Chương Khã hôm nay nghe tin Tiêu Sĩ Quân bị đám người của Hứa Thạnh gây chuyện mà nhếch môi cười đắc ý.
Với cá tính có phần nóng nảy của anh chắc hẳn sẽ không nhịn được cảnh chịu bắt nạt lâu mà sẽ sớm phản kháng trở lại.
Đến khi đó, anh chắc chắn sẽ ở tù đến rục sương.
Trái ngược với những suy đoán của Chương Khã, tình trạng hiện tại vô cùng có lợi cho Tiêu Sĩ Quân.
Sau khi nghe những lời từ phía anh khiến thâm tâm Hứa Thạnh bị lay động.
Bởi lẽ ông ta phần nào biết con người của Chương Khã ra sao.
- “Ông nghĩ rằng sau khi nắm toàn bộ quyền lực của Tiêu gia thì Chương Khã sẽ nhớ đến một người như ông sao? Bà ta chỉ muốn ông bị giam cầm ở nơi này mãi mãi mà làm con rối mặc cho bà ta sai khiến làm tôi đau khổ mà thôi.”
Nghe đến đây, hai bàn tay Hứa Thạnh siết chặt, một lúc sau ông ta trầm giọng nói:
- “Thật ra chuyện Tiêu lão gia lâm bệnh nặng qua đời một phần là do Chương Khã.”
Hứa Thạnh ôn tồn kể lại mọi chuyện.
Thật ra kể từ sau khi đưa Tiêu Sĩ Quân quay trở về khiến Chương Khã hoàn toàn không vui.
Bà ta luôn kiếm chuyện gây sự khiến Tiêu lão gia vô cùng đau đầu.
Trong một lần tình cờ nghe cuộc trò chuyện giữa Chương Khã và A Phương về việc cho người đánh lén Tiêu Sĩ Quân, thậm chí còn chôn sống anh khiến ông nổi giận mà mở cửa xông vào, lớn tiếng nói:
- “Chương Khã, anh không ngờ em lại tàn ác đến mức này.
Sự mất tích của Sĩ Quân là do em làm có phải không?”
Ngay khi thấy người trước mặt, Chương Khã hai mắt trợn tròn bất ngờ đến mức cứng cả quai hàm, miệng lắp bắp nói:
- “Lão gia, anh nghe em giải thích.
Em thực sự không liên quan đến việc mất tích của Sĩ Quân.”
Chát…
Liền lập tức, Tiêu lão gia vung tay tát thật mạnh vào mặt Chương Khã, khóe môi ông lúc này bị bà ta làm cho tức đến mức méo mó mà nghiến răng nói:
- “Cút.
Mau chóng cút khỏi nơi này ngay lập tức.
Tiêu gia tôi không chứa hạng người tàn ác như cô.”
Vừa dứt lời, cả người ông bỗng nhiên co giật liền sau đó lăn đùng ra đất mà tắt thở.
Phát hiện người trước mặt bị tức đến mức vỡ mạch máu khiến đôi chân Chương Khã lúc này run rẫy liền lúng túng bảo người dìu ông trở về phòng mà giả vờ nói rằng Tiêu lão gia bị đột quỵ mà qua đời.
Chuyện này tất cả mọi người trong Tiêu gia không một ai biết đến ngoại trừ Chương Khã, A Phương và người thứ ba chính là Hứa Thạnh.
Bản thân Chương Khã cứ ngỡ việc Tiêu lão gia qua đời đột ngột thì tất cả toàn bộ gia sản sẽ được con trai mình thừa kế.
Nào ngờ, ông đã sớm chuẩn bị mà viết một lá thư trao quyền thừa kế lại cho đứa con trai út mà không phải là Tiêu Sĩ Trung.
Nghe những lời mà Hứa Thạnh kể lại khiến Tiêu Sĩ Quân vô cùng tức giận mà siết chặt tay, anh lạnh giọng nói:
- “Không ngờ nguyên nhân cái chết của cha đều là do Chương Khã gây ra.
Bà ta quả là giỏi trong việc đưa ra hàng loạt lí do giả.”
Biệt phủ Tiêu gia…
Kể từ ngày đổ lỗi lên đầu Châu Nhã Lâm, bản thân Chương Khã vốn chẳng ưa gì cô mà cho rằng cô không còn bất kì giá trị nào ở nơi này cả liền nhanh chóng gọi cô đến đại sảnh nói chuyện:
- “Châu Nhã Lâm, cô cũng biết tôi gọi cô đến đây là gì rồi chứ?”
Châu Nhã Lâm vẻ mặt không chút biểu cảm liền sau đó trầm giọng đáp:
- “Đại phu nhân, bà cứ việc nói thẳng ra, không cần vòng vo làm gì.”
Thái độ thẳng thắng của cô khiến Chương Khã vô cùng hài lòng liền sau đó dõng dạc nói:
- “Sau này cô không còn là người chăm sóc của Sĩ Trung nữa.
Tôi sẽ trả cô một khoản tiền lớn, đủ để cô chữa bệnh cho cha mình.”
Châu Nhã Lâm không do dự mà đưa tay nhận lấy số tiền.
Dù sao bây giờ Tiêu Sĩ Quân không có ở đây, tiếp tục ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bất ngờ, giọng nói của người ở phía xa vang lên:
- “Mẹ không được phép đuổi việc Nhã Lâm.
Cô ấy là người con đưa đến cho nên chỉ có con mới quyết định chuyện đi hay ở lại của cô ấy.”
Tiêu Sĩ Trung thái độ vô cùng cương quyết liền sau đó di chuyển xe lăn về phía Châu Nhã Lâm, anh trầm giọng nói:
- “Nhã Lâm, anh đã hứa với Sĩ Quân rằng sẽ bảo vệ cho em.
Chính vì thế, anh không cho phép bất cứ ai đuổi em ra khỏi Tiêu gia cho dù người đó có là mẹ của anh đi chăng nữa.”
- “Sĩ Trung, con…”
Chương Khã tức giận đưa mắt trừng về phía Tiêu Sĩ Trung thế nhưng anh chẳng hề tỏ ra dè dặt liền sau đó nắm chặt lấy tay Châu Nhã Lâm, xoay người lạnh giọng tuyên bố:
- “Nếu mẹ không muốn hai chúng ta phải đối đầu với nhau thì tốt nhất mẹ đừng làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến Nhã Lâm.”
Dứt lời, anh hướng mắt như ngầm bảo cô đưa mình trở lên trên phòng.
Hai người nhanh chóng rời đi trước sự khó chịu của người từ sau..