Thời điểm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ngã xuống, một giọng trẻ con vang lên bên tai bọn họ.
“Ding dong! Người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt thành công hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ‘Tìm vật phẩm bị đánh cắp bởi quái vật’, người chơi Pitt Gates, David Sophie thông quan thất bại.
Người chơi Trần San San hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ‘Hỗ trợ đội hải quan tìm ra vật phẩm buôn lậu’ (hình thức khó khăn), mở ra phiên bản thứ ba của nhiệm vụ chủ tuyến.”
Quá trình rơi xuống cũng không dài, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại nháy mắt có thể phản ứng lại, kích hoạt đạo cụ “Một đôi giày thần kì”.
Trước khi tiếp xúc với mặt nước màu hồng nhạt, hai người lấy một lực đạo khủng bố mạnh mẽ ép cơ thể giữa không trung, hướng hai chân xuống dưới.
Đế giày chạm vào mặt nước, tạo ra một vòng gợn sóng.
Bọn họ vững vàng đứng lại.
Bên kia, tình huống của hai người chơi ngoại quốc lại không tốt lắm.
David cùng Pitt chật vật ngã vào lòng sông, đây không phải là một dòng sông với nước chảy bình thường, sau khi rơi xuống hai người rất nhanh phát hiện ra bọn họ đang bị một cỗ lực lượng kỳ quái hút xuống đáy sâu.
Pitt cướp lấy tấm lá chắn trong tay David, thấp giọng niệm một câu chú ngữ, sau đó đem tấm chắn quăng lên mặt sông.
Tấm chắn này thế mà có thể nổi được.
David và Pitt cùng nhau nhảy lên tấm chắn, nước trên người nhỏ giọt tong tỏng, hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Đúng như Đường Mạch đoán, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, bọn họ rời khỏi căn nhà gỗ của hải quan, bốn người toàn bộ khôi phục bộ dáng ban đầu.
Hai người chơi kia lúc trước nói chuyện đều dùng tiếng Anh, bỏ đi lớp ngụy trang quái vật, hai người bọn họ quả nhiên là người ngoại quốc.
Ở biên giới Trung Quốc có người nước khác cũng không phải chuyện hiếm, chỉ cần đang ở Trung Quốc thì sẽ tính là người chơi Trung Quốc.
Jacks ở tổ chức Attacks chính là như thế.
Trước mắt thì thế cục bên Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có vẻ có lợi hơn.
David và Pitt đứng trên tấm chắn, tuy rằng thoát khỏi số phận rơi vào sông, nhưng hành động cũng không được thuận tiện lắm.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại không như vậy.
Bọn họ lợi dụng công năng của đôi giày đạo cụ, dẫm trên mặt nước cũng giống dẫm trên đất bằng.
Nhưng cả hai bên đều không có ý muốn ra tay, chỉ cảnh giác đứng nhìn đối thủ của mình.
Bọn họ biết, đối phương vẫn chưa xuất hết toàn lực trong trận chiến vừa rồi.
Ban nãy bọn họ đánh một trận trong căn phòng nhỏ kia.
Trước đó chú lùn cấp trên từng nói qua, rơi vào dòng sông ảo tưởng sẽ phát sinh chuyện rất khủng bố.
Cho nên bốn người đều ăn ý thu liễm chiêu thức, không muốn rơi xuống sông.
Nhưng mà bây giờ bọn họ vẫn rơi xuống rồi.
Luận về giá trị vũ lực, hai người kia tuyệt đối thuộc loại đứng đầu trong số những người chơi mà Đường Mạch từng gặp.
Đường Mạch lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, giọng nói lạnh như băng: “Trong cộng đồng hồi quy giả có hai người chơi ngoại quốc, do vừa thường xuyên giết thịt heo, vừa ưa thích nghỉ ngơi, mỗi lần có thời gian nghỉ ngơi là đều sử dụng, cho nên không có tên trên Bảng xếp hạng thời gian, nhưng thực lực lại không thể khinh thường.”
Pitt cười lạnh: “Nói sai rồi, bọn ta đã không phải hồi quy giả nữa.” Hắn chỉ chỉ cổ của mình, bên trên quả nhiên không có dãy số màu vàng.
Đây là hai hồi quy giả đã chuyển hóa thân phận.
David: “Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, hóa ra các ngươi là hai người chơi Trung Quốc cực mạnh trong truyền thuyết kia à.
Ấy không đúng, ta quên mất Mộ Hồi Tuyết, hừ, cái nữ nhân đó thật sự rất đáng ghét, mỗi lần đụng phải cô ta là chẳng có chuyện tốt gì.
Ta vẫn luôn chán ghét đám người chơi địa cầu coi các ngươi là kẻ mạnh nhất Trung Quốc, dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ do trước khi hồi quy giả bọn ta trở về, địa cầu toàn thịt heo, yếu thì phải chết, cho nên các ngươi mới có thể chiếm tiện nghi dẫn đầu thông quan trò chơi công tháp?”
Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
David nâng cằm lên: “Xem ra lần này đúng là trò chơi nhiều người rồi.”
Đường Mạch: “Nhiệm vụ chi nhánh quả thật là trò chơi nhiều người, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hoàn thành nó rồi, ai cũng không biết kế tiếp có xuất hiện thêm nhiệm vụ chi nhánh nữa không, mà manh mối nhiệm vụ chính lại là cái gì.”
Ngụ ý, Đường Mạch không định kết thù trong một trò chơi nguy hiểm.
Nếu cần thiết, hắn không ngại hợp tác cùng hai người kia.
Pitt cười một tiếng khàn khàn, Đường Mạch nhìn về phía hắn ta.
Người ngoại quốc tóc vàng này dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Đường Mạch, giống như lời hắn nói cực kỳ buồn cười.
Pitt vò vò mái tóc vàng của mình, màu xanh không thể nào che giấu tia ghét bỏ trong ánh mắt: “Hợp tác? Ha, cũng không phải là không thể.
Dù sao người chơi địa cầu đều yếu như vậy, không biết Phó Văn Đoạt và Đường Mạch siêu siêu mạnh, có thể mạnh đến đâu đây?”
Pitt nói lời này cũng không phải thật sự muốn tạo thù hằn với hai người Đường Mạch, nhưng thân là một hồi quy giả thanh danh không tốt lắm, danh tiếng hắn không tốt không chỉ vì tính tình thích đồ sát, mà còn bởi vì thái độ ngạo mạn mắt cao hơn đầu.
Mà hắn cũng không chú ý, ngay một giây hắn nâng tay lên, tròng mắt Đường Mạch co rụt lại khi thấy chuỗi vòng tay mã não đỏ kia.
Trong đầu nháy mắt hiện lên một chuỗi vòng giống hệt, hô hấp của Đường Mạch khựng lại một chút, hắn trầm mặc nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.
Đối với cái chết của thần côn hắn không có cảm xúc quá lớn, cũng sẽ không quá mức bi thương.
Sau khi địa cầu online đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa hắn với thần côn cũng chẳng quen thân nhau.
Nhưng mà Trần San San.
.
.
.
.
.
Biểu tình Đường Mạch khựng lại, David và Pitt không phát hiện điểm dị thường, chỉ có Phó Văn Đoạt bởi vì quá hiểu rõ Đường Mạch, thoáng nhìn hắn một cái.
Tay Đường Mạch bình tĩnh đặt trên cây dù nhỏ.
Tính được tám phần, nhiệm vụ chủ tuyến bọn họ không cần hợp tác cùng hai người kia mà vẫn có thể hoàn thành.
Nhưng vẫn còn hai phần, nên không cần thiết phải lược bỏ đồng đội có thể tồn tại vào lúc này.
Tay Đường Mạch buông xuống, lúc này, một bình rượu nhỏ bỗng nhiên rơi ra từ túi Phó Văn Đoạt.
Chuyện này căn bản không có khả năng!
Phó Văn Đoạt hiếm khi lộ ra thần sắc kinh ngạc, anh sẽ không bao giờ phạm phải loại sai lầm này, khiến đạo cụ rơi ra như thế.
Tốc độ phản ứng của anh cực nhanh, trực tiếp đưa tay hứng lấy.
Nhưng rượu Hương Tiêu lại thẳng tắp xuyên qua lòng bàn tay của Phó Văn Đoạt, sau đó tùm một tiếng, rơi vào dòng sông màu hồng nhạt.
Việc ngoài ý muốn này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
David cùng Pitt không hiểu được một màn này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong đầu Đường Mạch lại không biết vì sao mà hiện lên một hình ảnh quen thuộc.
Giây tiếp theo, chỉ thấy nơi chai rượu Hương Tiêu rơi xuống, một vòng gợn sóng lăn tăn tỏa ra.
Gợn sóng này càng ngày càng lớn, cuối cùng dâng lên thành một cuộn sóng to.
Ào ào!
Đường Mạch bung cây dù nhỏ ra, chắn trước mình và Phó Văn Đoạt, đem nước sông màu hồng nhạt chắn ở ngoài.
Một quầng sáng từ từ dâng lên giữa vòng xoáy trên sông, sau khi ánh sáng tản bớt, một ông lão râu bạc mặc trường bào màu trắng hiện lên.
David sửng sốt: “Cái trò hề gì đây?”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “.
.
.
.
.
.”
Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, lão già râu bạc mỉm cười nâng tay lên, ba luồng sáng nhẹ nhàng tản ra từ trên tay lão, bay tới trước mặt bốn người Đường Mạch.
“Đứa nhỏ thật thà, xin hỏi rượu của các ngươi là rượu chuối vàng, rượu chuối bạc, hay là chai rượu chuối bình thường này?”
Bắc Kinh, trường trung học số 80.
Nguyễn Vọng Thư sẽ không đem trứng chim đặt cùng một tổ.
Nếu lần này Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt thuận lợi thông quan Hắc tháp tầng năm trong vòng ba ngày, khi đó đến ngày 6 tháng 10, nguời chơi khu Trung Quốc sẽ không bị cưỡng chế công tháp nữa.
Nhưng mà đây chỉ là một phỏng đoán của Nguyễn Vọng thư.
Sau khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5, tổ chức Thiên Tuyển liền điên cuồng đi sưu tầm đạo cụ có cấp bậc từ hoàn mỹ trở lên để cho Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh sử dụng khi công tháp.
Đúng vậy, cậu ta cùng Luyện Dư Tranh cũng muốn tham gia trò chơi công tháp, chỉ là bọn họ sẽ không gấp như Đường Mạch.
Việc bọn họ công tháp không liên quan tới việc cưỡng chế công tháp vào ngày 10, bọn họ muốn công tháp chỉ vì.
.
.
.
.
.
“Ba người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng sáu sẽ đạt được một manh mối về tầng thứ bảy.”
Phó Văn Thanh trú tạm tại Thiên Tuyển, cũng không phải kẻ ăn nhờ ở đậu vô tích sự.
Cậu nhóc cung cấp nước khoáng cho Nguyễn Vọng Thư, đang yên lặng rót đầy ba chai.
“Mấy người thật sự muốn đi sao? Tuy rằng điều kiện này rất mê người, nhưng cường giả trên toàn thế giới khẳng định đều muốn làm ba người đầu tiên, anh họ tôi cùng anh Đường Mạch nhất định cũng sẽ đi.”
Nguyễn Vọng Thư nhìn cậu nhóc một cái: “Tôi có nói qua chúng tôi muốn tranh giành cơ hội với bọn họ sao?”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Hả?”
Luyện Dư Tranh đang ngồi bên cạnh lau chùi dao nhỏ của mình, bình tĩnh nói: “Ba người chơi hoặc đội ngũ đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng sáu, đều có thể đạt được manh mối.
Chúng tôi muốn hợp tác cùng Đường Mạch.”
Phó Văn Thanh lập tức hiểu được.
Thanh danh của Thiên Tuyển ở Bắc Kinh không tốt lắm, chủ yếu do bọn họ là tổ chức khách lén qua sông.
Nhưng thực lực của bọn họ rất mạnh.
Mấy người Đường Mạch cùng Thiên Tuyển đã trải qua đủ loại sóng gió, bây giờ cũng miễn cưỡng có thể chung sống hòa bình.
Phó Văn Thanh đã sớm nghe Lí Diệu nói qua, lúc trước sở dĩ Thiên Tuyển vây giết Đường Mạch là do sau khi Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh trăm cay nghìn đắng thông quan Hắc tháp tầng hai hình thức khó khăn, phần thưởng của bọn họ vậy mà lại bị Đường Mạch cầm đi từ trước.
Việc này không biết nên nói là vận may bọn họ kém hay là do Hắc tháp hãm hại.
Nhưng vẫn còn một điều, Phó Văn Thanh nhắc nhở: “Người tổ đội công tháp càng nhiều, độ khó của trò chơi sẽ càng lớn.”
Điều này không cần nói Nguyễn Vọng Thư cũng tự hiểu.
Nguyễn Vọng Thư: “Hợp tác công tháp chính là lựa chọn tốt nhất rồi.”
Phó Văn Thanh đang muốn nói thêm cái gì, một tiếng bước chân dồn dập đã truyền đến từ hành lang.
Cửa phòng học bị đẩy ra, một người đàn ông đầu trọc thở hồng hộc, lớn tiếng nói: “Không ổn rồi, thủ lĩnh, có một người ngoại quốc đem theo hai người khác đến phá hoại!”
Phó Văn Thanh: “Người ngoại quốc?”
“Đúng, mau đi đi, Diệu Diệu cùng Cường Ca sắp không chống đỡ nổi rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Vọng Thư đột nhiên thay đổi.
Mọi người rất nhanh đã chạy đến cổng trường, chỉ thấy một người ngoại quốc cường tráng có dáng người lực lưỡng một quyền đánh bay Lí Diệu ra xa, Lí Diệu ngã nhào, bị Luyện Dư Tranh đỡ được.
Thấy Nguyễn Vọng Thư đã đến, Lí Diệu nói: “Thủ lĩnh, người này đúng là có bệnh, vừa đến đã hỏi chúng ta có phải Thiên Tuyển hay không, còn muốn tìm người.”
Thiên Tuyển ở Bắc Kinh khá kiêu ngạo, nhưng rất ít khi gặp phải chuyện có người tìm đến tận cửa.
Ánh mắt Luyện Dư Tranh trở nên lạnh lùng, lật tay lấy ra dao nhỏ của mình.
Cô ta thân nhẹ như yến, một chân dẫm nát bồn hoa trên bậc thang của cổng, mượn lực bay về phía người ngoại quốc cường tráng kia.
Hai người trong chớp mắt liền giao đấu hơn chục chiêu, ban đầu Luyện Dư Tranh không hạ tử thủ, chỉ muốn thử.
Dần dần cô ta phát hiện, tên cường tráng này đang ở trong thế bị động, gã một mực phòng ngự, căn bản không định giết cô ta.
Nguyễn Vọng Thư: “Được rồi, dừng tay.”
Luyện Dư Tranh lập tức thu dao, quay về đứng sau Nguyễn Vọng Thư.
Nguyễn Vọng Thư lạnh lùng nhìn người đàn ông đang khoác bộ lông thú trên người, Phó Văn Thanh thấy thế liền ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm “Chưa tới mùa đông mà, mặt trời lớn thế kia”.
Nguyễn Vọng Thư bước lên trước: “Nơi này là Thiên Tuyển, anh muốn làm gì.”
Tiếng Trung khó hiểu thốt ra một cách mất tự nhiên từ trong miệng đối phương: “Triệu.
.
.
.
.
.Một cái nhận thức.”
Lí Diệu bực bội nói: “Thủ lĩnh, hắn muốn tìm một người.”
(*) 找/ Zhǎo: tìm kiếm, tìm thấy.
人/ Rén: người, con người.
Ở đây cụm “tìm một người” là “找一个人” (Zhǎo yīgè rén) nhưng Andre lại phát âm sai ‘zhǎo’ thành ‘zhào’ (召: triệu) và ‘rén’ thành ‘rèn’ (认:nhận thức, nhìn nhận), nên cả câu lại thành “Zhào yīgè rèn” (召 一个认: Triệu một cái nhận thức).
Phó Văn Thanh: “Tìm người thì qua đây làm gì? Chẳng lẽ người đó ở Thiên Tuyển sao?”
“Triệu, triệu nhận thức.”
Lí Diệu băng bó gương mặt bị thương của mình: “Mẹ nó anh rốt cuộc muốn tìm ai chứ!”
Người ngoại quốc lộ ra vẻ mặt hoang mang, gã chỉ vào dòng chữ tiếng anh trên bảng tên của trường trung học số 80, cứ xác nhận mãi nơi này là trường trung học số 80.
Vài giây sau, chỉ thấy hai người đàn ông trung niên gầy gò thấp bé thở hồng hộc chạy tới từ xa.
Hai người vội la lên: “An, Andre tiên sinh, ngài vậy mà tự tìm được rồi?” .
Andre dùng sức gật gật đầu.
Hai người trung niên này vừa quay đầu thì thấy đám Nguyễn Vọng Thư, bọn họ nuốt nước miếng cái ực, hiểu ra thân phận của đối phương.
Tổ chức khách lén qua sông mạnh nhất Bắc Kinh, hai người bọn họ có mười cái mạng cũng chẳng đủ cho đối phương giết.
Nhưng mà cái tên người Nga điên khùng này lại ngang bướng kéo bọn họ tới đây, bọn họ cũng chỉ có thể.
.
.
.
.
.
“Chuyện này, thật xin lỗi, chúng tôi tới từ Tân Cương, người này là một người chơi Nga.
Hắn chạy từ nước Nga xa xôi đến Trung Quốc của chúng ta để tìm một người.
Vốn nghĩ người đó ở Quảng Châu, không ngờ rằng sau khi chúng tôi tới đó mới biết cô ta đi Bắc Kinh rồi.
Nghe nói Thiên Tuyển là tổ chức mạnh nhất Bắc Kinh, chúng tôi nghĩ không biết có thể đến đây hỏi một chút tin tức không.”
Trên thực tế lúc trước khi hắn vừa nói đề nghị này, Andre liền xoay người đi tìm Thiên Tuyển luôn.
Cũng chẳng nghĩ tới Thiên Tuyển dựa vào đâu mà phải giúp gã.
Quả nhiên, Nguyễn Vọng Thư lạnh lùng nhìn bọn họ: “Thiên Tuyển không hỗ trợ tìm người.”
Trung niên nam nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn chậm chạp đem ý tứ của Nguyễn Vọng Thư khoa chân múa tay làm thủ thế nói cho Andre hiểu.
Andre yên lặng, mở ba lô lấy ra một trường đao màu trắng bạc.
Luyện Dư Tranh vừa nhìn thấy thanh đao này thì hai mắt sáng ngời, Andre liền đưa thanh đao cho cô ta.
“Đạo cụ tốt, đổi, nói cho tôi, cô ta ở đâu.”
Luyện Dư Tranh thử chuyển động chuôi của thanh đao này, quay đầu nói: “Thủ lĩnh, là đồ tốt.”
Nguyễn Vọng Thư gật gật đầu: “Anh muốn tìm ai?”
Andre: “Mộ Hội học.”
Nguyễn Vọng Thư nhất thời không nghe hiểu: “Anh nói ai?”
Đến Trung Quốc lâu như vậy, tiếng Trung của Andre cũng có tiến bộ một chút, gã cố gắng gằn từng tiếng: “Mộ, Hồi, Tuyết.”
(*) 雪(tuyết) phiên âm là ‘xuě’, ở trên Andre phát âm sai thành ‘xué'( 学: học).
“Phụt khụ khụ.
.
.
.
.
.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Phó Văn Thanh.
Phó tiểu đệ vội vàng nói: “Đừng nhìn tôi, tôi bị sặc nước bọt, không có gì hết, không có gì hết.” Cậu nhóc thật sự không biết Mộ Hồi Tuyết!
Ngay sau đó, một nắm đấm to như bao cát xuyên qua không khí, mạnh mẽ dừng lại trước mặt cậu.
Giọng nói ồm ồm của Andre nặng nề vang lên: “Cô ta ở đâu.
Nói, tôi cho cậu, thứ tốt.” Rõ ràng là đe dọa, nhưng do cái khẩu âm quái dị, thành ra nghe câu này không hiểu sao có điểm khôi hài.
Phó Văn Thanh căng thẳng nắm chặt tay, đúng lúc này, một giọng nữ mang theo ý cười vang lên sau lưng mọi người: “Hóa ra đám các ngươi tìm ta à? Dù tìm ta thì cũng đừng đe dọa cậu nhóc kia chứ, em ấy thật sự nghĩ ngươi định giết em ấy đấy, sợ tới mức sắp tiểu ra quần rồi kìa ha ha ha.”
Phó Văn Thanh vô cùng muốn phản bác rằng bản thân không hề có ý định tiểu ra quần.
Andre không nghe hiểu lời nói của nữ nhân này, nhưng gã vẫn thu tay.
Gã chậm rì rì xoay người, nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi trên cây đại thụ.
Thật lâu sau, gã nói: “Mộ Hồi Tuyết.”
Mộ Hồi Tuyết mỉm cười: “Là ta, tìm ta làm gì?”
Ande trầm mặc một lát, nói: “Đôi không đều, oa muốn giết ni.”
(*) 对不起 (xin lỗi): phiên âm là ‘duìbùqǐ ‘ nhưng Andre nói thành ‘duī bù qí ‘(堆不齐: đôi không đều).
我 (tôi, ta,…): phiên âm là ‘wǒ’ ; 你 ( bạn, ngươi, …): phiên âm là ‘nǐ ‘.
Andre đọc thành ‘wō’ và ‘ní’ ( dịch thành “oa” và “ni’ do nó không có nghĩa).
Ngay sau đó, một thân ảnh màu đen lấy tốc độ cực nhanh xông lên.
Nắm tay cứng rắn kia một quyến đấm vào thân cây, đại thụ chấn động kịch liệt, bị đấm nứt thành hai nửa.
Mộ Hồi Tuyết thoăn thoắt nhảy xuống nền đất xi-măng, một tay chống đất, hất đuôi ngựa ra sau, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cô ta không tức giận, mà là yên lặng nhìn người này.
Khi mở miệng, thế mà là tiếng Nga lưu loát: “Ngươi chơi thật cơ à?”
Andre sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới đối phương còn biết tiếng Nga.
Gã dùng tiếng Nga trả lời: “Thật xin lỗi, nhưng ta nhất định phải giết ngươi.”
Khóe miệng nhếch lên, Mộ Hồi Tuyết rút roi da đỏ bên hông xuống: “Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi.”
Cùng lúc đó, Hắc tháp, dòng sông ảo tưởng.
Hai người chơi ngoại quốc chưa nghe qua chuyện cổ tích thần sông của Trung Quốc, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì không có khả năng không biết.
Đường Mạch nhìn thấy ba bình rượu màu sắc khác nhau, nói: “Phải lựa chọn chai rượu Hương Tiêu chính xác thì mới có thể rời khỏi đây?”
Thần Sông đầu tiên gật đầu, lại lắc đầu.
Lão dùng ngón tay che trước ba bình rượu: “Đứa nhỏ thật thà, muốn rời khỏi nơi này không cần rượu Hương Tiêu, nhưng cần một thứ khác.
Mà bây giờ là lúc các ngươi nên lựa chọn.
Rốt cuộc đâu mới là chai rượu các ngươi làm rơi?”
Vừa nói xong, thông báo của Hắc tháp lập tức vang lên—–
“Ding dong! Mở ra nhiệm vụ chủ tuyến ‘Trò chơi rượu chuối vàng bạc dưới dòng sông ảo tưởng’ .”
“Quy tắc trò chơi—–“
“Thứ nhất, cầm rượu Hương Tiêu chân chính rồi rời khỏi dòng sông ảo tưởng là có thể thông quan trò chơi.”
“Thứ hai, bình rượu cùng rượu bên trong không liên quan tới nhau.
Trong bình rượu vàng cũng có thế chứa rượu chuối bạc.”
“Thứ ba, giữa rượu chuối vàng cùng rượu chuối bạc, bình rượu vàng có thể dùng làm thuyền, có thể lái nó để rời khỏi dòng sông ảo tưởng; bình rượu bạc có thể tái sinh thành la bàn, chỉ ra phương hướng chính xác để rời khỏi dòng sông ảo tưởng.”
“Thứ tư, mỗi người tối đa chỉ có thể lựa chọn một bình rượu, tối đa bốn người có thể chọn cùng một bình rượu.
Sau khi cả ba bình rượu đều được lựa chọn, cần phải xác nhận sử dụng.
Một khi xác nhận phương thức sử dụng của bình rượu thì không thể sửa lại.”
“Thứ năm, lựa chọn phương thức sử dụng sai lầm, chẳng hạn đem rượu Hương Tiêu chân chính sử dụng như rượu Hương Tiêu vàng, vậy thì thuyền sẽ không thể di chuyển, rượu Hương Tiêu chân chính cũng sẽ trở thành phế thải.”
“Thứ sáu, trò chơi cần phải áp dụng hình thức hạn chế số người thông quan.
Khi số người thông quan là một, vậy thì người chơi sẽ nhận được phần thưởng thông quan của hình thức khó khăn; khi số người thông quan là hai, sẽ đạt được phần thưởng thông quan của hình thức bình thường; khi số người thông quan là ba, sẽ đạt được phần thưởng thông quan của hình thức thiểu năng; khi số người thông quan là bốn, sẽ không có phần thưởng.”
“Thứ bảy, từng người chơi có thể đưa ra một yêu cầu đối với Thần Sông.”
“Đứa nhỏ thật thà, ngươi đánh rơi rượu chuối vàng hay rượu chuối bạc.
Hay là.
.
.
.
.
.Phần thưởng đạo cụ hiếm có của ngươi?”
Giữa con sông dài màu hồng phấn, Thần Sông lộ ra một nụ cười thần bí.
Tác giả có lời muốn nói:
Thần Sông: Đứa nhỏ thật thà, ngươi thất lạc Đường Đường vàng hay Đường Đường bạc.
Hay là.
.
.
.
.
.Đường Đường mềm mềm ôm rất thích này?
Lão Phó: Cái mềm mềm kia【hô hấp dồn dập】
Đường Đường:.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.