Đi Về Phía Chân Trời


Một lúc sau, cánh cửa căn phòng hé mở, hiện ra thân ảnh cao lớn với vẻ mặt vô cùng lo lắng lập tức chạy đến chỗ người con gái đang ngồi co ro sợ hãi ở một góc.
Tiêu Sĩ Quân vòng tay ôm lấy cả người đang không ngừng run rẫy của Châu Nhã Lâm, giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng mà trấn an cô:
- “Nhã Lâm, em đừng sợ.

Đã có anh rồi, sẽ không có ai làm tổn thương em.”
Vừa nói, Tiêu Sĩ Quân nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài của mình mà choàng lên cơ thể người con gái, đôi tay anh khẽ chạm lên gương mặt của thiếu nữ mà liên tục trấn an:
- “Nhã Lâm, anh tin em.

Cho dù cả thế giới nói em sai thì anh vẫn tin em.

Bởi vì Châu Nhã Lâm mà anh biết là một cô gái lương thiện.”
Nghe những lời này khiến cô không kìm lòng được mà bật khóc nức nở liền sau đó nhanh chóng choàng tay lên cổ người trước mặt, khàn giọng nói:
- “Em không có làm nhưng một mình ở nơi này, em rất sợ, ưm…”
Cô chưa dứt lời thì khóe môi đã bị người đối diện hôn lấy.


Tiêu Sĩ Quân dịu dàng đưa đầu lưỡi của mình thâm nhập bên trong khoang miệng cô mà truyền đến những dư vị mật ngọt của tình yêu.

Dường như nỗi sợ lúc này của cô bị nụ hôn của anh làm cho tan biến mà chỉ có thể đắm chìm những khi hai cánh môi chạm vào nhau, vô cùng mềm mại.

Một lúc lâu sau, khi người bên cạnh dần lấy lại bình tĩnh, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân ôm lấy người cô thật chặt mà trầm giọng nói:
- “Anh sẽ không bỏ lại em một mình trong căn phòng tối này đâu.

Hãy cố gắng đợi anh làm sáng tỏ mọi chuyện mà giành lại công bằng cho em.”
Cả tối hôm đó, hai con người cùng chung nhịp đập ôm chầm lấy nhau giữa căn phòng u ám và chật hẹp.
Ở bên trong một căn phòng, một ánh mắt đầy rẫy sát khí đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía con hình nhân thế mạng trước mặt mà cầm lấy chiếc đinh trên tay đâm thật mạnh vào hình nhân, khóe môi khẽ nhếch lên đầy mãn nguyện.
A Phương vốn đang chuẩn bị uống thuốc liền cảm nhận lồng ngực dường như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào, vô cùng khó chịu.

Chưa đầy ít phút, miệng bà ta phun ra một loạt máu tươi khiến Chương Khã đang từ phía ngoài bước vào nhìn thấy mà hốt hoảng chạy đến dìu lấy:
- “A Phương, bà làm sao thế? Sao lại phun đầy máu thế kia?”
Nghe hỏi, A Phương chỉ đưa mắt nhìn mà không nói không rằng nhướng mày tỏ vẻ đau nhói liền sau đó tiếp tục phun ra hàng loạt máu ra khắp cả sàn.

Mãi một lúc sau, gương mặt bà ta lúc này đã không còn chút huyết sắc liền lập tức ngã lăn ra sàn.

Ngay lập tức, Chương Khã nhanh chóng bảo Luận Minh vào xem tình hình.

Sau khi kiểm tra, cảm thấy có sự bất thường, Luận Minh lên tiếng hỏi:
- “Khi nãy có ai đến đây tìm bà ấy không?”
- “Không.

Chỉ có tôi mà thôi.


Rõ ràng bà ấy uống thuốc tình trạng tốt hơn nhưng chẳng hiểu sao khi nãy lại đột ngột phun nhiều máu đến thế.”
Nghe những gì Chương Khã nói khiến Luận Minh càng thêm lo lắng.

Anh đoán rằng hiện đang có một người nào đó quyết bằng mọi giá giết chết A Phương mà không cần dùng đến vũ lực.
Tối hôm đó, Lý Lệ Xuân đến phòng tìm gặp Tiêu Sĩ Quân để nói chuyện với anh vì những gì đã xảy ra.

Tuy nhiên ngay khi mở cửa lại chẳng thấy anh đâu mà nhanh chóng hỏi gia nhân gần đó.
- “Thưa nhị phu nhân, thiếu gia đã ra khỏi phòng từ rất lâu rồi ạ.”
- “Kì lạ…rốt cuộc thằng bé đã đi đâu?”
Lý Lệ Xuân chau mày thắc mắc liền nhẹ nhàng khép lại cửa phòng toang rời khỏi thì ngay trước mặt đã nhìn thấy Chương Khã với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Bà ta không nói không rằng mà vung ngay cái tát thật mạnh về phía Lý Lệ Xuân, lớn giọng mắng nhiếc:
- “Là mày dùng bùa chú hãm hại A Phương có phải không?”
Gương mặt Lý Lệ Xuân vô cùng điềm tĩnh.

Bà chậm rãi tiến về phía Chương Khã mà lạnh giọng phản bác:
- “Chị cả, tôi nhịn chị suốt mấy mươi năm qua rồi chưa đủ sao? Tôi vốn biết người làm ra tất cả những chuyện này là ai? Chính là chị.


Khi trước, vì muốn Sĩ Quân bị lạc trong rừng mà chị còn bất kể cả tính mạng con trai ruột của mình mà cho thằng bé uống thuốc mê.

Trong Tiêu gia, người gây ra mọi chuyện chỉ có thể là chị mà thôi.

Chị lúc nào cũng muốn Sĩ Quân rơi vào tình thế phải đưa ra quyết định, chẳng phải sao?”
Vừa nói, Lý Lệ Xuân không ngừng chỉ vào mặt Chương Khã khiến bà ta bất giác lùi người ra sau.

Chưa đợi bà ta lên tiếng, Lý Lệ Xuân lại tiếp:
- “Nếu như tôi là người làm thì người đầu tiên mà tôi muốn giết chính là chị chứ không phải là A Phương đâu.”
Dứt lời, Lý Lệ Xuân xoay người rời đi mặc cho Chương Khã đang không ngừng ngờ vực chính bản thân mình.

Suy nghĩ một hồi, bà ta chợt nhớ ra một người:
- “Có khi nào là Hứa Thạnh? Ông ta vì chuyện bị mình bỏ rơi phải chịu cảnh tù tội cho nên mới quyết định ra tay từ người thân cận nhất của mình?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận