Đi Về Phía Mặt Trời


Rượu mà Cao Trình Dịch muốn uống cũng uống được rồi, chọc Diêu Duệ Giai ngứa mắt cũng chọc luôn rồi, còn tiện thể giúp cô ta gom luôn một rổ thù hận nữa, Hạ Chanh cảm thấy nhiệm vụ tối nay của mình coi như đã đạt tiêu chuẩn, ngồi thêm nửa giờ là rút được rồi.Trước tiên, cô giả vờ nghe điện thoại rồi mới bỏ máy xuống, chỉ vậy mà đã nhận được ánh mắt không nói nên lời của Cao Trình Dịch."Nhìn gì đó?""Tôi không nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông, cô định chạy à.""Không thì sao, anh cũng uống được Royal Salute rồi, còn không buông tha cho tôi nữa hả?""..." Đã trót uống rượu của người ta, Cao Trình Dịch xìu hẳn, có chút nghẹn lại.“Tôi đi mời rượu một vòng rồi rút đây, anh cứ từ từ mà chơi.” Hạ Chanh nói xong thì cầm bình lên rót rượu vào ly của mình.Cao Trình Dịch nhíu mày: "Có phải cô không vậy? Mới hơn tám giờ, cô về sớm như vậy làm gì?""Về ngủ, ngẩn người, xem phim truyền hình, xem gameshow, chứ tôi ngồi đây làm gì?""Ngồi chọc gan Diêu Duệ Giai.""Phì..." Hạ Chanh vội vàng nén cười, đặt chai rượu xuống, cười nói: "Làm gì cũng phải có chừng mực, không nên quá đáng.""Tôi thấy vẫn ổn lắm...!Nói thật, cô ngồi lại thêm một lát nữa đi, chứ giờ cô về thì tôi ngồi đây cũng chán lắm."Hạ Chanh trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía Trương Yến đang cầm micro hát đằng kia: "Cô ấy đã bắt chuyện với anh mấy lần rồi, rõ ràng là có hứng thú với anh, anh cứ dán lấy tôi như vậy, người ta không biết còn tưởng rằng hai chúng ta có một chân đấy.


Anh như vậy làm sao người khác xuất kích được? Chưa chán làm chó độc thân à?"Cao Trình Dịch hơi nhướng mày, nghiêng đầu kề sát cô cỡ hai phân: "Tôi cũng muốn có một chân này, cô có chịu không?"Không biết có phải là bởi vì ánh sáng hay không, mà ánh mắt của Cao Trình Dịch có chút mờ ám.Ý thức được điều gì đó, Hạ Chanh hơi nghiêng người, nghiêng mắt liếc nhìn anh ta rồi thấp giọng nói: "Một chân thì tôi không có, chỉ có một gót giày thôi, anh muốn không?"Cao Trình Dịch chớp chớp mắt, thẳng đầu lại: "Đã hiểu."Hạ Chanh liếc anh ta một cái, cầm ly rượu lên và đi về phía Trương Yến – lúc này vẫn đang cầm mic hát.Thực ra, cô vẫn luôn cảm giác được tâm tư mà Cao Trình Dịch dành cho cô này, là hứng thú của đàn ông đối với phụ nữ, dễ dàng xuất hiện mà cũng dễ dàng biến mất.Chỉ cần từ chối một cách thích hợp là được, chẳng cần quá để tâm đến nó làm gì.Hạ Chanh mời rượu một vòng, cuối cùng mới đi đến trước mặt Diêu Duệ Giai và Giang Hạo Thừa.Diêu Duệ Giai chỉ ước cô cuốn xéo càng sớm càng tốt thôi.


Cô không chỉ khiến cô ta chướng mắt, mà rõ ràng là Giang Hạo Thừa đang ngồi bên cạnh cô ta, nhưng ánh mắt lại cứ mãi nhìn theo Hạ Chanh.Nếu có thể thì cô ta thực sự rất muốn đuổi người, sao trước đây cô ta không cảm thấy Hạ Chanh đáng ghét như vậy nhỉ? Còn cảm thấy Hạ Chanh thú vị nữa chứ… Đúng là mắt mù rồi!"Nếu cô có việc thì tôi không giữ cô lại nữa, lần sau nhớ đãi chúng tôi uống Royal Salute đấy." Diêu Duệ Giai không chỉ không có ý định giữ người lại, mà còn cố ý nhắc tới chuyện Hạ Chanh đã nói lúc nãy."Cô ta chỉ muốn đáp trả lại Hạ Chanh một chút, nhưng không ngờ Hạ Chanh lại cầm ly rượu cười đến cong eo."Ha ha ha ha...!Mấy câu khoác lác đó của tôi mà cô cũng tin sao? Cái văn phòng làm việc tồi tàn kia của tôi một tháng còn chưa chắc kiếm được tám ngàn đâu.

Cô còn trông cậy vào tôi mời cô hả? Ha ha ha..."Những người ngồi bên cạnh đồng loạt cười phá lên, nhưng trong tâm ai cũng đều rõ ràng, đây cũng không phải là cười nhạo Hạ Chanh...Sắc mặt Diêu Duệ Giai lập tức trở nên khó coi, cô ta cắn răng cố gắng nhếch lên khóe môi: "Cô đúng là chỉ há miệng mà tới nhỉ."“Cái nghề của chúng ta chẳng phải chủ yếu là dựa vào cái miệng à?” Hạ Chanh cố nén cười, quay đầu nhìn Giang Hạo Thừa, nâng ly nói: “Có thời gian lại gặp.”Nói xong, cô ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, Diêu Duệ Giai chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, mà sau khi Giang Hạo Thừa một hơi uống cạn rượu trong ly thì đột nhiên đứng dậy."Để anh đưa em về."??? Đưa cô á?.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận