Đi Về Phía Mặt Trời


Hạ Chanh lấy tấm thiệp nhỏ cắm trong hoa rồi mở ra, bên trong chỉ có một câu.'Còn nhớ lần đầu tiên anh tặng hoa cho em không?'Tên Giang Hạo Thừa này, quả nhiên là muốn chơi bài tình cũ...Khóe môi Hạ Chanh cong lên một đường cong nhàn nhạt đầy trào phúng, cô vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm An đang nghểnh cổ muốn nhìn tấm thiệp trong tay cô."Em đang nhìn gì đó?"Lâm An vội vàng rụt đầu lại, cười làm lành mà hỏi cô: "Em nói này, chị Hạ, hôm qua chị vừa mới đi họp lớp xong, hôm nay đã có người gửi hoa đến rồi.


Có phải là… He he he…""Để chị bắt được thì em cũng he he he luôn đấy nhé!”"..."Hạ Chanh đưa bó hoa trong tay đến trước mặt Lâm An: "Tìm chỗ để đi, chị còn có việc phải làm.""Ơ...!Chị không để trong văn phòng ạ?""Để trong văn phòng làm gì? Bó hoa lớn như vậy nhất định phải đặt ở sảnh lớn mà khoe chứ." Thật ra là do cô không muốn nhìn thấy, bởi vì cô sẽ nhớ lại thời tuổi trẻ cô đã ấu trĩ biết chừng nào.Bây giờ cô nhìn những thứ này, chẳng qua chỉ là một bó hoa, quy ra được bao nhiêu nhân dân tệ và người tặng hoa có ý đồ, mục đích gì thôi.Còn trước đây ấy à...!Thứ cô nhìn thấy là sự lãng mạn, là tình yêu của nam thần, là các ánh mắt ghen tị...!Thôi! Nghĩ lại là muốn to đầu luôn! Thanh xuân quả nhiên là thứ người ta vừa nhịn không được muốn hoài niệm, vừa không khỏi cảm thấy mất mặt xấu hổ!Trở lại văn phòng, Hạ Chanh ném tấm thiệp vào ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Tĩnh Di.Cô nhớ rõ đêm qua mình đã đánh cược với Từ Dương, mặc dù anh không nghiêm túc, nhưng cô thực sự nghiêm túc đó!Lúc này mới mười giờ sáng, con gái đã có mẹ mình đưa đi nhà trẻ, Du Tĩnh Di vẫn còn đang ngủ.Bị cuộc điện thoại đánh thức, cô ta cầm điện thoại lên nhìn là đã lập tức muốn chửi thề rồi.

Bởi vì mặc dù cô ta không nhớ nổi số điện thoại của Hạ Chanh, nhưng mấy ngày nay cô ta bị quấy rầy liên tục, đến nỗi giờ chỉ liếc mắt đã biết là ai rồi."Cô rốt cuộc là muốn làm cái quỷ gì vậy! Không phải tôi đã nói Từ Dương có gan thì khởi tố ly hôn đi sao!? Cô có biết phiền không hả!" Du Tĩnh Di trực tiếp nổi bão.Hạ Chanh nhếch môi: "Chị Du, hôm nay tôi gọi điện thoại cho chị là để thông báo, tôi và anh Từ đã bàn bạc với nhau và quyết định sẽ đệ đơn tố tụng lên tòa án."Đầu Du Tĩnh Di như muốn nổ tung, bởi vì cô ta quả thật không hề ngờ rằng Từ Dương thực sự dám khởi tố đòi ly hôn."Chị Du, chị có đang nghe không ạ?"Du Tĩnh Di nhíu mày: "Nộp đi, nếu anh ta không cần quyền nuôi con thì cứ nộp đi!"Còn muốn uy hiếp à?"Ha..." Hạ Chanh cười khẽ, "Chị Du, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi.

Chúng tôi không phải đệ trình thủ tục ly hôn, mà là tố tụng hình sự.""Tố tụng hình sự?""Lừa đảo kết hôn cũng thuộc về một dạng lừa đảo, là phạm tội hình sự."Hai mắt Du Tĩnh Di mở to, cô ta không thể tin nổi: "Cái gì mà lừa đảo kết hôn? Cái gì mà lừa đảo hả? Tại sao tôi lại phải lừa? Tôi đã kết hôn với Từ Dương năm năm rồi đấy!""Đúng vậy, 5 năm, dùng thủ đoạn bịa đặt và che giấu sự thật để lừa đảo người khác một lượng tài sản tương đối lớn là có thể cấu thành tội phạm rồi.


Chị đã lừa dối anh Từ 5 năm, số tiền mà chị kiếm được trong 5 năm này không phải là số tiền lớn nữa, mà là một số tiền rất lớn.


Ví dụ như biệt thự mà anh ấy mua cho cha mẹ chị, chừng đó đủ cho chị ăn một nồi rồi."Những chuyện tương tự, mặc dù cô không hỏi Từ Dương, nhưng hôm qua, khi trò chuyện với Cao Trình Dịch trên xe, Cao Trình Dịch đã kể ra không ít, cô chỉ cần tùy tiện chọn một chuyện là đủ rồi."Anh ta tự nguyện mua biệt thự cho cha mẹ tôi, sao lại xem thành tôi lừa anh ta được?""Nếu chị đã dám dùng quyền nuôi nấng Từ Nặc để uy hiếp anh Từ thì trong lòng chị chẳng lẽ không hề có chút lăn tăn gì sao? Bịa đặt sự thật và che giấu chân tướng là để nói đến chuyện gì, có cần tôi giải thích cho chị không, chị Du?"Đến tận lúc này, Du Tĩnh Di cuối cùng cũng chợt nhận ra điều đối phương muốn nói đến là gì, sự hoảng loạn cũng theo đó mà nảy lên....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận