Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Cải tử hồi sinh.

Đối với bất kỳ ai đều có lực tác động cực lớn, đủ khiến người mất hết tất cả tìm về một tia hi vọng, cũng có thể khiến người thân ở vực sâu tìm được nấc thang hướng lên trên.

Thế nhưng… Vân Thanh không bất ngờ không kinh ngạc, y chỉ cúi đầu, yên lặng nhìn Tiêu Hòa, nhẹ giọng nói: “Đừng nói lung tung, ngươi mãi mãi cũng không có lỗi với ta.”

Tiêu Hòa kinh ngạc nhìn y, trong lòng bị nỗi chua xót và hối hận lấp kín.

Nam nhân trước mắt ngũ quan tinh xảo, hơi hơi cúi đầu, sợi tóc rũ xuống tựa như cành liễu lay trong gió xuân, sóng nhẹ gợn nơi mặt hồ, mỹ cảnh khiến lòng người rung động.

Nhưng… Tiêu Hòa bắt gặp trong ánh mắt đối phương.

Đôi con ngươi phong hoa tuyệt thế không còn chút tia sáng, như một bãi nước đọng mất đi sinh cơ, tiêu tan sóng gợn, tĩnh mịch như mộ phần cô độc nơi cao lãnh trong đêm khuya, chỉ còn lại gió lạnh cùng u thanh, đầy tịch liêu cùng tuyệt vọng.

Trái tim Tiêu Hòa co rút đau nhói, hắn biết… Vân Thanh căn bản không nhận ra hắn đã sống lại.

Y hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Mà ở cái thế giới chỉ thuộc về y.

Tiêu Hòa không chết.

Tiêu Hòa cùng y sống bên nhau, gắn bó với nhau, ôm nhau làm bạn, dừng lại ở thời gian sáu năm ngắn ngủi kia, bất động tại thời khắc đẹp đẽ nhất.

Trạng thái như vầy là vì tinh thần tan vỡ, không có chốn tựa, thế nên tự mình phác hoạ một khung trời tươi đẹp, mê muội trong đó, chẳng màng tỉnh lại.

Vân Thanh còn sống.

Nhưng Tiêu Hòa cực kỳ rõ ràng.

Hắn chết đi.

Thể xác tử vong, sạch sẽ gọn ghẽ, từ nay về sau không còn vướng bận.

Nhưng Vân Thanh bị giam trong cái chết của hắn, vây hãm trong cái ngày đó,  khoảnh khắc đó, nháy mắt đó.

Y có được sinh mệnh bất tử cơ thể bất diệt, nhưng tâm chết, tinh thần huỷ…


So với tử vong còn đáng sợ hơn vô số lần.

Tiêu Hòa đau lòng đến không biết làm sao để thở.

Là hắn hại y ra nông nỗi này.

Là hắn tự tay huỷ diệt y.

Là hắn… khiến người không bao giờ gục ngã này, tan vỡ.

Tiêu Hòa nắm lấy y phục Vân Thanh, khóc không thành tiếng: “Vân Thanh, tỉnh lại đi, cầu ngươi, tỉnh táo một chút, ta không chết, ta còn sống, ta đã biết tất cả, là ta sai…”

Tiêu Hòa còn chưa dứt lời, một ngón tay Vân Thanh đã đưa lên chặn miệng y, dịu giọng nói: “Đừng nói mấy lời ngốc ngếch đó, ngươi luôn ở cạnh ta, nào có đi đâu, hơn nữa…” Y chợt cười rộ, cười cực đẹp cực nhẹ cực thư thái “Làm sao ta có thể để ngươi chết được?”

“Tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể chết, chỉ có ngươi, không thể chết.”

Âm điệu nhè nhẹ tao nhã, nhưng rơi vào tai Tiêu Hòa, lại làm trái tim hắn run lên.

Nguyên lai Vân Thanh vẫn luôn tự trách.

Vì hắn tự sát mà tự trách.

Vì hắn chết mà không thể buông bỏ.

Tiêu Hòa không dám tưởng tượng, cảm giác dù chỉ chạm vào một góc nhỏ trong bi thương cực đại của Vân Thanh, cũng đủ bị nỗi tuyệt vọng nồng đậm đó chôn vùi.

Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng, khi đó Vân Thanh bị bóp nghẹt đau đớn bao nhiêu.

Không được… Không thể như vậy.

Tiêu Hòa hít một hơi thật sâu, lần thứ hai động vào vùng cấm không dám đụng không dám nhắc kia.

“Sư tôn, ta không yêu Lạc Phi…”

Nhắc tới cái tên này, toàn thân Vân Thanh khẽ run, cánh tay ôm hắn bất giác dùng sức.


Tiêu Hòa bị đau, song cũng an lòng hơn, biết mình nắm đúng điểm mấu chốt.

Đây là khúc mắc của Vân Thanh, hắn nhất định phải giúp y loại bỏ.

“Ta biết hết rồi, là ta lỡ tay huỷ diệt gia tộc của chính mình, là người ra tay cứu thiên hạ, cứu vãn mọi chuyện tưởng như không thể cứu vãn, là người cứu ta, sư tôn, ta đã biết.”

Vân Thanh khẽ cau mày, không mở miệng.

Tiêu Hòa tiếp tục nói: “Lúc đó ta hiểu lầm, cho rằng người giết chết thân nhân ta, ta mất đi lý trí, sư tôn, ta thật sự yêu người, yêu đến sâu tận xương tủy, thế nên khi nghe nói là người làm, ta cảm thấy như cả thiên địa đều sụp đổ, không biết cuộc sống mai sau phải làm sao. Hơn nữa dù là người làm, ta cũng không hận người, thật đấy, ta chỉ sợ, rất sợ, nếu như ta không tức giận với người, ta sẽ chọn quên đi mối thù diệt tộc, sẽ bất chấp tất cả ở bên người. Nhưng như vậy thật đáng sợ, sư tôn… Nếu như ta làm vậy, ta còn là con người ư? Ta còn có thể xem mình là người ư? Vì vậy ta mới cuồng loạn nói ra những lời kia, ta muốn chọc giận người… cũng muốn bức tử bản thân.”

Đây thực sự là ý nghĩ của Tiêu Hòa lúc đó, đối với người thân chưa bao giờ nhận mặt, hắn không có bao nhiêu cảm tình, nhưng không có nghĩa hắn có thể đón nhận một người yêu giết chết toàn gia mình.

Hắn không qua được điểm mấu chốt là người thân, cũng không đơn thuần là báo thù.

Hắn kích thích Vân Thanh, trừng phạt Vân Thanh, cũng đang hành hạ chính mình.

Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ đến cái chết.

Chỉ là… hắn không ngờ chân tướng sự thật lại như thế.

Tiêu Hòa khóc nấc kể, vì ngắt quãng từng đoạn, giọng cũng khản đi, nhưng không muốn dừng nói.

Rất lâu sau, Vân Thanh rốt cuộc mở miệng, nhàn nhạt, mơ màng, khiến người đoán không ra: “Ta phải làm sao để tin ngươi đây?”

Tiêu Hòa chợt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, nhìn ánh mắt lạnh lẽo xa cách nhưng không có căng thẳng bất an, liền thoáng thả lỏng.

“Sư tôn…” Hắn chỉ muốn xác nhận.

Vân Thanh cũng nhìn thẳng hắn: “Ngươi nói ngươi yêu ta, sau đó nói ngươi gạt ta, người ngươi yêu là người khác, lúc sắp chết ngươi cũng gọi tên hắn ta, ngay cả nhìn ta một lần sau cùng cũng không muốn. Vậy mà giờ ngươi nói ngươi không yêu hắn, ngươi thích ta… Không đúng, là yêu ta. Nhưng Tiêu Hòa, rốt cuộc ta nên nghe lời nào của ngươi đây? Rốt cuộc nên tin câu nào của ngươi đây? Mỗi lần ngươi đều khẳng định mình nói thật, rồi đảo mắt lại nói là gạt ta… ta không phân biệt rõ.”

Tiêu Hòa nghe lời tỏ bày bình tĩnh, nhưng trái tim như bị châm nhọn đâm vào, đau nhói không thôi.

“Ta yêu người, sư tôn, xin người hãy nhớ kỹ, ta yêu người, từ lần đầu gặp nhau năm bảy tuổi đến khoảnh khắc ta chết, ta chỉ yêu mỗi mình người… Không, không phải…” Tiêu Hòa đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn y “Vân Thanh, từ thế giới trước, rồi thế giới trước đó nữa, ta đều yêu ngươi tha thiết, ta…”


Vân Thanh híp mắt: “Có ý gì?”

Ánh mắt Tiêu Hòa bỗng dưng phát sáng, gấp gáp kể: “Là như vầy, Vân Thanh, việc này có thể rất khó tin, nhưng đây là sự thật, ta…”

Một lần nữa nói ra mọi chuyện trong hiện thực, Vân Thanh cau mày lắng nghe, toàn bộ, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Ý ngươi là, tất cả mọi thứ đều là giả?”

Tiêu Hòa do dự một chút, vẫn gật đầu cái rụp.

Nhưng rất nhanh liền bị câu nói tiếp theo của Vân Thanh làm sững sờ.

“Nếu theo như lời ngươi, mọi thứ nơi này đều từ tâm ta mà sản sinh, do tâm ta khống chế, như vậy… từ cái nhìn đầu tiên ta liền bắt đầu yêu ngươi, cũng khát vọng ngươi có thể yêu ta, tâm nguyện lớn nhất của ta là vĩnh viễn chiếm giữ ngươi, mãi mãi không rời, vậy tại sao còn có sự xuất hiện của Lạc Phi? Tại sao phát sinh nhiều chuyện trớ trêu như vậy? Tại sao không thể đạt được ước nguyện?”

Đúng vậy… Vân Thanh khác với Phàn Thâm.

Phàn Thâm là do hiểu lầm, mà Vân Thanh… thành thục lý trí hơn Phàn Thâm rất nhiều, tuyệt đối sẽ không vọng tưởng thêm một Lạc Phi làm gì.

Giữa hắn và Vân Thanh có quá nhiều nỗi đau, đến mức suy ngẫm lại tình tiết, hắn cũng không dám.

Tiêu Hòa khó hiểu, chợt nghe Vân Thanh mở miệng: “Mau chóng rời khỏi đây ngay.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh: “Gì cơ?”

“Ngươi mau ra khỏi thế giới này!” Thanh âm nghiêm khắc trước nay chưa từng có.

Tiêu Hòa giật mình, cuống quít kéo ống tay áo y, trong mắt kinh hoảng bất an: “Sư tôn, người…”

“Nơi này rất nguy hiểm, Tiêu Hòa, ta tin tưởng ngươi, tin mọi lời nói của ngươi.” Y mím môi, đáy mắt tối sầm “Vì vậy ngươi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây”

Tiêu Hòa còn chưa hiểu rõ tình hình, muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Vân Thanh đã đẩy hắn ra thật xa, đồng thời trầm giọng nói: “Ngươi sống tiếp mới có thể khiến ta tỉnh dậy.”

Tiêu Hòa chấn động mạnh một cái, hồi thần.

Hắn thấy thế giới này đang đổ nát với tốc độ cực nhanh, nhớ lại câu nói kia của Tần Túc.

Thế giới tinh thần này không còn ổn định, tiếp tục ở đây, hắn rất có thể sẽ vĩnh viễn lún xuống cùng nó.

Đến khi đó, còn nói cứu vớt Phàn Thâm cái gì?

Tại giây khắc sau cùng, Tiêu Hòa giương mắt nhìn theo hướng Vân Thanh.

Chỉ thấy được thân ảnh càng ngày càng mơ hồ cùng phế tích thế giới đang gia tốc vỡ vụn.


Tiêu Hòa lớn tiếng gọi một câu, vào một giây trước khi ý thức biến mất, hắn nghe được giọng nói của Vân Thanh.

“Đừng quá tin tưởng ta…”

Tiêu Hòa tỉnh khỏi giấc ngủ mê, tuy mở mắt, nhưng tinh thần vẫn còn hoảng hốt.

Tần Túc chưa từng rời đi, thấy hắn tỉnh lại, thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cởi thiết bị kết nối ra giúp hắn.

Tiêu Hòa nằm trên giường, hơi nghiêng đầu, nhìn Phàn Thâm ngủ đến an ổn, trái tim đập cực nhanh mới dần dần bình ổn.

Hiện thực và giả lập, không sao phân rõ.

Nhưng cũng may, y vẫn còn bên cạnh hắn.

Tần Túc không lên tiếng, yên lặng chờ Tiêu Hòa bình tĩnh trở lại.

Ước chừng qua hơn mười phút, Tiêu Hòa đứng lên, uống một hớp nước, rồi chậm rãi thuật lại các sự tình trong thế giới lần này.

Tần Túc càng nghe càng cau mày, nhưng không cắt ngang lời hắn.

Mãi đến khi Tiêu Hòa kể xong.

Tần Túc mới hỏi: “Anh vừa tiến vào thế giới đó liền mất trí nhớ? Lúc rời đi, cậu chủ dặn anh không nên tin ngài ấy?”

Tiêu Hòa gật đầu, hắn không hiểu, nhưng cảm thấy vào thời khắc cuối cùng Vân Thanh đã phát hiện ra gì đó.

Vân Thanh không kịp nói cho hắn, chỉ có thể nhắc nhở một câu.

Tiêu Hòa còn đang suy nghĩ, Tần Túc đã mở miệng.

“Tiêu tiên sinh, xem ra hợp đồng chúng ta ký kết ban đầu có khả năng phải sửa lại một lần nữa.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, hỏi ngược: “Nghĩa là sao?”

Tần Túc đẩy mắt kính một cái, giọng bình bình nói: “Lúc trước chúng ta hứa hẹn, việc anh tham gia trị liệu tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc này tôi phải nhắc nhở anh, quá trình trị liệu sau này có thể sẽ hết sức hung hiểm.”

Tâm tư Tiêu Hòa khẽ động, nhíu mày nói: “Ý anh là, có thể tôi sẽ chết ở bên trong?”

“Đúng… Ngài ấy muốn giết chết anh.”

-Hết chapter 63-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận