"Đi thôi kẻo muộn bây giờ" Cô nói"
Trên xe cô đang thưởng thức bản nhạc beethoven, quay lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm cô. Nháy mắt: " Không lo tập trung lái xe, nhìn tôi làm gì"
Hắn cười như không cười: "Thích thì nhìn được không"
Cô bĩu môi: "Đi mà nhìn free cô bồ của anh, nhìn tôi phải trả phí đấy"
"Tôi chia tay rồi" Hắn mặt nghiêm túc
Cô đơ trong mấy giây: "Nói với tôi làm gì?"
"Ờ thì bây giờ trai độc thân không có ai để ngắm, nên phải nhìn cái người dữ dằn như hổ cái bên cạnh"
"Tôi đánh chết anh bây giờ"giơ nắm đấm
Cô trầm ngâm: "Đàn ông các anh đúng là không ra gì. Chơi chán thì ném người ta không thương tiếc. Hỏi thật trong suốt mấy năm anh và Ái Lan bên nhau với mục đích là yêu hay với ý nghĩ chỉ chơi bời?"
"Chơi bời chắc chỉ được mấy tháng chứ làm gì mà lâu như vậy"
"Vậy... đã yêu thì sao phải chia tay?"
"Thời gian dần trôi có lẽ con người cũng thay đổi. Ái Lan mà cô thấy hiện tại không phải như Ái Lan của mấy năm về trước. Tính cách cô ấy lúc trước không phải ích kỷ, đanh đá như bây giờ"
"Nếu bản tính cô ta không đổi chắc anh cũng không chia tay đâu nhỉ?"
Hắn nghĩ nếu duyên phận không cho hắn gặp cô thì chắc vậy.Hắn nhếch mép: "Không biết"
"Anh đúng là dạng đểu cáng, lừa tình con họ ăn xong chùi mép" Cô cười
Cô nói: "Tôi nghĩ bản tính cô ta không phải tự nhiên mà xấu vậy đâu. Thử cảm giác có người yêu mà mẹ anh ta không ưa, thậm chí kiếm người khác cho anh ta. Với lại tôi đoán nhìn vậy chứ gia đình cô ta không hạnh phúc. Vì ba cô ta là người yêu của mẹ anh hồi xưa mà. Nói cách khác mẹ cô ta cướp người yêu của mẹ anh. Nên mẹ anh không thích Ái Lan là phải. Không có lửa làm sao có khói"
"Chuyện tình cảm của tôi đúng là lận đận. Mà sao cô đoán gia đình cô ấy không hạnh phúc"
"Ông ta bỏ mẹ anh để lấy người có tiền tài danh vọng. Cái đó mà gọi là yêu? chắc chắn là không"
"Tới rồi, gác chuyện này lại đi" Cô xuống xe chuẩn bị bước vào. Hắn đi tới nắm tay cô, nhìn ánh mắt nghi hoặc định giật ra: "Nắm tay tôi làm gì"
"Cô định lần đầu ra mắt chồng với mọi người trong công ty, muốn cho họ thấy vợ chồng không hòa đồng à" Cười hớn hở
"Vốn dĩ là như vậy, mà ai là vợ của anh. Bệnh ảo tưởng ngày càng nặng rồi đấy " Cô gân cổ
"Cô có yên đi không, nhiều chuyện"
Dùng dằng một lúc cuối cùng cô mặc kệ hắn. Cô và hắn đi vào ngồi dãy ghế trước. Mấy nhân viên trong phòng đi tới: "Chào trưởng phòng, chị tới lâu chưa"
"Chị mới tới thôi"
Thấy hắn, một nhân viên hỏi: " Ủa, đây là...."
Cô đáp: "À em mới vào nên chưa biết, đây là giám đốc công ty IU"
Nga nháy mắt: "Và cũng là ông xã của trưởng phòng"
Trò chuyện một lúc Ái Lan mới đến. Cô đen mặt, hôm nay ngày gì mà người này đến người khác chọn tông giống mình thế không biết. Thực ra trong lúc ả make up ở cửa hàng gần công ty thì thấy hắn và cô tông giống nhau, nên cố tình cũng tông giống vậy. Ả tới chỗ cô: " Ồ, hôm nay trưởng phòng đẹp nhỉ"
Cô nhìn ả chậm chạp đáp: "Quá khen, cô cũng bắt mắt không kém"
Ả không thèm đáp lại, quay ra trìu mến hỏi hắn: "Hôm nay anh thấy em lung linh không nè"
Nga thấy tình huống không đúng cho lắm: "Cô có quen với ông xã trưởng phòng à?"
" Sao lại không, quen trước cô ta nữa kìa" Ả vênh mặt
Nga ngứa mắt: "Quen thì cũng chỉ là người dưng, câu cô hỏi đáng lẽ phải để vợ người ta hỏi mới đúng"
"Cô nhiều chuyện quá rồi đấy, có tin tôi bảo bố tôi đuổi việc cô không hả. Lại giúp người ta trang trí đi kìa" Ả dữ dằn
Hắn nói với Nga: "Nhân tiện cô đưa tôi đi tìm giám đốc công ty cô luôn, tôi có chuyện cần bàn"
Nga đang tức ứ máu thái độ nghênh ngang của ả, không nghe rõ lời hắn. Cô nói: "Em đưa anh ấy đi tìm Châu Kỳ đi, rồi quay lại không cần phải phụ giúp trang trí đâu"
"Dạ"
Dần dần nhân viên tản ra, trong dãy ghế chỉ còn cô với ả: "Cô có vẻ bênh vực Nga khiếp nhỉ"
Cô đáp: "Có sao tôi nói vậy. Cô ý kiến?"
Ả đanh đá: "Một chức quèn như cô mà ta đây quá ha"
Cô cười khinh bỉ: "Quèn nhưng cao hơn cô là đươc. Thử nhìn lại bản thân cô xem đã bằng ai chưa rồi hẵng lên tiếng. Đừng nghĩ có ông bố có chức quyền thì cô có thể một tay che trời"
Cô đứng dậy, đi được nửa bước quay lại châm chọc: "Bị chồng tôi đá nên hôm nay cô có vẻ nanh vuốt nhỉ"
"C...ô"
Tôi không định chạm vào nỗi đau của cô, nhưng ai bảo quá đáng làm gì.