Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Tiêu Hòa nhìn chằm chằm Tần Túc, không chớp mắt lấy một cái.

Tần Túc vẫn im thin thít, hắn bèn gặn hỏi: “Tôi muốn biết nguyên nhân.”

Cái gọi là chữa bệnh, dù sao cũng phải bệnh nào cho thuốc nấy, yêu cầu của Tiêu Hòa không tính là quá đáng.

Nhưng Tần Túc khẽ hít một hơi, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi, Tiêu tiên sinh, nếu tôi biết được nguyên nhân, nhất định sẽ nói cho anh.”

Tiêu Hòa cau mày, đáp án này không khiến hắn bất ngờ, song vẫn hơi thất vọng.

Cho tới nay, Tần Túc luôn phối hợp với hắn trong quá trình điều trị, nếu anh ta thật sự biết, chỉ e không chờ Tiêu Hoà hỏi đã tự nói ra.

Tần Túc không biết, liệu có người nào biết rõ hơn không?

Tiêu Hòa hỏi vấn đề ra miệng, Tần Túc lắc lắc đầu: “Cậu chủ không thích gần gũi với người khác, cũng chưa từng có ai hiểu được tâm tư cậu chủ.”

Tiêu Hòa nghe xong, hơi hơi phiền não.

Sao cứ có cảm giác Phàn Thâm trong hiện thực có lẽ còn khó giải quyết hơn  trong thế giới tinh thần…

Bất quá giờ không phải lúc lo điều này, Tiêu Hòa sắp xếp suy nghĩ, tiếp tục tìm manh mối: “Theo lý thuyết, nhân cách phân liệt là do bị kích thích rất lớn về mặt tinh thần… Như vậy, Tần Túc, anh có biết về gia thế Phàn Thâm không? Cha mẹ hay thời thơ ấu linh tinh chẳng hạn”

Tần Túc không giấu giếm gì với Tiêu Hòa: “Tình cảm của ông bà chủ rất tốt, chỉ có một người con trai duy nhất là cậu chủ, rất thương yêu cậu ấy, cả nhà hòa thuận vô cùng.”

Như vậy a… Tiêu Hòa bên nghe bên nhẹ nhàng thở ra, rồi lại thắc mắc: “Vậy anh mẹ ảnh đâu rồi…”

Gần hai năm rùi a, nếu thật yêu thương con mình, cũng không đến mức luôn không lộ diện chứ…

Tần Túc nhẹ giọng kể: “Ông bà chủ đã qua đời vào tám năm trước.”

Tiêu Hòa ngây ngẩn, qua… đời?

Chẳng lẽ…

Cứ như đọc được suy nghĩ của Tiêu Hòa, Tần Túc nói tiếp: “Ông bà chủ chết trong một vụ mưu sát, mà sáu năm trước cậu chủ đã báo thù cho họ.”

Tần Túc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tiêu Hòa nghe mà có chút ngu luôn.

Mưu sát? Báo thù?


Sao ly kỳ quá vậy…

Quên đi, hiện không phải lúc rối rắm cái này, trọng điểm là ‘nguyên do phát bệnh’ của Phàn Thâm.

“À…” Tiêu Hòa tiếp tục vận dụng đầu óc “Có khi nào báo thù xong rồi, giải quyết được tâm sự nên cảm thấy không còn gì…”

Nói thì nói vậy, kỳ thật chính Tiêu Hòa cảm thấy không thể nào.

Tần Túc càng thẳng thắn phán cho hắn một câu: “Anh cảm thấy cậu chủ là người yếu ớt vậy sao?”

Tiêu Hòa cười khổ: “Không hề.”

Tần Túc: “…”

Rồi rồi… Tiêu Hòa thở dài, thiệt tình không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Mà Tần Túc phối hợp với hắn, tiếp tục kể rất nhiều chuyện của Phàn Thâm.

Tiêu Hòa lắng nghe kỹ càng, quả thật không sao phán đoán ra trong nhân sinh hoàn mỹ kia có chỗ nào thiếu hụt.

Điều gì sẽ khiến một người phân liệt nhân cách đến nước này, thậm chí không muốn tỉnh lại.

Nghĩ tới câu cuối cùng Phàn Thâm nói với hắn, trái tim Tiêu ẩn ẩn phát đau.

—— Bỏ đi, đừng tiếp tục nữa.

Y không muốn tỉnh lại… Cũng không muốn thật sự gặp hắn một lần… Y…

Từng cơn chua xót lan tràn trong ngực, nhưng Tiêu Hòa không thể mặc kệ cảm xúc suy sụp kéo dài nữa, hít sâu hít sâu, ổn định tâm tư, tiếp tục suy tưởng sâu xa.

Đột nhiên, hệt như một tia chớp bổ thẳng vào đầu, Tiêu Hòa mở miệng, có chút khẩn trương hỏi: “Tần Túc, trước đây Phàn Thâm có người yêu không? Ảnh từng thích ai chưa? Liệu… có phải bị thương vì tình?”

Hỏi ra lời, Tiêu Hòa gần như ngừng thở, giả sử trước kia Phàn Thâm từng thích người khác, vậy hắn…

Tiếp đó giống như là phản ứng dây chuyền, Tiêu Hòa bỗng nhớ câu Tần Túc nói với hắn ban đầu: tuyệt đối không nên nảy sinh tình cảm dư thừa gì với y.

Nếu Phàn Thâm có người yêu thật, vậy hắn… vậy hắn xem như là gì đây…

Tiêu Hòa ngốc ngốc bổ não, Tần Túc chỉ có thể lấy mắt cá chết nhìn đối phương.


“Tiêu tiên sinh, anh nghĩ cái gì đấy? Trên đời này người thích hợp với cậu chủ nhất chính là anh, nếu có một người khác có thể khiến ngài ấy yêu, chúng tôi cần gì phí nhiều tâm sức đi tìm anh?”

Ngữ điệu lần này của Tần Túc không tính là lễ độ, nhưng trái tim Tiêu Hòa kiên định lại rồi.

Đệt, não bổ lắm vào!

“Tiêu tiên sinh xin anh yên tâm, theo như tôi biết, trước khi lâm vào hôn mê, cậu chủ chưa từng thích ai, càng không nói đến người yêu.”

Tiêu Hòa an lòng, rồi lại hơi ngường ngượng.

Lại nói, đúng là kỳ quái a.

Phàn Thâm là một người ưu tú như vậy, sao lại xứng đôi với hắn nhở? Nếu nói tính cách cả hai hợp nhau, thì người tính tình giống hắn hẳn là có rất nhiều nhở… Sao nhất định là hắn chứ?

Tiêu Hòa thật buồn bực, nhưng không dám hỏi ra miệng.

Cứ cảm thấy hỏi ra rồi sẽ bị châm chọc…

Khụ khụ, quên đi vậy.

Quản nguyên nhân là gì, dù sao bây giờ có đánh chết hắn hắn cũng không buông tay!

Hai người hàn huyên nửa ngày, vẫn không mò ra thêm nhiều đầu mối.

Cuối cùng Tiêu Hòa không thèm hỏi nữa, nói thẳng: “Chờ tôi từ từ tìm hiểu vậy, đến thế giới tiếp theo đi!”

Tuy thế giới trước quá trình có chút rối rắm lận đận, quá nhiều bất ngờ, nhưng thắng ở thời gian ngắn, nên snag thế giới kế tiếp ngay cũng được.

Tần Túc hơi lo lắng: “Anh có thể nghỉ ngơi một chút.”

Tiêu Hòa biết anh ta quan tâm mình, dù đã trải nghiệm nhiều nhưng do quá trình tương đối kịch liệt nên sự kích thích về mặt tinh thần không nhỏ, nếu không nghỉ ngơi một lát mà bắt đầu vào thế giới tiếp theo ngay, Tần Túc lo gánh nặng tinh thần hắn lớn.

Tiêu Hòa do dự, hay về thăm ba mẹ? Trễ một ngày cũng không sao.

Đang nghĩ nghĩ, Tiêu Hòa chợt giật mình.

Nãy giờ hắn luôn nhìn chằm chằm Phàn Thâm, nào ngờ thấy ngón tay y đột nhiên cử động.


Tiêu Hòa kích động thét lên: “Tần Túc Tần Túc! Anh ấy động kìa! Ngón tay ảnh động!”

Tiêu Hòa hô lớn như vậy, Tần Túc lập tức đứng lên, bước mấy bước tới gần giường.

Hai người họ cùng nhau nhìn chằm chằm Phàn Thâm, theo dõi sít sao chừng ba bốn phút, nhưng người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích chút nào.

Tiêu Hòa có chút mất mát, có chút không cam lòng, hắn rất chắc chắn vừa rồi có thấy ngón tay Phàn Thâm cử động.

Âm điệu của Tần Túc dao động hơn hẳn ngày thường: “Tiêu tiên sinh, anh ở đây nhìn, tôi đi xem xét thiết bị một lát.”

Tiêu Hòa gật đầu: “Mau đi đi!”

Tần Túc đứng dậy rời đi, Tiêu Hòa tiếp tục nhìn Phàn Thâm không chớp mắt.

Chỉ là… cứ như vậy qua suốt nửa tiếng, Phàn Thâm vẫn chưa cử động lại.

Tần Túc cũng lộn về, tiếc nuối lắc đầu: “Không có dấu hiệu gì khác biệt.”

Tiêu Hòa khẽ thở dài, nhưng hắn không nhụt chí.

Hắn xác định chính mắt mình thấy y cử động, chứng tỏ việc điều trị của họ có hiệu quả.

Dẫu cho Phàn Thâm không muốn tỉnh dậy, nhưng theo sự can thiệp không ngừng của Tiêu Hòa vẫn xảy ra biến hóa lớn.

Thế là Tiêu Hòa lại có hăng hái, chỉ cần dung hợp hết các nhân cách lại thì dù Phàn Thâm không muốn thanh tỉnh cũng vẫn phải tỉnh thôi.

Có khúc nhạc đệm này, Tiêu Hòa thu hồi ý tưởng về nhà, hắn chỉ muốn nhanh tiến vào thế giới tinh thần, nhanh nhanh chữa khỏi cho y!

Không trì hoãn nữa, Tiêu Hòa nói: “Tần Túc, bắt đầu đi, tôi không sao.”

Tiêu Hòa yêu cầu lần thứ hai, Tần Túc gật đầu đồng ý.

Kết nối thiết bị xong, Tiêu Hòa nhận thấy cảm giác quen thuộc ập tới, sau đó bắt đầu yên lặng mong đợi.

Chờ mong thế giới mới, càng chờ mong có thể nhìn thấy Phàn Thâm sớm chút.

Cảm xúc mênh mông hết sức, Tiêu Hòa mở mắt ra.

Sau đó… bị dọa ngu người!

Ta đệt! Ta đệt!

Mẹ nó này là cái quỷ gì a!

Tiêu Hòa mắt mở trừng trừng cái thứ dinh dính nhớt nhợt, dữ tợn đáng sợ, còn tản ra mùi hôi tanh tưởi từ cái miệng to đùng, sắp ói đến nơi.


Lần này chơi trò gì vậy! Đó là quái vật gì a a a a!

Trái tim kiên cường của ông cũng phải bị dọa nứt rùi!

Tuy độ chấn động rất lớn, lớn đến Tiêu Hòa sắp hỏng luôn, nhưng may mà cơ thể hắn tự dưng có phản ứng, trước khi cái miệng to dữ tợn kia khép lại, Tiêu Hòa lui về phía sau, vũ khí trên tay lên đạn, một hạt đạn gào thét lao đi, xuyên thủng sọ não của con quái vật một cách chuẩn xác.

Máu văng ra ngoài, cùng với dịch não trắng và từng đợt tanh tưởi.

Tiêu Hòa thật chống đỡ không nổi, mặt trắng như giấy, nếu không phải bụng cơ thể này trống rỗng, thể nào cũng phun thành một bãi trên đất…

“Nhiều lắm, nhiều lắm! Là trùng răng khía bốn chân!”

Nương theo tiếng thét chói tai này là một mảnh đông nghìn nghịt côn trùng nhảy vang ầm ầm xông đến đây.

Tiêu Hòa hoảng loạn đập chết mấy con, vừa quay đầu nhìn bốn phía, quét đại khái tình cảnh trước mắt.

Bọn họ hẳn là một chi đội, đang chiến đấu với một đống quái vật.

Nhưng tình thế đang cực kỳ gay go, chung quanh có rất nhiều chiến sĩ ngã xuống, số còn sống hầu hết đều bị thương, khuôn mặt người ngợm cánh tay toàn là máu, từ tiếng kinh hô của những người khác có thể nghe ra số đạn dược còn lại không nhiều.

Mà kẻ địch phía trước thì đông chi chít, cảnh tượng thật khủng bố.

Chiến đấu thế này căn bản không có đường thắng.

Tiêu Hòa vừa bắn nghênh địch, vừa nghiến răng nghiến lợi.

Đê ma ma, cứ thế muốn bắt hắn chết rồi văng ra ngoài sao.

Dù hắn có chết đi ra ngoài thì vẫn có thể trở về a không hiểu sao bạn học Phàn Thâm!

Muốn thoát khỏi ông? Không dễ vậy đâu!

Tiêu Hòa nổi giận đùng đùng, giết địch tới mức sĩ khí dâng trào.

Ác chiến như thế gần một giờ, binh lính có thể đứng thẳng càng lúc càng ít, một người đàn ông thoạt nhìn như là tướng lĩnh hô lớn: “Kiên trì lên! Các anh em! Cố gắng chống chỡ! Quân cứu viện đang trên đường tới, đã gần đến nơi, chúng ta sắp được cứu rồi, chịu đựng a! Các anh em! Thắng trận này, sau khi trở về ta nhất định xin với thượng cấp, ưu tiên cho các ngươi tranh giành Omega thuộc về mình!”

Gã nói nhiệt huyết sôi nổi, Tiêu Hòa nghe nửa câu đầu, tâm tình sục sôi. Thật tốt quá, có cứu viện! Nhưng nghe đến nửa câu sau… Omega? Đây là cái quỷ gì a? Đánh thắng mỗi người được chia một cái đồng hồ mà cũng đáng hưng phấn sao?!

Tiêu Hòa không hiểu lắm, nhưng nhìn các chiến sĩ chung quanh dâng cao sĩ khí, hắn đành nhập gia tùy tục.

“Các anh em, vì Omega của chúng ta, liều mạng a!”

Tiêu Hòa cũng nhiệt huyết sôi sục: “Các anh em, vì đồng hồ của chúng ta, liều mạng a!”

-Hết chapter 79-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận