Thời gian chỉ còn nửa tiếng nữa.
Đường Mạch kéo cô gái trẻ sang một bên, cúi xuống nói thầm mấy câu bên tai cô.
Bạch Nhược Dao có cố dổng tai lên thì cũng chẳng nghe được gì, anh ta nhếch miệng: “Ninh Ninh, ngươi nói xem Đường Đường rốt cuộc có đang nói chuyện hay không.
Khoảng cách gần như vậy, lấy thính lực của ta và ngươi vậy mà không nghe được một chút thanh âm nào.
.
.
.
.
.Cậu ta có thật sự đang nói gì đó với cô gái kia không?”
Ninh Tranh nhìn anh ta một cái, không hé răng.
Bạch Nhược Dao vốn cũng không muốn biết được đáp án từ miệng Ninh Tranh.
Anh ta cực kỳ hứng thú nhìn bóng dáng Đường Mạch, tròng mắt đảo một vòng, không biết lại bắt đầu nghĩ ra mưu đồ gì nữa.
Bên này, sắc mặt của cô gái trẻ không ngừng biến hóa.
Ban đầu cô còn hồi hộp chờ mong, bỗng nhiên nảy lên một tia hoảng sợ, cuối cùng sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt cô nhìn Đường Mạch cực kỳ phức tạp, cô hoài nghi nhìn thanh niên trẻ trước mặt, nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cô ta lựa chọn.
Không tin Đường Mạch, cô căn bản không có khả năng thông quan trò chơi.
Tin Đường Mạch, cũng chưa chắc có thể thông quan trò chơi.
Dù sao đều là đường chết.
.
.
.
.
.
“Được, tôi hiểu rồi, tôi tin tưởng anh.”
Đường Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao một cái, Bạch Nhược Dao lập tức kích động vẫy vẫy tay với hắn.
Đường Mạch nheo mắt, trong đầu hiện lên từng hình ảnh mà mình cùng tên thần kinh này tiếp xúc với nhau.
Hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình chọc vào đối phương lúc nào thì nghe thấy một giọng nói lo lắng vang lên: “Đường Mạch, người chơi chính thức đầu tiên của Trung Quốc thông quan Hắc tháp tầng ba và tầng bốn, tôi biết anh.
Một tháng trước tại đường vành đai 3 của Bắc Kinh, tôi ở xa quan sát trận chiến, không dám tiến lên.
Nhưng tôi biết anh là một người chơi cấp cao rất lợi hại.”
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía cô gái này, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn rõ đối phương.
Cô gái trẻ này có một diện mạo bình thường, nhìn qua có vẻ tầm hai mươi lăm tuổi.
Không có Hắc tháp, cô ta có thể chỉ là một thành phần tri thức nhỏ trong xã hội, giống những bạn cùng trang lứa khác, mỗi ngày bình thản trải qua cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ ánh mắt cô toát lên vẻ kiên nghị, cho dù biết thực lực của mình yếu nhất trong nhóm này, vô cùng có khả năng tử vong sau khi trò chơi thất bại trong vòng nửa tiếng nữa, cô cũng giữ vững quyết định tin tưởng người chơi xa lạ trước mắt này.
“Tôi tên Bạch Lộ.” Cô gái trẻ lần đầu nói ra tên của mình, “Đường Mạch, tôi muốn biết.
.
.
.
.
.Vì sao anh lại giúp tôi?”
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Tôi không giúp cô.”
Cô gái trẻ sửng sốt: “Gì cơ?”
Khóe miệng Đường Mạch nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra: “Tôi chỉ không muốn để cái tên thần kinh kia sống dễ chịu thôi.
Nhân tiện cũng không muốn cho đồng bạn của anh ta sống dễ chịu luôn.”
Thời gian nửa giờ, đối với hai nhóm người chơi kia thì nên tranh thủ thời gian.
Phần lớn người chơi sau khi thấy Mộ Hồi Tuyết thông quan thất bại đều lộ vẻ mặt kinh hoảng, chân tay luống cuống.
Có một số người chơi cũng rất nhanh đã thông suốt mấu chốt trong đó, bọn họ nắm chặt thời gian thông quan trò chơi.
Nhóm của Đường Mạch thì vẫn nhởn nhơ, Bạch Nhược Dao tựa hồ không sợ rằng mình không thể thông quan trò chơi, cứ không ngừng ném xúc xắc vào ô 6, mời Đường Mạch lên quyết đấu.
Bên kia, xúc xắc của Trần San San lại biến thành 2 điểm.
Mộ Hồi Tuyết đưa xúc xắc 5 điểm cho cô bé, nhưng cô bé không có khả năng bảo vệ nó.
Chỉ cần có người mở ra võ đài quyết đấu, cô bé cũng chỉ có thể mất đi xúc xắc.
Thực lực của Phó Văn Thanh mạnh hơn Trần San San một ít, bảo vệ được đúng một lần.
Nhưng mà hai đứa trẻ quá nổi bật giữa đám người chơi, cuối cùng trong nửa giờ còn lại, xúc xắc của hai đứa đều biến thành 2 điểm.
Phó Văn Thanh vội la lên: “Chị San San, làm sao bây giờ.
Xúc xắc may mắn 5 điểm còn gặp nguy hiểm đáng sợ như vậy, chúng ta chỉ có 2 điểm, làm sao có thể nhảy qua chín ô vuông này đây.”
Trần San San: “Chúng ta không phải vốn đã không thể thông quan trò chơi này sao.”
Phó Văn Thanh: “.
.
.
.
.
.”
Cậu nhóc đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của Trần San San.
Tiểu bằng hữu buồn bực nói: “Không đúng, chị San San sao chị còn có thể bình tĩnh như thế chứ?”
Trần San San nghĩ nghĩ: “Tiểu Thanh, em có muốn đạt được phần thưởng tốt không?”
Phó Văn Thanh: “Đương nhiên muốn.
Nhưng mà chúng ta không phải đến phương pháp thông quan trò chơi còn chưa nghĩ ra sao?”
Trần San San kéo Phó Văn Thanh đến trước mặt mình, cô bé vươn tay, dùng tay ra hiệu hai cái với cậu nhóc.
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Cứ như vậy?”
Trần San San gật đầu: “Cứ như vậy, đi thôi.”
“Chị chắc chắn anh Đường Mạch có thể hiểu được ý của em?”
Cô bé tóc ngắn bất đắc dĩ cười cười: “Mau đi đi, nếu không sẽ không kịp đâu.”
Một phút sau, dư quang của Đường Mạch lướt đến một thân ảnh thấp bé gầy yếu.
Hắn tập trung nhìn lại, chỉ thấy Phó Văn Thanh dí sát người vào màng sáng đỏ của ông già Noel, không ngừng đập vào nó để thu hút sự chú ý của hắn.
Đường Mạch bình tĩnh đi qua, mặt không chút thay đổi nhìn Phó Văn Thanh.
Phó Văn Thanh vươn hai tay.
Ngón trỏ tay trái dựng lên, làm giống số “1”, tay phải thì dựng thẳng ngón cái.
Phó tiểu đệ hoàn toàn không hiểu động tác tay này có nghĩa là gì, ánh mắt của Đường Mạch thì lại biến đổi, hắn lén nhìn thoáng qua phía Trần San San.
Qua hồi lâu, hắn cong môi, ngón cái tay phải dựng lên, rồi xoay người rời đi.
Phó Văn Thanh chạy về, đem động tác ban nãy của Đường Mạch làm lại cho Trần San San xem.
Trần San San: “Được rồi, chị đã hiểu.”
Phó Văn Thanh: “Chị San San, trong hồ lô của chị với anh Đường Mạch rốt cuộc bán cái gì chứ.
Em dựng ngón cái là có thể nhận được phần thưởng sao?”
“Chưa, nhưng rất nhanh có thể nhận được.”
“?”
Trần San San đi hai bước rồi dừng lại, trên mặt cô bé tóc ngắn hiếm khi lộ ra một tia ngượng ngùng.
Trần San San ho khan một tiếng, âm lượng nhỏ đi vài phần: “Cái kia, tiểu Thanh.
.
.
.
.
.Em có giỏi trong việc cầu xin không?”
Phó Văn Thanh: “Hả???”
Mười phút sau, giai điệu dễ nghe của 《 MERRY CHRISTMAS 》đột nhiên vang lên, ông già Noel đang ngồi trên cây kẹo que khổng lồ cũng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đằng sau lưng ông ta, một nam nhân mặc đồ đen cao lớn anh tuấn đi đôi giày quân đội nhẹ nhàng đá vào viên xúc xắc màu trắng đang nằm trên mặt đất.
Xúc xắc nhỏ lách cách một tiếng bay lên không trung, được anh vững vàng bắt được.
Phó Văn Đoạt nâng mắt nhìn ông già Noel.
Giây tiếp theo, anh hỏi: “Ta thông quan chưa?”
Ông già Noel há hốc miệng, thật lâu sau, ông ta buồn bực lầm bầm một câu “Người chơi bây giờ sao đều mạnh như thế chứ”, tiếp theo nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lộ ra một khuôn mặt tươi cười phấn chấn: “Đứa nhỏ, ngươi thật sự quá thông minh, đúng vậy, ngươi thông quan rồi.
Chúc mừng ngươi đã thông quan trò chơi nhảy lò cò của ông già Noel.”
Lời này vừa dứt, trong không gian màu trắng vang lên một trận kinh hô.
Nhóm của Phó Văn Đoạt phần lớn đều chú ý tới trình tự nhảy ô của anh, bọn họ kinh hỉ cực kỳ, tranh nhau cướp lượt nhảy ô.
Phó Văn Đoạt đã thông quan rồi, trình tự nhảy ô của anh chắc chắn là chính xác, chỉ cần nhảy theo trình tự đó là nhất định có thể thông quan.
Ở hai nhóm kia, phần lớn người chơi cũng không chú ý tới tình huống bên nhóm của Phó Văn Đoạt.
Bọn họ phiền muộn không thôi, nhưng có những người chơi thông minh cũng không sốt ruột, bọn họ im lặng nhìn chằm chằm nhóm bên kia, muốn tìm được trình tự chính xác từ những người chơi chưa thông quan.
Mộ Hồi Tuyết lần đầu tiên bị đoạt đi vị trí người thông quan đầu tiên trong trò chơi, cảm thấy rất mới mẻ.
Trong tay cô ta nắn nắn một viên xúc xắc nhỏ, trên mặt mang nụ cười, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay sau đó, cô ta xoay người về phía sau.
Hai đứa nhóc còn chưa tiếp cận được đã bị cô ta phát hiện.
Mộ Hồi Tuyết im lặng nhìn hai đứa trẻ này, cười: “Làm sao, có việc gì à?”
Phó Văn Thanh đã biết thân phận của Mộ Hồi Tuyết, cúi đầu không nói lời nào.
Trần San San ngẩng đầu lên: “Đúng, có việc.”
Mộ Hồi Tuyết nhướng mày: “Chuyện gì?”
Cô gái nhỏ cầu người ta cầu đến cực kỳ đúng lý hợp tình, quang minh chính đại kiên cường chính trực mà nói: “Xin ngài hỗ trợ, mang nhóm của ta thông quan.”
Mộ Hồi Tuyết: “.
.
.
.
.
.”
Hai nhóm khác hừng hực khí thế tiến hành trò chơi, có lẽ do nhân số nhiều nên các người chơi đều vội vã, không lãng phí một chút thời gian nào.
Nhưng nhóm ở giữa này thì cực kỳ im lặng.
Đường Mạch, Bạch Nhược Dao, Ninh Tranh, cô gái trẻ, bốn người không ai lên trước.
Cả một vòng trò chơi, Bạch Nhược Dao và Ninh Tranh vẫn thay phiên nhau khiêu chiến Đường Mạch, tiêu hao thể lực của hắn và khiến hắn bị thương.
Nhưng bây giờ chỉ còn mười phút nữa.
Ninh Tranh không hề do dự, gã tiến lên trước, quyết định bắt đầu lượt chơi của mình.
Một nhóm này im lặng đến dọa người.
Ninh Tranh đem xúc xắc lần lượt ném vào phòng thứ nhất, phòng thứ hai, phòng thứ ba.
.
.
.
.
.Sau đó là phòng thứ sáu.
Gã nhảy đến ô 6, biểu tình trở nên phức tạp.
Gã ngẩng đầu, ánh mắt quét qua ba người Đường Mạch.
Cuối cùng nói: “Ta chọn hắn.”
Đường Mạch đã sớm có chuẩn bị, hắn thuần thục đi đến ô thứ sáu, đứng trước mặt Ninh Tranh.
Hai chiếc tất Giáng Sinh xuất hiện giữa không trung, Đường Mạch cùng Ninh Tranh tiến lên trước, đem xúc xắc của mình bỏ vào trong tất.
Đúng lúc này, tay cầm xúc xắc của Đường Mạch dừng lại giữa không trung, hắn cười một tiếng: “Liên minh giữa ngươi và Bạch Nhược Dao có vẻ cũng không ổn định lắm nhỉ.”
Thân thể Ninh Tranh hơi khựng lại, rồi im lặng ném xúc xắc vào tất.
Giọng nói của Đường Mạch vang lên: “Nhóm này tổng cộng có 4 người, chỉ có ta và ngươi là có xúc xắc 6 điểm.
Xúc xắc may mắn có quan hệ với cơ hội kích phát trừng phạt và bẫy rập.
Kể cả ông già Noel có muốn giết hết chúng ta, ông ta vẫn phải tuân thủ quy tắc của Hắc tháp.
Người chơi 1 điểm phải gặp nhiều trừng phạt hơn người chơi 6 điểm.”
Ông già Noel đang ngồi hóng hớt, nghe thấy thế liền bất mãn kêu oan cho mình: “Đứa nhỏ, ta cũng không muốn giết các ngươi, ta chính là ông già Noel yêu quý trẻ nhỏ nhất đó.”
Lời nói của ông già Noel bị tất cả người chơi nghe thấy, có người chơi lầm bầm: “Không phải trong lòng ngươi vừa mới nghĩ ra đó chứ.
.
.
.
.
.”
Ông già Noel không xấu hổ, ngược lại còn tự hào, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Đường Mạch tiếp tục nói với Ninh Tranh: “Ngươi lựa chọn mở ra võ đài quyết đấu, là bởi vì chỉ có ta và ngươi là 6 điểm.
Kể cả cô gái kia thực lực yếu hơn ngươi, nhưng ngươi vẫn không muốn mạo hiểm.
Nhỡ đâu cô ta bất thình lình lấy ra một đạo cụ nào đó có thể đánh bại ngươi, cho dù xác suất chỉ có 1/1000, ngươi cũng sẽ không để nó phát sinh.
Cho nên ngươi chọn ta.”
Ninh Tranh: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tay Đường Mạch chỉ về phía sau: “Vì sao ngươi không chọn anh ta?”
Bạch Nhược Dao cười cười: “Hì hì, Đường Đường, cậu nói tôi hả? Đúng vậy, Ninh Ninh, ta cũng muốn biết, vì sao ngươi không chọn ta, chúng ta chính là bạn tốt mà.”
Sắc mặt của Ninh Tranh trở nên khó coi.
Đường Mạch thay gã trả lời: “Bởi vì ngươi không tin anh ta.
Số của anh ta là 1, xác suất anh ta đánh bại ngươi có thể rất lớn.
Chỉ cần anh ta không nhận thua, ngươi rất dễ dàng mất đi xúc xắc, đồng thời hết lượt chơi, phải chơi lại từ đầu.
So với anh ta, Ninh Tranh, ngươi tin tưởng ta hơn.
Mỗi vòng chơi trước ngươi đều khiêu chiến để tiêu hao thể lực của ta, chỉ có lần này là khiêu chiến thật sự.
Thời gian không đủ, ngươi không muốn chết, ngươi muốn thông quan.
Lần quyết đấu này, ngươi nhất định phải thắng, còn nhất định phải giữ được xúc xắc 6 điểm.”
Ninh Tranh: “Đường Mạch, ta không có.
.
.
.
.
.”
“Cho nên ta sẽ thành toàn ngươi.”
Giọng nói khựng lại, Ninh Tranh kinh ngạc nhìn Đường Mạch.
Ngón tay giữ chặt viên xúc xắc, Đường Mạch mỉm cười, buông tay, xúc xắc thẳng tắp rơi xuống đáy tất Giáng Sinh.
Trong nháy mắt viên xúc xắc đáp xuống, Đường Mạch cười nói: “Ta nhận thua.”
Nói xong, hắn đưa tay mò vào trong tất Giáng Sinh, lấy ra xúc xắc của mình.
Ninh Tranh ngẩn ra nhìn Đường Mạch, gã thấy Đường Mạch cất xúc xắc vào trong túi, đi về nơi xuất phát.
Rõ ràng không quay đầu lại nhưng dường như lại biết gã đang nhìn, Đường Mạch nâng tay lên vẫy vẫy, cực kỳ tiêu sái.
Ninh Tranh mím môi, gã quay lại cầm xúc xắc của mình, tiếp tục trò chơi.
Rất nhanh, giai điệu 《MERRY CHRISTMAS》lại một lần nữa vang lên trong không gian.
Ninh Tranh đứng trước mặt ông già Noel, nhìn Phó Văn Đoạt đang đứng một bên, nhẹ nhàng thở ra.
Gã quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Bạch Nhược Dao lại chạy đến bên người Đường Mạch, líu ra líu ríu nói cái gì đó.
Đường Mạch không quan tâm anh ta, mà để cô gái trẻ đến vạch xuất phát: “Đến lượt cô.”
Giọng nói của Bạch Nhược Dao khựng lại: “Đường Đường, cậu muốn lập trận quyết đấu thế kỷ với tôi sao?”
Đường Mạch:”Quyết đấu thế kỷ?”
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, đúng vậy, chỉ còn lại cậu và tôi thôi.
Trò chơi này cục kỳ đơn giản, cái trình tự kia tất cả mọi người đều biết hết rồi.
Nhưng biết trình tự là một chuyện, có thể thông quan lại là một chuyện khác.
Bây giờ vòng chơi này chỉ có cậu là mang xúc xắc 6 điểm, nếu xúc xắc của cậu trở thành 1.
.
.
.
.
.Đường Đường, cậu có thể ứng phó với trừng phạt cấp độ địa ngục không?”
Ngụ ý là, anh ta nhất định sẽ cướp đi xúc xắc của Đường Mạch.
Đường Mạch trực tiếp hỏi: “Anh định quyết đấu cùng tôi?”
“Cậu không muốn thế sao?”
Đường Mạch: “Được thôi, tôi ở phòng thứ sáu chờ anh.”
Bạch Nhược Dao đang muốn nói thêm cái gì đó, một giọng nữ run rẩy bỗng nhiên vang lên: “Ta.
.
.
.
.
.Ta chọn hắn!”
Bạch Nhược Dao theo bản năng quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy cô gái trẻ vươn tay, chỉ vào Ninh Tranh đang đứng cạnh ông già Noel!
Bạch Nhược Dao kinh ngạc nói: “Còn có thể như vậy?”
Cô gái trẻ: “Ông.
.
.
.
.
.Ông già Noel cũng chưa từng nói là không thể khiêu chiến người chơi đã thông quan.
Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan của ông già Noel, trò chơi chỉ là giải trí thôi, ông già Noel đã nói qua võ đài may mắn là nơi để chúng ta giao lưu tình cảm, kể cả.
.
.
.
.
.Cho dù đã thông quan, sao lại không thể sang chơi một chút chứ.”
Ông già Noel sờ sờ râu: “Quả thật có thể khiêu chiến người chơi đã thông quan, đây là quy tắc ẩn dấu.
Rất ít người chú ý đến điểm này, ngươi thật là một đứa nhỏ thông minh.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Quả thật có điểm thông minh, biết bản thân nếu giữ xúc xắc 1 điểm thì chắc chắn chưa tới được ô thứ hai đã chết.
Cho nên trực tiếp ném xúc xắc tới ô thứ sáu ngay lượt đầu, cố gắng đổi xúc xắc của mình thành 6.
Đây là ngươi dạy nhỉ Đường Đường?” Anh ta đi đến bên cạnh Đường Mạch, bắt đầu châm ngòi: “Nhưng mà Đường Đường này, cô ta làm sao có thể đánh thắng Ninh Tranh.
Cô ta hoàn toàn có thể chọn ngươi, sau đó ngươi nhận thua, đem xúc xắc của mình tặng cho cô ta.
Các ngươi không phải bạn bè hợp tác sao, hóa ra độ tin tưởng chỉ ở mức này thôi à.”
Ninh Tranh đi đến ô thứ sáu, lấy ra xúc xắc của mình.
Cô gái trẻ trong lòng run sợ đi đến bên người gã, Ninh Tranh cúi đầu nhìn cô, thấy đối thủ này, gã bỗng nhiên cảm thấy ban nãy mình lo lắng thái quá.
Người chơi như thế này sao có thể che dấu đạo cụ nào đủ sức đánh bại gã?
Gã không nên chọn Đường Mạch, nên chọn cô gái này.
Nhưng mà gã đã chọn Đường Mạch rồi, mà Đường Mạch cuối cùng lại lặng lẽ nói câu kia với gã.
Hai mắt Ninh Tranh tối sầm, gã đem xúc xắc ném vào trong tất Giáng Sinh.
Cô gái trẻ lấy ra đạo cụ mạnh nhất của mình, chỉ cần Ninh Tranh động thủ là cô sẽ lập tức tránh đi đồng thời lớn tiếng nhận thua.
Ai ngờ Ninh Tranh thản nhiên nói: “Ta nhận thua.”
Vẻ tươi cười trên mặt Bạch Nhược Dao nháy mắt cứng đờ.
Ninh Tranh lấy xúc xắc 1 điểm của cô gái trẻ từ trong tất Giáng Sinh ra, trở về ô thứ chín.
Mọi chuyện diễn ra cực nhanh, cô gái trẻ đứng tại chỗ, vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Ngón tay Bạch Nhược Dao xiết chặt, tiếng cười khó hiểu phun ra từ kẽ răng anh ta: “Hóa ra vừa rồi cậu chủ động nhận thua là để châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa tôi và Ninh Tranh.
Đường Đường, tôi không biết cậu là một người ôn nhu như vậy đấy.
Kể cả cô gái này có cầm xúc xắc 6 điểm, dựa vào thực lực của cô ta, xác suất để thông quan trò chơi cũng chỉ có 1/10.
Cậu dựa vào đâu mà cho rằng hai người các cậu đều có thể thông quan trò chơi này? Hơn nữa, dựa vào đâu mà chắc rằng cô ta sẽ giữ được viên xúc xắc đó?”
Đường Mạch: “Sao không giữ được?”
Bạch Nhược Dao: “Cô ta vừa mới tiến hành một vòng trò chơi, dựa theo quy tắc, bây giờ sẽ không đến lượt cô ta nữa.
Người có thể tiến hành tiếp chỉ có thể là cậu và tôi.
Nếu đến lượt tôi, tuyệt đối sẽ đem xúc xắc ném vào ô thứ sáu, rồi chọn cô ta, cướp đi xúc xắc 6 điểm.”
Đường Mạch nheo mắt: “Xúc xắc của cả tôi và cô ấy đều là 6 điểm, sao anh không chọn tôi mà nhất định phải chọn cô ấy.”
Bạch Nhược Dao nở nụ cười: “Đường Đường, nhìn tôi có giống một kẻ ngốc không?”
Đây là lần thứ hai Bạch Nhược Dao nói câu này với Đường Mạch.
Bạch Nhược Dao sợ chết, cực kỳ sợ.
Đến loại thời điểm này rồi, để thông quan trò chơi, anh ta sẽ không dây dưa với Đường Mạch nữa, anh ta sẽ chọn con đường chắc thắng trăm phần trăm, bảo vệ tính mạng của mình.
Đường Mạch lẳng lặng nhìn Bạch Nhược Dao: “Tôi sẽ giúp cô ấy thuận lợi thông quan.”
Bạch Nhược Dao cười: “Vậy cậu có thể thử xem.”
“Tôi khác anh, tôi đã đồng ý với người ta chuyện gì, thì nhất định sẽ thực hiện được.” Đường Mạch tạm dừng một lát, “Anh trước, hay là tôi trước?”
Thần sắc hắn thản nhiên, cũng không có bộ dáng cam chịu nào.
Bạch Nhược Dao vốn định ném xúc xắc trước rồi cướp đi xúc xắc 6 điểm trên tay cô gái trẻ, hung hăng vả mặt Đường Mạch.
Nhưng anh ta chưa nói gì thì đã ngậm miệng lại, nghĩ tới một trò chơi cực kỳ thú vị.
Anh ta cố ý nói: “Ưu tiên phụ nữ.”
Đường Mạch hiếm khi lộ ra một nụ cười: “Anh như vậy khiến tôi nhớ tới một BOSS Hắc tháp.”
Bạch Nhược Dao: “Ai?”
Đường Mạch: “Một tên khá giống anh, đều không phải kẻ nên chọc vào.”
Đường Mạch không hề khách khí, hắn ném xúc xắc vào ô vuông thứ nhất, hiển nhiên là muốn nghiêm túc chơi trò chơi.
Xúc xắc lách cách rơi vào ô vuông, Đường Mạch một chân nhảy vào, thong thả đi đến nơi viên xúc xắc rơi xuống.
Khi hắn cúi người nhặt xúc xắc, hắn thế nhưng không đứng thẳng lên nữa mà trực tiếp thuận thế ngồi xuống luôn.
Cách một màng sáng đỏ mỏng manh, Đường Mạch cầm viên xúc xắc kia, mỉm cười nhìn Bạch Nhược Dao.
Vẻ tươi cười trên mặt Bạch Nhược Dao biến mất, trong lòng anh ta dâng lên một tia dự cảm không rõ.
Anh ta chậm rãi cong môi: “Đường Đường, cậu đang làm cái gì vậy, muốn ngồi xuống bàn việc nhà cùng tôi sao.
Còn có năm phút thôi đó, cậu có kịp thông quan không đây.
Cho dù cậu kịp.
.
.
.
.
.Bạn gái nhỏ này của cậu có kịp không?”
Đường Mạch ngồi khoanh chân dưới đất, không nhúc nhích chiếm cứ ô vuông: “Trò chơi nhảy lò cò của ông già Noel tổng cộng có chín ô vuông, trong đó ô thứ chín là điểm cuối, những ô vuông khác độ lớn đều giống nhau.
Nói cách khác, đây là một bản đồ trò chơi vô cùng khổng lồ.
Mỗi lần ném xúc xắc đến một căn phòng, người chơi chỉ có thế để lại một dấu chân trong căn phòng đó, nếu không sẽ coi như vi phạm quy định, phải nhận trừng phạt.
Nhưng nơi xúc xắc rơi xuống, do người chơi sẽ phải đi tới nhặt lên nên ông già Noel không quy định số bước chân có thể dẫm trên đó, cũng không quy định có thể dừng lại bao lâu.”
Bạch Nhược Dao bỗng nhiên ý thức được cái gì, hai mắt anh ta tối sầm, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch, phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Đường Mạch!”
Đường Mạch cười: “Cho nên tại căn phòng này, tôi muốn dừng chân bao lâu thì kệ tôi, anh không cần xen vào.”
Bạch Nhược Dao giận dữ cười: “Họ Đường kia, cậu vì không muốn cho tôi thông quan mà chính mình cũng không cần thông quan luôn? Hóa ra đây là cái mà cậu gọi là giữ lời.
Cậu đồng ý với cô gái này là sẽ giúp cô ta thông quan, cậu giúp cô ta như thế này hả?”
“Bạch Nhược Dao, anh có sợ không?”
Bạch Nhược Dao im lặng, lạnh lùng nhìn Đường Mạch, mặt lộ ra sát khí.
Đường Mạch nở nụ cười, nói lại một lần: “Bạch Nhược Dao, nói cho tôi biết, anh bây giờ có sợ không?”
“Đường Mạch!”
Tình hình bắt đầu quanh co.
Đường Mạch chống cằm, mỉm cười: “Còn có bốn phút, dựa vào thực lực của tôi và anh thì vẫn kịp.
Nói cho tôi biết, anh có sợ không, sợ không thể thông quan trò chơi, chết ở chỗ này.
Có phải vô cùng muốn cầu xin tôi, mong tôi tiếp tục trò chơi, không cần kéo anh xuống nước?”
Móng tay của Bạch Nhược Dao ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng một giây sau, anh ta đã cười: “Đúng vậy, tôi sợ chết, vô cùng sợ chết.
Đường Mạch, tiếp tục lượt chơi của cậu đi, vì tôi mà chết ở chỗ này, cậu cảm thấy đáng sao?”
Đường Mạch đứng lên, mắt Bạch Nhược Dao sáng bừng.
Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch thế mà chỉ thay đổi tư thế, lại đặt mông ngồi xuống.
“Đáng chứ.”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.”
“Đường Mạch!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
A Dao thân thiện : Đường Mạch, ngươi điên rồi! ! !