Mùa hạ tháng năm, khi bình minh vẫn chưa lên hẳn, gió đêm mát lạnh thổi qua đường cao tốc vành đai 3.
Bầu trời dần sáng lên, rất nhanh, sắc trời đã tươi hơn, nhưng mặt trời vẫn nhấp nhô không chịu lên hẳn.
Đường Mạch chọn một cửa hàng phía bắc làm nơi ẩn náu.
Từ Quân Sinh không phải một đối thủ đơn giản.
Nửa giờ sau, Đường Mạch để Phó Văn Thanh trốn ra xa, rồi lại đưa Trần San San sang một tòa nhà khác để nấp, còn hắn và Phó Văn Đoạt cố gắng tách ra hành động.
Bởi vì mục tiêu của Từ Quân Sinh là hai người họ, hoặc là nói, tất cả hồi quy giả đang nấp trên đường vành đai 3, người bọn họ thật sự muốn giết chỉ có Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Nguyễn Vọng Thư cùng Luyện Dư Tranh.
Tính kiên nhẫn của Đường Mạch rất tốt, hắn nằm rạp trên mái của tòa nhà lớn, cả một giờ, không hề động thủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Mạch hạ giọng: “Nó hẳn là đã sớm tới rồi.”
Trên nóc tòa nhà này chỉ có hai người Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt: “Ngày hôm qua có người thấy đồng bọn của Từ Quân Sinh xuất hiện ở phía tây khu, bọn chúng đến từ phía tây.
Khu Triều Dương là địa bàn của Thiên Tuyển, bọn chúng sẽ không lựa chọn tiến vào đường vành đai 3 từ hướng đó.
Cho nên hẳn là Từ Quân Sinh sẽ chọn xuất hiện từ phía nam, mai phục tại sườn nam.”
Chính vì vậy nên một giờ trước khi Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt tiến vào tòa nhà này, bọn họ đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung về phía nam.
Ánh sáng từ chân trời xuyên qua không khí chiếu đến nói này, hơi nóng mùa hè không thể tránh khỏi ập đến- cả trái đất như nóng lên.
Đường Mạch lẳng lặng chờ, một lát sau, hắn chém đinh chặt sắt nói: “Con bé đó sẽ không phô trương mà xuất hiện.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Từ Quân Sinh đã hạ chiến thư, cũng sẽ không ngốc tới mức đơn đả độc đấu.
Đường Mạch quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, hắn nắm chặt cây dù nhỏ: “Chúng ta chia ra hành động, tôi đi sườn bắc, anh sườn nam.
Có gì thì liên hệ bằng trứng gà tây.”
Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu.
Hơn những người chơi khác, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt có trứng gà tây.
Đây không chỉ là đạo cụ lưu trữ, nó còn là đạo cụ dùng để liên lạc.
Hai người bình tĩnh liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói lời gì dư thừa, họ đều tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng ngay khi Phó Văn Đoạt đang chống tay trên mặt đất chuẩn bị bật người rời khỏi nóc nhà, đột nhiên, một tiếng va chạm thanh thúy truyền đến từ phía nam.
Thân thể Phó Văn Đoạt ngừng lại một lát, nhanh chóng nằm úp trở lại.
Hai người đồng thời nhìn về phía nam.
Ở hai sườn của đường cao tốc, mười mấy người chơi đều căng chặt người, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nam.
Âm thanh này thật ra rất khẽ, chính là tiếng phát ra khi bóng đập xuống mặt đất.
Quả bóng này đàn hồi khá tốt, không ngừng nhảy nhót trên mặt đường, trên xe, rồi lại trở về tay chủ nhân.
Ánh nắng sáng ban mai mờ nhạt, ở cuối đường cao tốc, một cái bóng màu đen bị ánh mặt trời kéo dài trên đất.
Cô gái mạnh mẽ vỗ một quả bóng cao su màu đỏ kỳ quái, bước từng bước về phía trước.
Bỗng nhiên cô ta dùng sức, đem quả bóng này ném về phía một tòa chung cư cao tầng bên trái ven đường cao tốc
Choang!
Cửa sổ bị đập vỡ, bóng cao su nảy liên tiếp trên ba bức tường, những vết rạn nứt như mạng nhện nhanh chóng lan khắp mặt tường.
Giây tiếp theo, bóng cao su bay ra từ tòa nhà đổ nát, bị Từ Quân Sinh vững vàng chộp lại.
Từ sườn nam đến sườn bắc của đường vành đai 3, trên con đường dài hơn mười km, hàng trăm......Người chơi toàn bộ ngạc nhiên kinh khủng, không dám tin mà nhìn cô gái diện mạo u ám này.
“Từ Quân Sinh?!”
Trần San San dùng ống nhòm xuyên qua cửa sổ thấy rõ người kia.
Cô bé cả kinh: “Làm sao có thể? Sao cô ta dám xuất hiện lộ liễu trắng trợn như thế.”
Cô bé tóc ngắn mở to hai mắt, miệng há hốc.
Nhưng mà ngay một giây sau, cô bé liền tỉnh táo lại.
Trần San San buông ống nhòm xuống, rất nhanh nói: “Sẽ không đơn giản như vậy, Từ Quân Sinh không phải một người lỗ mãng.
Đột nhiên cô ta xuất hiện khẳng định có lí do, bây giờ là 4 giờ 56 phút sáng, còn bốn phút nữa sẽ đến 5 giờ.
Cô ta cố ý xuất hiện vào lúc này, cô ta trực tiếp xuất hiện không sợ người khác đánh lén, chính là dựa vào......”
Trần San San cầm ống nhòm, gắt gao nhìn chằm chằm quả bóng cao su màu đỏ của Từ Quân Sinh.
Cùng thời khắc đó, Đường Mạch cũng thấy rõ quả bóng cao su kia.
“Đó là cái gì?!”
Đó là cái gì?
Trong lòng mọi người đồng loạt hiện lên câu hỏi này.
Ánh sáng mặt trời buông xuống, Từ Quân Sinh chậm rãi nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta giữ chặt quả bóng cao su màu đỏ, đứng ở sườn nam của đường vành đai 3, nhìn bao quát cả con đường dài không sót gì.
Ngay sau đó, cô ta hé miệng, lớn tiếng hô lên bốn cái tên: “Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Nguyễn Vọng Thư......!Luyện Dư Tranh.”
Do ở đây quá im lặng, âm thanh này thế mà vang vọng nửa con đường.
Từ Quân Sinh nở nụ cười, ha ha ha ha mấy cái.
Sau đó cô ta đọc bốn cái tên này một lần nữa, rồi bỗng nhiên giơ quả bóng cao su màu đỏ kia lên.
“Chúc mừng các ngươi.”
“– Trò chơi, bắt đầu.”
Bịch!
Quả bóng màu đỏ được chuyền qua chuyền lại giữa hai tay cô ta, rồi ầm một tiếng đập xuống đất.
Cô ta dùng cả mười phần sức lực.
Nội lực của Từ Quân Sinh đem quả bóng cao su này trực tiếp xuyên thủng mặt đường, phá cả mặt đất, tạo thành một cái hố sâu hơn mười mét, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Một dự cảm không rõ nháy mắt hiện lên trong lòng Đường Mạch, dự cảm này so với lần trước khi hắn cảnh báo Trần San San còn mãnh liệt hơn(trước lúc vào phó bản chuỗi thức ăn).
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Khi bóng cao su đập xuống mặt đất, nó ầm ầm nát tan, phát ra tiếng nổ mạnh dữ dội, bầu trời cũng chợt tối đen.
Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên —
“Ding dong! ‘Trò chơi bóng né của Schrödinger’ đã kích phát, mời người chơi lựa chọn bản đồ.”
Từ Quân Sinh phát ra tiếng cười từ cổ họng, cô ta dẫm một chân xuống đất, khiến mặt đường nứt ra: “Con đường cao tốc này!”
“Ding dong! Đã xác nhận bản đồ, đang lấy dữ liệu......”
“Đang tải thông tin của người chơi......”
“Đã tải xong Trung Quốc khu 1 đường vành đai số 3, 4 giờ 59 phút sáng ngày 25 tháng 5, 41 người chơi chính thức, 28 khách lén qua sông và 56 hồi quy giả chính thức tiến vào bản đồ.”
Giọng nói của Hắc tháp quanh quẩn trên không trung của con đường cao tốc, Đường Mạch mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn con đường trước mắt.
Bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ thấy một lớp ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt mỏng như lá xuất hiện ở hai bên sườn, chậm rãi kéo lên trên.
Nó như một cái lồng, bao phủ cả đường vành đai 3 cùng tất cả kiến trúc trong đó, bao gồm cả nơi Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đang nấp.
Lớp sáng này càng đi càng cao, cuối cùng tụ lại ở trên không, tạo thành một cái khung.
Sau khi cái lồng hình tròn này hình thành xong, ở giữa nó lóe lên một quầng sáng màu đỏ.
Ầm!
Một quả pháo nổ tung trên không trung, vô số ruy băng hạ xuống theo vầng sáng màu đỏ, một bản hợp xướng của trẻ con đồng thời vang lên, tiếng cười khoái trá bao phủ khắp con đường, giọng nói máy móc của Hắc tháp dường như cũng sống động hơn—-
“Ding dong! Phó bản cá nhân cỡ lớn ‘Trò chơi bóng né của Schrödinger’ chính thức mở ra.”
“Quy tắc trò chơi—–“
“Thứ nhất, thời gian trò chơi là một giờ.”
“Thứ hai, tất cả người chơi có thể dùng khuỷu tay và đầu gối để chạm vào bóng.”
“Thứ ba, người chơi bị bóng đập vào nơi khác của cơ thể sẽ bị knock out và phải rời sân nhảy cóc trong một phút.”
“Thứ tư, tình hữu nghị là nhất, chiến đấu chỉ là nhì.”
“Ngài Schrödinger vĩ đại ghét nhất là nghe người khác nói mèo đều thích chơi với bóng, cho nên ngài ấy đã làm ra một quả bóng né màu đỏ thần kỳ.
Ngươi mới thích chơi với bóng, cả nhà ngươi đều thích chơi bóng!!! —-Ngài Schrödinger đã nói như thế đấy, dấu chấm than y nguyên không thừa không thiếu.”
Giọng nói líu lo của Hắc tháp ngừng lại, nhưng trên trời ruy băng vẫn bay lả tả, không ngừng rơi xuống.
Ở hai bên sườn đường cao tốc vang lên vài tiếng hô, rất nhanh đã phát ra những thanh âm đấm đá.
Nhưng cả tiếng hò hét lẫn tiếng đánh nhau đều rất nhanh chấm dứt.
Người chơi dám đến đường vành đai 3, bất kể là người chơi địa cầu hay hồi quy giả, đều là những người xuất sắc, rất tin tưởng thực lực của mình.
Nhưng không ai tưởng tượng nổi, bọn họ thế mà lại bị Từ Quân Sinh tính kế!
Khó trách yêu cầu thời hạn là một tiếng, không chỉ để cho mình một đường lui, mà còn vì thời gian của trò chơi này là một giờ!
Khó trách lại yêu cầu đến đường vành đai 3, bởi vì cái đường cao tốc này quá ít chỗ trỗn, rất dễ dàng để chơi né bóng!
Âm nhạc vẫn đang vang lên, ruy băng không ngừng rơi xuống.
Trong tiếng âm nhạc vui tươi, sắc mặt Đường Mạch dần trở nên khó coi.
Hắn trầm mặc nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt cũng nhìn về phía hắn.
Hai người liếc nhau, cùng đứng lên, nhưng không hề trốn.
Bởi vì trên đỉnh đầu hai người, một quầng sáng hình tròn màu đỏ không ngừng nhấp nháy.
Trong đêm đen, vòng sáng đỏ vô cùng bắt mắt.
Một cái lại một cái vòng đỏ liên tiếp lóe lên dọc theo sườn nam, giống như bật đèn vậy, cứ lạch cạch lạch cách lần lượt sáng lên.
Những vòng sáng đỏ rải rác trải rộng hai bên đường cao tốc.
Vòng sáng đỏ gần nhất ngay tại tòa nhà sát bên Đường Mạch.
Người nọ nấp ở tầng 17 của tòa nhà, sau khi hắn ta phát hiện vòng sáng đỏ trên đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, liền kiêng kị liếc mắt nhìn bọn họ.
Xác định đối phương có hai người, mình không có phần thắng, hắn ta liền quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Đường Mạch ngước nhìn vòng sáng đỏ trên đầu mình, lại quay sang nhìn vòng sáng trên đầu Phó Văn Đoạt.
Ánh sáng xuyên qua hết thảy vật chất, ở trong đêm đen vô cùng chói mắt.
......Thế mà lại bị Từ Quân Sinh tính kế!
Một lát sau, Đường Mạch tức tới nỗi bật cười: “Chỉ sợ đến cả San San cũng không nghĩ tới, Từ Quân Sinh sẽ có loại đạo cụ này.”
Nhưng mà Đường Mạch cũng không căng thẳng, trò chơi né bóng này bao gồm tất cả người chơi hiện đang có mặt trên đường vành đai 3, dựa vào thân thủ của hắn và Phó Văn Đoạt thì không nhất định sẽ thua.
Hơn nữa Từ Quân Sinh chưa chắc đã tìm thấy bọn họ.
Người nhiều như vậy, thời gian trò chơi chỉ có một tiếng, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối.
“Từ Quân Sinh đang ở đâu nhỉ.” Đường Mạch quay đầu, nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm điểm đen nhỏ ở xa xa kia.
Phó Văn Đoạt vừa động cổ tay, tay phải nháy mắt biến thành vũ khí màu đen: “Lặng lẽ tiếp cận.”
“Được!”
Trời tối còn có chỗ tốt, chính là dễ dàng ẩn thân.
Đường Mạch tìm được Trần San San, yêu cầu cô bé đi tìm Phó Văn Thanh, rồi hai đứa đi trốn ở một chỗ kín.
Đột nhiên lại mở ra một trò chơi né bóng, khiến sự việc bay ra khỏi dự đoán của bọn họ, Đường Mạch không muốn để Trần San San tham gia.
Đây rất rõ ràng là không phải một trò chơi hợp với cô bé.
Vòng sáng đỏ nhìn rất rõ, ngay từ đầu mọi người đã không tùy ý hành động, nhìn thấy vòng sáng liền tránh đi thật xa.
Đường Mạch chạy suốt hai km, cuối cùng tìm được một tòa nhà thấp để ẩn náu.
Lúc này khoảng cách từ hắn đến Từ Quân Sinh chỉ có năm km, lấy thị lực của hắn có thể thấy rõ cô ta đang nhắm lại hai mắt.
Đường Mạch: “Con bé đó đang làm cái gì?”
Phó Văn Đoạt quan sát nhanh: “Trong tay nó chính là bóng né?”
Đường Mạch chú ý tới quả bóng cao su màu đỏ trong tay Từ Quân Sinh.
Quả bóng cao su này là từ trên trời rơi xuống, rơi đến bên Từ Quân Sinh, không phải quả bóng ban đầu cô ta đập.
Cô ta không ném quả bóng này, ngược lại vẫn đứng tại chỗ, nhắm hai mắt, tay giơ cao, ngửa mặt đối diện bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Con nhóc đó đang làm gì vậy?” Lí Diệu không biết nói gì.
Giữa đường cao tốc, có mười bốn chiếc xe tông liên tiếp vào đuôi nhau, ô tô nát thành một đống sắt vụn.
Giữa cái đống xe cộ lộn xộn ngổn ngang vì tai nạn này, có ba vòng sáng đỏ đang lẳng lặng chờ đợi.
Lí Diệu bực bội mắng: “Từ Quân Sinh vậy mà còn có loại đạo cụ này, chỉ vì con bé đó mà vị trí của chúng ta đều bại lộ.
Nó rốt cuộc muốn làm gì, cầm bóng né đứng bất động ở chỗ kia, cũng chẳng ném đi.”
Tuy rằng rất tức giận, cả một đám người lại bị một con nhóc 16 tuổi hãm hại, nhưng Lí Diệu vẫn nhớ rõ phải hạ giọng.
“Thủ lĩnh, chúng ta thật sự không đổi vị trí ẩn nấp sao? Cái vòng sáng này làm lộ hết vị trí của mọi người rồi.”
Nguyễn Vọng Thư: “Đổi vị trí thì có ích sao?”
Lí Diệu tức khắc im bặt.
Luyện Dư Tranh lạnh lùng nói: “Nấp ở đâu cũng không trốn được cái vòng sáng này, nó xuyên thấu mọi vật chất, người khác đều có thể nhìn thấy.
Hiện tại việc chúng ta phải làm chính là yên lặng theo dõi sự việc, chúng ta có ba người, kẻ bình thường sẽ không dám động thủ.”
Lí Diệu: “Thủ lĩnh, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Nguyễn Vọng Thư nói y như Đường Mạch lúc trước: “Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối.
Tất cả mọi người đều bị kéo vào trò chơi này, chúng ta quả thật bị Từ Quân Sinh tính kế, nhưng tình cảnh của cô ta xấu hơn chúng ta nhiều.
Chúng ta......” Giọng nói dừng lại, mặt Nguyễn Vọng Thư biến sắc, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên cơ thể cứng ngắc chạy đến khu phế tích, hai mắt ông ta mở to, nhìn chằm chằm ba vầng sáng đỏ trong đống đổ nát kia.
Ông ta thở phì phò, trông rất là kỳ quái, giống như người bị đuối nước đang cố gắng đớp lấy không khí để lấp đầy lá phổi.
Tiếng thở hồng hộc nghe rất rõ trong đêm tối.
Luyện Dư Tranh lật tay móc ra một con dao nhỏ màu bạc, lạnh lùng chờ người kia chạy tới gần.
Ngay khi người đàn ông kia chạy đến bên ba người, ông ta cúi xuống, nhìn đám Nguyễn Vọng Thư đang nấp trong khu phế tích.
Tơ máu bao trùm dày đặc trên mắt ông ta, miệng ông ta thì giật giật nhếch lên một cách quỷ dị, cả thân thể đều run rẩy.
Ông ta chậm rãi hé miệng, nở một nụ cười sởn gai ốc: “Tìm, thấy......Các ngươi......rồi”
Một ánh sáng bạc lóe lên, dao nhỏ của Luyện Dư Tranh cắt xoẹt qua động mạch của người đàn ông trung niên.
Máu tươi văng đầy đất, nhưng người đàn ông này thế mà vẫn đứng cười.
Giây tiếp theo, Từ Quân Sinh đang đứng im không nhúc nhích giữa đường đột nhiên mở to hai mắt, cười lạnh nhìn về bãi máu kia.
“Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh.”
Mắt cô ta vẫn hướng về phía trước, tay giơ lên chém một nhát vào không trung.
Đường Mạch đang nấp ở trên tầng của một tòa nhà, kinh ngạc nói: “Gì vậy?”
Chỉ thấy ở ba tòa nhà xung quanh Từ Quân Sinh, có hai vầng sáng đỏ của người chơi đột nhiên ngã xuống đất, thân thể bọn họ run rẩy một cách cứng đờ.
Khi đứng lên trở lại, động tác của bọn họ trở nên máy móc vô cùng, bọn họ chạy ra khỏi tòa nhà, thẳng tắp chạy tới một bãi phế tích trên đường.
Cùng lúc đó, Từ Quân Sinh quát một tiếng, vung tay phải lên, quả bóng né màu đỏ bị cô ta quăng về phía trước.
Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch trăm miệng một lời: “Đây là bóng né?!”
Quả bóng màu đỏ vèo một cái, xuyên thẳng qua không khí, lấy tốc độ đáng sợ bay về phía đống đổ nát kia.
Khoảng cách với ba người Nguyễn Vọng Thư, chỉ còn 6 giây là tiếp cận được!
Vận tốc 500m/ s!
Bãi phế liệu bị quả bóng này xuyên thủng, sắt thép bay tứ tung ra xung quanh, tạo ra những tiếng chói tai.
Quả bóng né kia sượt qua bên người Lí Diệu, cô ta liền ngã về đằng sau, tức giận mắng: “Đây mà là bóng né à, đến viên đạn cũng chưa nhanh như vậy!”
Lời nói còn chưa dứt, bóng né đã đập vào hàng rào bảo hộ của đường cao tốc.
Bóng bị ép thành một hình dạng không thể tin được, rồi theo phản xạ bắn lại về phía Lí Diệu, giống như xác định rất rõ vị trí của cô ta.
“Vèo!”
Cùng thời khắc khi quả bóng bay đến chỗ Lí Diệu, bốn người chơi phi thân tới.
Bốn kẻ giống như rối gỗ bị thao túng, động tác cứng ngắc, hành động lại vô cùng dứt khoát.
Bọn họ đồng loạt bỏ qua Lí Diệu, trực tiếp lao đến phía Nguyễn Vọng Thư cùng Luyện Dư Tranh..