từng chút một: "Con.....là Tiểu Bạch?"
Sao mà Giản Bạch không nhớ giọng nói này chứ.
Đây là giọng nói của mẹ.
Giản Bạch ôm bà nói: "Là con, con là Tiểu Bạch...là con gái mẹ.

Mẹ không nhớ con sao, mẹ nhìn con xem....."
Qua nhiều năm như vậy.
Có thể trùng phùng với mẹ ở trong Tàng Thư Các.
Thật là kỳ diệu.
Giản Bạch nhìn tóc mẹ đã bạc hết.
Tóc bù xù, nhiều năm không chải chuốt.
Rối bời.
Giản Bạch hỏi mẹ: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây.

Là ai bắt mẹ vào đây....."
Bà khóc, đẩy Giản Bạch nói: "Các con chạy mau, rời khỏi nơi này.

Đạo trưởng đã đưa vào người mẹ một loại thuốc, có thể mất hết lý trí bất cứ lúc nào...."
Thì ra năm đó.
Bà đi khắp nơi tìm Giản Bạch.
Làm thế nào cũng không tìm được.
Bà tưởng rằng Giản Bạch cũng rời bỏ bà.
Thần kinh càng thêm hỗn loạn.
Đi và đi, rồi đi tới nghĩa trang.
Nhìn mộ của chồng trong nghĩa trang.
Mặc váy cưới màu đỏ.
Dáng vẻ giống như ngày bà đi lấy chống.
Tô điểm một chút son.
Nhìn bản thân trong gương cười ha hả.
Cách đó không xa, có một con búp bê.
Bà xem nó như Giản Bạch.
Bà ôm nó hát lên: "Mẹ giữ gìn chiếc áo cưới màu đỏ cho con, đừng để con chết quá sớm, đừng chết quá sớm...."
Ngày nào cũng vừa khóc vừa hát, khuôn mặt lúc nào cũng đẫm nước mắt.
Những người sống gần đó đi ngang nghĩa trang, họ tưởng rằng có quỷ.
Thật ra chẳng có ma quỷ nào cả, là bà đang hát.
Khi xây dựng Tàng Thư Các.
Đạo trưởng thấy ở đây có một người bị điên.
Mặc áo cưới, ôm búp bê.
Ông xem bà như một người điên.
Đạo trưởng liền đánh bà ngất xỉu, rồi nhốt vào ngục tối.
Trong lòng có một kế hoạch.
Ông muốn nghiên cứu loại thuốc có thể cấy vào cơ thể người, khiến người ta phát điên.
Sau khi phát điên, sẽ khơi dậy nỗi sợ bên trong.
Lúc này, ông sẽ lấy thuốc giải ra.
Vừa có danh tiếng, vừa kiếm được tiền.
Lúc bắt đầu.
Ông thí nghiệm trên người một vài đệ tử.
Những đệ tử này quanh năm phạm quy.
Làm ông căm ghét.
Với tính tình của ông, trước tiên là hành hạ đệ tử sống dở chết dở.
Chờ ông hành hạ thỏa mãn rồi, thì đưa thuốc vào người họ.
Ông gọi thuốc này là "nhân tố thứ 8".
Nhân tố thứ 8 là tâm huyết nhiều năm ông điều chế.
Khi đưa vào cơ thể người, có thể giết chết các tế bào máu trong cơ thể.
Đầu tiên nó thực bào các tế bào máu, sau đó ở trong máu phát tán mở rộng phạm vi.
Sau khi virus giết hết tế bào máu, hồng cầu.
Sẽ phân giải thành từng loại virus nhỏ khác nhau, rồi phát bệnh.
Tình trạng đầu tiên xuất hiện là đau đầu, sốt.
Trên người xuất hiện nhiều "chấm nhỏ màu đỏ".
Virus lây lan nhanh chóng.
Nhưng nó lại không truyền nhiễm.
Chỉ có một người bị bệnh.
Ngày thứ 2, từ trong các mao mạch sẽ chảy máu không ngừng.

(Mao mạch thường là những vết thương nhỏ, nông, có thể tự cầm máu.)
Mũi, lỗ tai, miệng và mắt đều bị sung huyết, rồi chảy máu ra ngoài.
Đến khi máu chảy hết mới thôi.
Khi chết, chỉ còn da bọc xương.
Tất nhiên, đạo trưởng đâu để họ chết dễ như vậy.
Cách ông dùng là.
Chờ họ chết rồi, sẽ mổ xẻ họ, dùng để luyện đan.
Nhìn từng bộ phận cái xác bị ném vào lò luyện đan.
Đạo trưởng cảm giác sắp kiếm được bộn tiền.
Nhân tính là gì, chết vài người thì có đáng gì.
Dù sao cũng không còn là người.
Tàng Thư Các thường xuyên bốc lên khói màu đỏ.
Là vì đốt máu thịt của con người.
Nhưng mẹ của Giản Bạch là một ngoại lệ.
Ở trong cơ thể bà sản sinh phản ứng...
Tạo kháng thể.
Đẩy lùi sự xâm lấn của virus.
Ông thí nghiệm nhiều năm như vậy, chỉ duy nhất bà con sống.
Không biết bà đã kiên trì bao lâu.
Cứ tưởng sắp chết, nhưng vẫn còn sống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui