Địa Cầu Online


Ầm ầm!
Trong ô vuông thứ sáu, một màng sáng màu đỏ nhanh chóng dâng lên từ mặt đất, đem anh ta ngăn cách với các phòng khác.

Bạch Nhược Dao không nghĩ sẽ xuất hiện loại sự việc này, anh ta hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Hai nhóm người chơi khác cũng nhìn qua, Bạch Nhược Dao rất nhanh đã trấn định lại, sờ sờ cằm, ý tứ sâu xa “À” một tiếng.
“Ừm.

.

.

.

.

.Võ đài?”
Ông già Noel sửa lại: “Là võ đài may mắn.

Ông già Noel biết, bọn nhỏ cũng không muốn chơi một mình, phải chơi cùng nhiều bạn bè mới vui.

Cho nên đứa nhỏ đáng yêu của ta, ngươi muốn ai làm đối thủ của mình nào? Ta thật sự rất mong đợi.”
Bạch Nhược Dao hỏi: “Chỉ có thể lựa chọn trong ba người bọn họ sao?”
Anh ta chỉ hướng ba người Đường Mạch.
Ông già Noel tiếc nuối nói: “Ra là ngươi rất muốn chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác, nhưng ta phải tiếc cho ngươi rồi, người chỉ có thế chọn một trong ba đứa nhỏ này thôi.

Trò chơi của ông già Noel lúc nào cũng có tinh thần dân chủ, ta chưa bao giờ miễn cưỡng những đứa nhỏ.

Đây là hạn chế duy nhất đối với các ngươi, ngươi không thể lựa chọn người của hai nhóm khác.

Nhưng quyền lựa chọn vẫn ở trên tay ngươi mà.

Đến đây đi, đứa nhỏ, nói ra người ngươi muốn chọn.”
Một tầm mắt không có thiện ý dừng trên người Đường Mạch, khiến người ta không thể lờ đi.
Đường Mạch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên mặt búp bê.
Khoảng cách giữa hai người là năm căn phòng, nhìn nhau từ xa.

Bạch Nhược Dao nghiêng đầu nở nụ cười, Đường Mạch bình tĩnh, không hề động tâm.
Hai nhóm còn lại tuy rằng không nghe được lời nói của Bạch Nhược Dao nhưng có thể nghe được lời của ông già Noel cùng Hắc tháp.

Bọn họ cảnh giác nhìn sự việc đang phát sinh trong nhóm Đường Mạch.
Không thể sử dụng dị năng, chỉ có thể sử dụng đạo cụ, cái này cũng không có lợi với Đường Mạch.
Phó Văn Thanh hơi lo lắng: “Anh Đường Mạch sẽ không gặp chuyện không may chứ, cái tên thần kinh kia thật sự rất lợi hại, anh Đường Mạch cũng từng nói qua, khả năng chiến đấu của Bạch Nhược Dao vô cùng mạnh, anh ấy có thể không phải là đối thủ của Bạch Nhược Dao.”
Trần San San bình tĩnh phân tích: “Xúc xắc may mắn của Bạch Nhược Dao là 6 điểm, anh Đường Mạch là 1 điểm.

Nếu anh ta thắng, có thể đổi xúc xắc với anh Đường Mạch, cũng có thể lựa chọn không đổi.

Nhưng nhỡ đâu anh Đường Mạch thắng, anh ấy có thể lấy đi 6 điểm đó.

Người bình thường sẽ không chọn anh Đường Mạch, đề phòng sự việc không thể xác định xảy ra.”
Nhưng Bạch Nhược Dao lại không phải người bình thường.
Phó Văn Thanh nói: “Sao em lại cảm thấy anh ta sẽ chọn anh Đường Mạch nhỉ, suy nghĩ của tên thần kinh này chúng ta không ai hiểu nổi.

.

.

.

.

.”
Đúng vậy, bất kể là ai kích phát “Võ đài quyết đấu”, nhất định đều sẽ không lựa chọn người chơi có số (trên xúc xắc) thấp hơn mình.
Xúc xắc may mắn của Đường Mạch là 1 điểm, của Bạch Nhược Dao là 6.

Kể cả Bạch Nhược Dao thắng, anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì.

Ngược lại nếu anh ta thua, sẽ bị Đường Mạch trao đổi xúc xắc, chính mình biến thành 1 điểm.

Một người thông minh sẽ biết phải làm thế nào, Bạch Nhược Dao không phải không thông minh, nhưng anh ta lại là một kẻ thích làm những việc hại người nhưng không lợi mình.
Về điểm này, Trần San San và Phó Văn Thanh đều đã được lĩnh hội.
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm vuốt cằm, ánh mắt thâm thúy vẫn dừng trên người Đường Mạch.

Ngay khi anh ta chuẩn bị mở miệng, một giọng nam trầm ổn đã thu hút ông già Noel: “Hắc tháp nói trò chơi này cấm bạo lực.

Chiến đấu quyết liệt có xem là bạo lực không?”
Ông già Noel sửng sốt, vuốt đầu: “Đúng vậy, Hắc tháp cấm bạo lực.

.

.

.

.

.”
Giống như vừa mới ý thức được vấn đề này, ông già Noel cân nhắc nửa ngày, vỗ tay một cái, cười to nói: “Đứa nhỏ này ngươi nghĩ thật chu đáo, nhưng mà làm sao ông già Noel có thể chưa nghĩ tới vấn đề này được?”
Rõ ràng là không chú ý tới nó, ông già Noel còn làm như mình hiểu rất rõ vấn đề này, nói: “Các ngươi phải đoàn kết yêu thương nhau, đương nhiên không thể đánh nhau, nhưng đây chỉ là luận bàn thôi.

Tình hữu nghị đứng đầu, chiến đấu chỉ là thứ hai, đương nhiên không thể giết người.

Ông già Noel ghét nhất những đứa trẻ hư không thật thà, sau đó là những đứa trẻ giết người.

Cho nên các ngươi không thể hạ đòn chí mạng, làm gì thì cũng phải có mức độ!”
Phó Văn Đoạt nhướng mày: “Có thể đả thương người quyết đấu, nhưng không thể giết?”

Ông già Noel gật đầu: “Đúng vậy, không thể giết người.”
Tia hứng thú trong mắt Bạch Nhược Dao nhạt dần, anh ta nhàm chán hỏi: “Nếu muốn giết người thì sao?”
Ông già Noel: “Vậy thì ông già Noel sẽ ngăn cản ngươi trước.”
Bạch Nhược Dao đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Ngăn cản như thế nào?”
Ông già Noel cười khà khà, lộ ra một vẻ tươi cười hiền lành: “Chính là dùng tốc độ nhanh nhất để ngăn cản.”
Tất cả mọi người trầm mặc.
Tốc độ nhanh nhất là như thế nào?
Thực lực của ông già Noel sâu không lường được, nếu ông ta thật sự muốn ngăn người chơi giết người, nhất định sẽ không thất bại.

Nhưng ông ta sẽ đem toàn lực đi ngăn cản sao?
Bình tĩnh mà nói, ông già Noel là một BOSS gần gũi với người chơi hơn những BOSS kia, ông ta sẽ không điên cuồng muốn ăn thịt người chơi như Bà ngoại Sói, cũng sẽ không bày tỏ thái độ vô cùng chán ghét người chơi, lúc nào cũng tìm cơ hội giết người chơi như Schrödinger.

Nhưng ông ta vẫn không đếm xỉa đến họ, nhìn như đối xử tốt với người chơi, nhưng cũng sẽ không chân chính bảo vệ họ.
Từng người chơi chết trong trò chơi nhảy lò cò này, tất cả đã vạch ra bộ mặt thất của con quái vật Hắc tháp này.
Sao ông ta có thể bình dị gần gũi chứ, ông ta cũng là một BOSS Hắc tháp.
Ai cũng không biết khi Bạch Nhược Dao thật sự muốn giết đối thủ, ông già Noel có lấy tốc độ thật nhanh chạy đến ngăn cản không.

Các người chơi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm ông già Noel, đã có nhiều nhận thức hơn về ông già râu bạc vẻ mặt hiền lành này.
Tựa hồ bị những ánh mắt trắng trợn này làm cho chột dạ, ông già Noel ho khan một tiếng, quyết định lấy lại hình tượng của mình: “Những đửa nhỏ giết người đều là những đứa nhỏ hư, ông già Noel nhất định sẽ trừng phạt chúng.”
Đường Mạch: “Trừng phạt như thế nào?”
Ông già Noel bị hỏi đến nghẹn lời, qua hồi lâu mới nói: “Ta sẽ đuổi đứa trẻ hư ra khỏi cửa hàng kẹo của ta, không bao giờ cho nó tiến vào nữa.”
Mọi người: “.

.

.

.

.

.”
Này mà cũng tính là trừng phạt à!
Ông già Noel: “.

.

.

.

.

.Ờ, việc đó, ta về sau sẽ không bao giờ.

.

.

.

.

.Tặng cho nó quà Giáng Sinh nữa?”
Cái trừng phạt này khiến Mộ Hồi Tuyết cực kỳ không khách khí cười thành tiếng, cô ta tựa hồ không sợ ông già Noel điên lên rồi giết mình, cứ cười làm cho các người chơi khác còn phải quay sang nhìn cô ta.
Ông già Noel chậm rãi thu hồi nụ cười, khàn khàn nói: “Đứa nhỏ hư đốn nhất định sẽ bị phạt.”
Ngữ điệu của lời này khác hoàn toàn so với lúc trước, các người chơi nhìn về phía ông già Noel.

Lúc này ông ta đã khôi phục dáng vẻ bình thường, ông ta cười với Bạch Nhược Dao: “Được rồi, đứa nhỏ đáng yêu của ta, ngươi mau chọn đối thủ của mình đi nào.

Ngươi phải nhớ kỹ, không thể giết người đó nha, chơi vui vẻ nhé.”
Đường Mạch chuẩn bị sẵn tâm lí nếu Bạch Nhược Dao chọn mình, chỉ thấy thanh niên mặt búp bê nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng nhếch lên, tạo ra một nụ cười tràn ngập ác ý, sau đó giơ tay chỉ sang bên phải.

.

.

.

.

.
“Ta chọn cô gái đó.”
Cô gái trẻ khựng lại tại chỗ: “Tôi.

.

.

.

.

.?!”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, chính là cô.”
Cô gái trẻ dưới sự hối thúc của ông già Noel, sắc mặt trắng bệch đi tới ô vuông thứ 6.

Thân thể cô ta run rẩy, cô ta là người nắm rõ thực lực của mình nhất, cô ta biết mình không thể đánh lại Bạch Nhược Dao, nếu Bạch Nhược Dao muốn giết cô ta thì quả là chuyện dễ như trở bàn tay.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống từ trên trán cô ta, cô ta rất muốn chất vấn cái thanh niên mặt búp bê này, anh ta cùng người chơi nam kia rõ ràng là kẻ thù của nhau, vì sao lại đi chọn cô ta chứ, tại sao không mạnh mẽ lên, chọn kẻ thù của mình rồi chính tay đâm hắn! Ông già Noel cũng đâu có nói nhất định sẽ giết đứa trẻ hư.
Bạch Nhược Dao tung xúc xắc may mắn lên không trung, lại vững vàng bắt được.

Anh ta quay đầu lại, thấy cô gái trẻ đang dùng đôi mắt đỏ lừ nhìn mình, anh ta nghiêng đầu cười: “Nhìn tôi giống ngu ngốc lắm sao?”
Cô gái trẻ sửng sốt: “Gì cơ?”
Bạch Nhược Dao cười: “Đánh thắng Đường Đường tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, cậu ấy xui xẻo như vậy, xúc xắc lại còn 1 điểm.

Tôi không phải kẻ ngốc, tôi chọn cậu ấy làm gì, hì hì hì.


.

.

.

.

.Đương nhiên là chọn cô.”
Dĩ nhiên là đang trả lời nghi vấn của cô gái.
Tuy rằng không nghe được thanh âm từ nhóm kia, mấy người Mộ Hồi Tuyết và Trần San San đều đoán được Bạch Nhược Dao đang nói gì.

Mộ Hồi Tuyết khinh bỉ cười một tiếng: “Rõ ràng là sợ chết, nói cũng dễ nghe quá đấy nhỉ.”
Trần San San mặt không cảm xúc liếc nhìn Mộ Hồi Tuyết một cái.
Trong ô vuông thứ sáu, sau khi cô gái trẻ đã tiến vào, từ trên không trung đột nhiên xuất hiện hai chiếc tất đỏ.
Ông già Noel: “Đem xúc xắc của các ngươi bỏ vào đi, trận quyết chiến sẽ bắt đầu.

Ai thắng thì người đó sẽ có quyền chọn tất.”
Bạch Nhược Dao tiến lên phía trước, tò mò đánh giá hai chiếc tất này một chút, thế mà còn đến gần ngửi thử.
“Không có mùi gì?”
Anh ta biết nó không thú vị, trực tiếp nhún nhún vai, đem xúc xắc ném vào tất, thuận tiện hướng về phía cô gái trẻ làm động tác cắt cổ để khiêu khích đối phương.
Cô gái trẻ cắn chặt răng, chậm rãi đi lên phía trước, đem xúc xắc của mình bỏ vào trong tất.

Ngay khi xúc xắc của cô ta vừa rơi vào trong tất, Bạch Nhược Dao vẫn đang xoay người đi về chỗ, cô gái trẻ đột nhiên nổi dậy.

Cô ta quát một tiếng, lấy ra một con dao màu bạc từ trong túi áo.
Dao nhỏ lóe ra ánh sáng chói mắt, khiến cả cửa hàng kẹo sáng đến mức không ai có thể mở mắt được.

Tất cả mọi người không nghĩ tới cô gái nhìn như luôn sợ hãi, thực lực còn rất kém này lại có thể làm ra hành vi quyết đoán như vậy, chủ động công kích, đánh cho Bạch Nhược Dao trở tay không kịp.

Mắt thấy con dao màu bạc quỷ dị này sắp đâm vào đầu Bạch Nhược Dao, cô gái trẻ cũng trở nên sợ hãi: “Không!”
Cô gái nghĩ nếu mình giết chết Bạch Nhược Dao thì sau đó sẽ bị ông già Noel trừng phạt.
Như tia chớp đối đầu với ngọn lửa, Bạch Nhược Dao nghiêng đầu tránh đi con dao này, nhưng con dao lại như có mắt mà vòng một cái trong không trung, lại phóng về phía mắt của anh ta.

Bạch Nhược Dao cười hì hì: “A, thứ này có điểm khá quen mắt.”
Con dao này sẽ bám sát theo đối tượng tấn công của nó, có phần giống với dị năng Checkmate của Đường Mạch.
Cổ tay Bạch Nhược Dao vừa động, dao con bướm màu bạc đã xuất hiện trên tay phải anh ta.
Dao con bướm vẽ ra một đường cong đẹp đẽ trong không trung, tốc độ cực kỳ nhanh.

Chỉ nghe thấy một tiếng kim loại va chạm thanh thúy, con dao nhỏ tỏa ra ánh sáng bị dao con bướm chém thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.

Bạch Nhược Dao không ngừng động tác, chân phải dẫm một cái, cả người như tên lửa mà phi đến chỗ cô gái trẻ.
Cô gái kia sợ tới mức máu trên mặt rút sạch, cô ta hoảng sợ lấy ra rất nhiều bông hoa nhỏ màu trắng từ trong túi, hai tay vung ra khắp nơi.

Những bông hoa này sau khi rơi xuống mặt đất thì lập tức nổ tung, hạn chế chuyển động của Bạch Nhược Dao.

Nhưng chênh lệch giữa thực lực không phải thứ mà mấy đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ có thể bù vào, dao con bướm dí tới, như lưỡi hái màu bạc của tử thần, đặt trên cổ của cô gái trẻ.
Hơi thở tử vong lạnh như băng ép xuống khiến cô gái kia sợ tới mức không dám thở mạnh.

Cô ta chỉ cần động đậy, con dao này có thể nhẹ nhàng mà cắt đứt cổ cô ta.
Bụi mù hình thành sau những cú nổ của hoa trắng đã chậm rãi tản đi, thanh niên mặt búp bê nhếch môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Tôi thắng.”
Nói xong, Bạch Nhược Dao đem dao con bướm thu vào trong tay áo.
Cô gái trẻ ngã khuỵu trên mặt đất: “Tôi.

.

.

.

.

.Tôi nhận thua.”
Ông già Noel rất bất mãn với loại sự việc mà ưu thế gần như là nghiêng về một bên này, vô cùng mất hứng.

Ông ta trơ mắt nhìn Bạch Nhược Dao đi đến bên tất Giáng Sinh tùy tiện cầm một cái, cô gái kia cũng đứng lên trở về chỗ cũ.

Mới đi được một nửa, Bạch Nhược Dao mở miệng: “Tôi không định động thủ đâu, hì hì, đều là 6 điểm, chỉ cần cô nhận thua là xong.

Không nghĩ tới cô lại là một cô gái xấu xa, vậy mà lại muốn đánh tôi.

.

.

.

.

.”
Cô gái trẻ đột nhiên quay đầu, không thể tin nổi mà nhìn Bạch Nhược Dao.
“Rõ ràng ban nãy anh đã dùng tay ra hiệu, nói muốn giết tôi.

.

.

.

.


.”
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: “Tôi đã nói đâu.”
“Anh.

.

.

.

.

.!”
Đường Mạch đứng ở điểm xuất phát, nhìn thấy một màn này từ xa.

Hắn quay đầu, thấp giọng nói một câu với Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt không nghe thấy, nhưng gật gật đầu, cũng nói lại một câu với hắn.
『 Bệnh thần kinh.』
Chỉ có đặt sai tên, chứ không đặt sai biệt danh.
Rõ ràng cực kỳ sợ chết, lại cứ suốt ngày tìm đủ mọi đường chết.
Bạch Nhược Dao cầm xúc xắc của mình, chuẩn bị trở lại chỗ ban đầu.

Ai ngờ lúc anh ta nhảy từ căn phòng thứ sáu về, tại căn phòng thứ ba lại dính phải cơn lốc kem dâu.

Bạch Nhược Dao một bên gào thét “Tôi ghét dâu tây nhất”, một bên không cẩn thận lại dẫm thêm mấy bước, cuối cùng thua ván trò chơi này, đổi thành Ninh Tranh lên sàn.
Ở hai nhóm kia cũng đã có người chơi nhảy tới ô thứ sáu.

Khi người đó vừa đến, giọng nói trong trẻo của Hắc tháp lại vang lên—-
“Ding dong! Người chơi Lí Giác thành công kích phát ‘Võ đài may mắn’.

Thỉnh người chơi lựa chọn một người chơi khác mà mình muốn.

.

.

.

.

.”
Hóa ra ô vuông thứ sáu chính là nơi kích phát võ đài may mắn!
Người chơi kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ổn định lại.

Hắn ta cực kỳ kích động, nhanh chóng chỉ vào một cô gái trẻ tuổi trong nhóm của mình.

Sắc mặt cô gái nháy mắt thay đổi.
Đây là nhóm của Phó Văn Đoạt, xúc xắc của cô gái kia là 4, của nam nhân kích phát võ đài thì là 3.

Thật rõ ràng, cô gái này là người có thực lực kém nhất trong nhóm, cho dù khi quyết đấu có thể dùng đạo cụ, không có gì bất ngờ, nam nhân kia chắc chắn sẽ thắng.
Quả nhiên, cô gái kia sau khi bị thương một cánh tay đã nhanh chóng đầu hàng.

Người chơi tên Lí Giác kia hưng phấn cầm đi xúc xắc của cô ta, tiếp tục ván chơi của mình.
Khi ông già Noel phân nhóm, đã để 1 với 6 là một nhóm, 2 với 5 là một nhóm, 3 với 4 là một nhóm.

Người chơi của nhóm thứ nhất chắc chắn đối với cái võ đài này còn điên cuồng kích thích hơn.

Đối với hai nhóm còn lại thì cũng không quan trọng lắm, nhưng cơ hội đổi xúc xắc ở trước mặt, phần lớn người chơi tin tưởng vào thực lực của mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lúc này, mục tiêu của mọi người chính là những cô gái yếu ớt cùng mấy đứa trẻ con.
Phó Văn Thanh cũng bắt đầu căng thẳng.

Con số của cậu nhóc là 2, cũng tàm tạm, trừ người chơi cũng có con số 2, sẽ không ai lựa chọn quyết đấu với cậu.

Nhưng Trần San San thì khác.

Không có Đường Mạch, Phó Văn Đoạt ở đây, Phó Văn Thanh không bảo vệ nổi Trần San San, thậm chí cậu nhóc ốc còn không mang nổi mình ốc.
Phó Văn Thanh lo lắng nói: “Chị San San, con số của chị là 5, liệu bọn họ có.

.

.

.

.

.”
Trần San San vỗ vỗ vai cậu nhóc: “Yên tâm.”
Phó tiểu đệ không thể yên tâm được.
Cậu nhóc đã nghe Đường Mạch kể, Trần San San bởi vì dị năng mà tố chất thân thể vĩnh viễn không thể tăng lên nữa, lâm vào trận quyết đấu là một hoàn cảnh vô cùng không tốt.

Cậu nhóc thân là một người đàn ông, lại không có cách nào bảo vệ Trần San San.

Nếu anh Đường Mạch ở đây, nhất định sẽ có biện pháp để uy hiếp người chơi khác, nhưng cậu thì không thể.
Cậu bạn nhỏ đang suy nghĩ miên man, một giọng nữ mạnh mẽ đã vang lên từ phía xa: “Ta chọn con nhóc đó.”
Phó Văn Thanh ngẩng đầu thì vừa thấy, một cô gái tóc ngắn đang nhìn chằm chằm Trần San San một cách hung tợn, không che giấu tham lam trong ánh mắt một chút nào.

Trần San San cũng không hoảng, trên mặt cô gái kia có hai vết sẹo, toàn thân một màu da lúa mạch, trên người còn có một lớp cơ bắp mỏng, rõ ràng là một người rất dữ tợn.

Nhưng Trần San San vẫn bình tĩnh đi đến ô vuông thứ sáu, cô nhóc bước đến cạnh đôi tất Giáng Sinh, chuẩn bị bỏ xúc xắc của mình vào.
Trước khi thả xúc xắc vào, cô nhóc ngẩng đầu hỏi: “Ông già Noel, có thể bỏ quyền bước lên võ đài may mắn không?”
Ông già Noel sửng sốt: “Hả?”
Trần San San: “Bỏ quyền, hoặc là nhận thua, có thể chứ?”
Ông già Noel hơi lơ mơ nói: “Có thể.”
Trần San San gật gật đầu, đem xúc xắc thả vào trong tất, rồi quay đầu lại nói với cô gái kia: “Tôi nhận thua.”
Cô gái tóc ngắn: “.

.

.

.

.

.”
Ông già Noel: “.

.

.


.

.

.”
Trần San San trực tiếp moi viên xúc xắc của cô gái kia ra, để lại cho cô ta viên của mình.
Cô gái tóc ngắn: “Từ từ, ngươi.

.

.

.

.

.Ngươi nhận thua?”
Trần San San: “Ông già Noel nói có thể nhận thua, tôi cũng đánh không lại cô, cho nên nhận thua.”
Dừng một chút, cô bé nói: “Hay là cô muốn nói, cô không định lấy xúc xắc của tôi, cô muốn lấy lại xúc xắc ban đầu của mình? Tôi đã tự ý quá rồi, đến đây, tôi có thể đổi lại với cô.”
Cô gái tóc ngắn cảm giác một quyền của mình như đấm vào bông, có bực cũng không phản bác được.

Cô ta cầm đi xúc xắc của Trần San San, miệng than thở “Sao lại có đứa trẻ con bình tĩnh như vậy chứ”, rồi tiếp tục trò chơi của mình.
Từ bỏ cực kỳ dứt khoát, không hề dài dòng quanh co.
Cô bé gầy yếu này còn trầm ổn hơn so với những gì các người chơi tưởng tượng.

Hoài bích có tội (*), thực lực cô bé không đủ, biết rõ chính mình không thể thắng lợi nên ngay cả đánh cũng không đánh đã trực tiếp nhận thua.

Người chơi bình thường cũng sẽ không mạo hiểm giết cô bé rồi nếm thử trừng phạt của ông già Noel, vậy nên cô bé sẽ không có nguy cơ tử vong, nhưng cô gái nhỏ này không hề muốn trải nghiệm trận đấu.

Không phải cực kỳ nhát gan, mà là cực kỳ bình tĩnh.
(*) Hoài bích có tội: Mang ngọc nên bị kết tội.

Ý nói ở đây là Trần San San có xúc xắc 5 điểm nên phải chịu bị người khác nhắm tới.
Bây giờ xúc xắc của Trần San San và Phó Văn Thanh đều là 2 điểm, người chơi muốn nâng cao điểm của mình, sẽ không cố ý mời bọn họ quyết đấu nữa.
Suy nghĩ của Trần San San khiến Phó Văn Thanh hơi mơ hồ, nhưng cậu nhóc biết mình sẽ không bao giờ có thể quyết đoán như đối phương.
Nghẹn trong chốc lát, Phó Văn Thanh nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chị San San, chúng ta bây giờ đều là 2 điểm.

Số trên xúc xắc may mắn thật sự có ảnh hưởng đến trừng phạt mà chủ nhân phải chịu sao?”
Không sai, trò chơi đã bắt đầu được một tiếng, các người chơi đã sớm phát hiện xúc xắc may mắn không chỉ đơn giản giống cục đá dùng để ném vào ô vuông mình muốn đi.

Số trên xúc xắc may mắn có ảnh hưởng tới nguy hiểm mà người chơi sẽ gặp phải.
Số của Bạch Nhược Dao là 6, cho nên anh ta cực kỳ may mắn, nhảy đến ô vuông thứ năm mới kích phát trừng phạt.

Người đàn ông trung niên chết đầu tiên trong cửa hàng kẹo kia có con số là 1, ông ta liền xui xẻo, mới nhảy được hai ô đã gặp trừng phạt.
Điểm càng lớn càng ít gặp phải trừng phạt.

Điểm càng nhỏ, số lần kích phát trừng phạt càng nhiều.
Xúc xắc của Trần San San đổi từ 5 thành 2, quả thật khiến mình lách ra khỏi thân phận bị mọi người nhắm làm mục tiêu, nhưng về sau khi cô bé bắt đầu trò chơi, cơ hội gặp nguy hiểm sẽ có rất nhiều.

Hơn nữa xúc xắc may mắn có thể tăng giá trị may mắn của người chơi vĩnh viễn, giữa đám quà tặng của ông già Noel, chỉ có thứ này là khiến người chơi thích thú.
Trần San San: “Muốn tăng giá trị may mắn, điều kiện đầu tiên là phải sống đã.”
Phó Văn Thanh sửng sốt, rất nhanh cậu nhóc đã hiểu được ý tứ của Trần San San.

Cậu kinh ngạc nói: “Chị San San, ý chị là.

.

.

.

.

.Rất nhiều người sẽ chết?”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Phó Văn Thanh vừa ngẩng đầu thì thấy, một nam nhân trẻ tuổi nhảy đến ô thứ tư, nháy mắt kích phát trừng phạt.

“Đại dương” sô-cô-la hạt mênh mông vốn đang yên lặng đột nhiên dâng lên một cơn sóng thần hơn ba mét, những viên kẹo ào ào rơi xuống, hung hăng xối xuống người thanh niên trẻ.

Người kia còn chưa kịp thấy rõ đã bị hàng ngàn hàng vạn viên sô-cô-la nện xuống, biển sô-cô-la mênh mông bao phủ cuốn lấy anh ta.
Ông già Noel bày ra một bộ dáng đau khổ, cười: “Đứa nhỏ đáng thương này, tại sao ngươi phải lấy trộm sô-cô-la hạt của ta chứ.

Nếu ngươi thật thà một chút thì có lẽ sẽ không chết.”
Mọi người ai cũng tức nhưng không dám nói gì.
Trần San San bình tĩnh nhìn ông già Noel đang đứng ở căn phòng số chín, dư quang liếc đến một thân ảnh cao gầy.

Cô bé vừa quay đầu thì thấy Mộ Hồi Tuyết buộc tóc đuôi ngựa đi đến vạch xuất phát, cúi xuống bắt đầu ép ngang ép dọc (chân).

Cô ta thực hiện một ít động tác làm nóng người, mấy người chơi còn lại đều kinh ngạc nhìn cô ta, cho rằng cô ta đang làm điều thừa thãi.
Trần San San biết, trong nhóm người chơi này của bọn họ, người có thể năng (ý nói tố chất thân thể khi không có đạo cụ hay dị năng) cường đại nhất là hắc y nữ nhân đang làm động tác co duỗi chân trước mắt này.
Sau khi khởi động xong, Mộ Hồi Tuyết ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên mặt đất, làm một tư thế xuất phát chạy.
“À đúng rồi, phải ném xúc xắc vào căn phòng mình muốn nhảy đến trước nhỉ?”
Cổ tay Mộ Hồi Tuyết vừa động, một viên xúc xắc màu trắng đã bay lên vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không trung rồi rơi xuống căn phòng thứ nhất.

Giây tiếp theo, tia chớp màu đen vụt một cái, xúc xắc vừa rơi xuống đã được một bàn tay vững vàng bắt được.

Khi mọi người nhìn đến, cô ta đã thấy cô gái quay lại vạch xuất phát.
Cô ta vẫn làm tư thế chuẩn bị như ban nãy, kể cả rất nhiều người chơi đã phải chơi đi chơi lại hai ô này, nó vẫn không phải một uy hiếp đối với cô ta, nhưng cô ta cũng không có một tia tự mãn.
Mộ Hồi Tuyết cong môi, tay phải vung lên, xúc xắc bay vào căn phòng thứ hai.
Tiếp theo là phòng thứ ba, thứ tư, thứ năm.

.

.

.

.

.Thứ sáu.
Một loạt động tác của cô ta như nước chảy mây trôi, không hề có động tác dư thừa, chỉ đơn giản là chạm mũi chân xuống đất, nhảy vào căn phòng kế tiếp.

Giữa đường cũng kích phát trừng phạt, nhưng đống sô-cô-la hạt kia còn chưa chạm tới góc áo của cô ta thì cô ta đã nhảy đến phòng tiếp theo.
Cuối cùng, Mộ Hồi Tuyết bay vào căn phòng thứ sáu.
(Editor: Mình đang thắc mắc là khi người chơi tiến vào phòng thứ sáu, Hắc tháp sẽ thông báo ‘người chơi A đã thành công kích phát võ đài may mắn’, vậy lúc này Hắc tháp có thông báo không? Nếu có thì tại sao mấy người chơi này vẫn không nhận ra Mộ Hồi Tuyết???)
Cô ta quay đầu nói với ông già Noel: “Thật sự không thể chọn người chơi nhóm khác sao?”
Ông già Noel gật gật đầu: “Đương nhiên không thể, đứa nhỏ của ta, nếu không thì chia nhóm để làm gì chứ.”
Mộ Hồi Tuyết cười một cách tiếc nuối, nâng ngón tay lên: “Ta chọn cô bé đó.”
Trần San San nhướng mày, Mộ Hồi Tuyết vẫy vẫy tay với cô bé, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận