Thành phố Thụy Đăng...
Cơn mưa bên ngoài không ngừng trút xuống thi thoảng vang lên từng đợt sấm chớp dữ dội.
Hiện tại, bên trong một căn nhà nhỏ có một chàng trai trong bộ quần áo giản đơn đang tựa lưng lên ghế ung dung đọc sách cạnh lò sưởi.
Kể từ sau những sự việc xảy ra ở Tiêu gia, Tiêu Sĩ Trung quyết định dọn đến một thành phố khác để sinh sống, thi thoảng thì trở về nhà thăm người thân cũng như người mẹ vẫn còn trong ngục tối của mình.
Suốt những thời gian anh ngao du khắp nơi, chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh đời bất hạnh cho nên cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn số người ở ngoài kia.
Chính vì vậy, anh quyết định sống những chuỗi ngày bình dị, được đến nhiều nơi để giúp đỡ mọi người.
Cộc...Cộc...Cộc...
Mặc dù bên ngoài trời mưa rất lớn thế nhưng bên tai anh vẫn cảm nhận rõ dường như có ai đó đang không ngừng đập mạnh cửa.
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung đứng bật dậy mà chậm rãi tiến về phía cửa.
Ngay khi cánh cửa mở tung, hiện ra trước mắt anh một dáng vẻ mảnh mai với gương mặt đầy rẫy những vết thương cùng với bộ dáng ướt sũng, miệng không ngừng thở dốc.
Mái tóc ngắn ướt đẫm nước mưa khẽ che đi một nửa gương mặt nhỏ nhắn.
Tiêu Sĩ Trung thấy dáng vẻ của người trước mặt trông có vẻ dường như kiệt sức liền lập tức tiến gần hỏi han, anh toang khẽ đỡ lấy người trước mặt liền bị cánh tay nhỏ bé đẩy ra, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- "Anh đừng động vào người tôi.
Làm ơn, hãy cho tôi thay đồ."
Bộ dáng người này tựa hồ như mấy thanh niên mới lớn, phong cách ăn mặc có phần nghịch ngợm thế nhưng gương mặt lại vô cùng non tơ toát lên nét dịu dàng của thiếu nữ.
Nhưng nhìn kĩ xuống phần ngực lại vô cùng phẳng phiu cho nên anh đoán rằng đây chắc hẳn là một cậu nhóc liền tốt bụng gật đầu lên tiếng đáp:
- "Cậu cứ đi thẳng vào bên trong phòng mà lấy tạm quần áo của tôi thay vậy."
Được sự cho phép, người trước mặt lê đôi chân dường như kiệt sức của mình bước vào phòng Tiêu Sĩ Trung mà khóa chặt cửa lại.
Chiếc áo thun trên người được cởi xuống hiện ra bờ vai mỏng manh cùng với làn da in đậm nhiều vết thương.
Hóa ra người này không phải là cậu nhóc như Tiêu Sĩ Trung nghĩ mà là một cô gái.
Mái tóc hớt cao cùng những đường vải quấn quanh ngực làm người đối diện tưởng hồ cô là con trai thực thụ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nhanh chóng đi tìm hộp sơ cứu vết thương ở bên trong phòng liền sau đó bôi lên chỗ bị thương mà nghiến răng đau nhói chịu đựng.
Một lúc sau cô lục tung tìm cuộn vải dùng để băng bó mà quấn quanh khuôn ngực thiếu nữ của mình liền sau đó với lấy chiếc áo thun màu đen cùng với quần thể thao có phần hơi rộng của Tiêu Sĩ Trung mà mặc vào, cuối cùng mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này, Tiêu Sĩ Trung trên tay cầm lấy tách trà đã pha nóng đưa về phía người đối diện mà ôn nhu nói:
- "Trông cậu bị thương khá nặng.
Ngoài trời hiện tại đang mưa lớn chi bằng tối nay ngủ lại chỗ tôi một đêm vậy."
Người trước mặt không đáp mà lạnh lùng đưa tay nhận lấy tách trà từ anh mà chậm rãi uống cạn.
Để xóa bỏ bầu không khí tĩnh lặng này, Tiêu Sĩ Trung thân thiện lên tiếng hỏi han:
- "Tôi tên là Tiêu Sĩ Trung vừa mới đến thành phố này.
Không biết cậu đây tên là gì?"
- "Lâm Tình."
Người đối diện gỏn gọn đáp.
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung vui vẻ cười nói:
- "Cũng đã muộn rồi.
Tạm thời tối nay cậu cứ ngủ ở phòng tôi."
Nhìn thấy sự thân thiện của Tiêu Sĩ Trung khiến Lâm Tình từ biểu cảm vốn lạnh lùng, khó gần mà lập tức trở nên khó xử, cô ngập ngừng nói:
- "Nếu vậy thì anh sẽ ngủ ở đâu? Dù sao căn nhà này cũng chỉ có một phòng."
Nghe cô hỏi, Tiêu Sĩ Trung chỉ biết nở nụ cười, liền sau đó chỉ tay về phía chiếc ghế sofa ở một góc mà gỏn gọn đáp:
- "Tôi sẽ ngủ ở ngoài này.
Mặc dù biết cậu là nam nhưng tôi nghĩ rằng chắc hẳn cậu cũng không thích bị người khác làm phiền đúng không?"
Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Tình có phần hơi sượng.
Những gì anh nghĩ là đúng nhưng có một điều anh đâu biết rằng cô thực ra không phải là nam như anh nghĩ mà là phụ nữ liền sau đó khẽ nở nụ cười nhẹ trước vẻ mặt rất đỗi thật thà của người trước mặt mà trầm giọng đáp:
- "Cảm ơn anh vì đã cho tôi ngủ nhờ lại một đêm."