Trận đại hồng thủy cuộn trào mãnh liệt như thú dữ, lấy xu thế không thể ngăn cản mà gầm lên cuốn sụp vách tường mê cung.
Người chơi cùng quái vật không thể phá hỏng vách tường, nhưng vách tường này chỉ như một tờ giấy dưới cơn thác lũ, chạm một cái liền vỡ.
Bức tường thoáng làm tốc độ của trận đại hồng thủy chậm lại một chút, nhưng càng ngày càng nhiều nước tràn vào từ ngoài mê cung, trong chớp mắt đã cắn nuốt non nửa mê cung.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt chạy đầu tiên, thứ tự phía sau lần lượt là Mộ Hồi Tuyết, Bạch Nhược Dao và Andre.
Đi tới hướng trung tâm mê cung, bọn họ thấy rất nhiều người cũng chạy về trung tâm từ đủ loại phương hướng.
Từ xa, Đường Mạch thấy một con thuyền khổng lồ tráng lệ.
Con thuyền được làm từ vàng, nguy nga lộng lẫy, đã quý được khảm trên cột buồm của nó, ngọc thạch anh làm nên khoang thuyền.
Chiếc thuyền này vững vàng tọa lạc nơi trống nhất của trung tâm mê cung, giống như một cây táo độc tràn ngập hấp dẫn, dụ dỗ nhân loại trèo lên nó.
Chỉ cần lên trên là nhất định có thể rời khỏi nơi này, tránh khỏi cơn đại hồng thủy khủng bố.
Nhìn thấy nó, trong lòng mọi người đều xuất hiện cái tên kia—-
Tàu cứu nạn của Noah.
Nhưng mà khi Đường Mạch cúi đầu, thấy rõ một vòng đầu người đông nghìn nghịt vây quanh chiếc thuyền, tâm tình hắn chợt trầm xuống.
Cả bốn chân của Bà ngoại Sói dẫm trên mặt đất, trong đôi đồng tử dã thú xanh biếc chỉ có ánh sáng đói khát, cực kỳ không có ý tốt mà nhìn đám nhân loại đang chạy vội tới trước mặt; ông già Noel cao lớn lái xe trượt tuyết, không ngừng đi vòng vòng quanh con thuyền, trên bánh xe của ông ta là máu thịt còn chưa khô.
Còn có Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái, Vương hậu Hồng Đào, Peter Pan và Schrödinger.
Tổng cộng sáu BOSS Hắc tháp, bọn họ bao vây bốn phía của tàu cứu nạn Noah, nhìn đám người chơi đang chạy tới như nhìn con kiến.
Các người chơi dừng lại bước chân.
Sau lưng, thác lũ đã bắt đầu tàn phá bừa bãi tời gần trung tâm mê cung.
Mặc dù bây giờ tất cả người chơi đã có thể nín thở trong nước hơn một giờ, thậm chí một số người còn có đạo cụ sinh tồn dưới nước, nhưng bọn họ không dám mạo hiểm như vậy.
Mộ Hồi Tuyết: “Nhiệm vụ chi nhánh của Hắc tháp là muốn chúng ta rời khỏi cái mê cung này.
Thật rõ ràng, lối ra của mê cung ngay tại đây.” Cô chỉ con thuyền đang được quái vật Hắc tháp bao vây ở đằng xa, nói: “Nước ở phía sau có thể phá sụp những bức tường mê cung mà chúng ta không thế phá, cho nên rốt cuộc nó là thứ gì, có phải là nước hay không, còn chờ thảo luận được sao.
Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, hợp tác một phen?”
Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía đối phương: “Ở chỗ này, ta cho rằng thực lực của Bà ngoại Sói là mạnh nhất, ông già Noel lại chưa bao giờ giết nhân loại.”
Phó Văn Đoạt: “Ông ta không tự mình ra tay giết.
Tôi đoán rằng thực lực của ông ta còn mạnh hơn Đoản trưởng Gánh xiếc.”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Còn tên Peter Pan kia cùng Schrödinger thì sao? Tôi cần phải nói điều này, Peter Pan tuy thực lực không mạnh bằng ông già Noel, nhưng Schrödinger tuyệt đối là kẻ yếu nhất trong đó.
Trước kia khi tôi tiến vào một cái phó bản, tôi từng chạm mặt Schrödinger rồi.
Nó thật sự là cực kỳ cực kỳ yếu luôn.”
Andre nói: “Nhưng mà con mèo đó có rất nhiều đạo cụ gây hại về mặt vật lý.”
Công tháp cùng người chơi cao cấp, chính là nhẹ nhàng như thế đấy.
Trong sáu quái vật Hắc tháp, người duy nhất Đường Mạch chưa tiếp xúc qua là Peter Pan, nhưng Bạch Nhược Dao đã giao thủ cùng đối phương rồi.
Mộ Hồi Tuyết đã giao thủ cùng Vương hậu Hồng Đào, Andre thì từng giao thủ cùng Schrödinger.
Năm người sau khi tổng kết lại tin tức của mình, cho ra kết luận: “Điểm đột phá là Schrödinger!”
Cùng lúc đó, những người chơi khu khác cũng tìm ra đối tượng cho mình.
Đường Mạch nhìn quanh bốn phía: “Luyện Dư Tranh, Nguyễn Vọng Thư và Ninh Tranh vẫn chưa đến, bọn họ có lẽ đã chết hoặc là rời khỏi trò chơi.” Vừa dứt lời, một thân ảnh chật vật xuất hiện ở sườn bên trái, Đường Mạch sửng sốt: “Luyện Dư Tranh?”
Trên người dính đầy máu tươi, mặt có một vết thương kéo ngang hơn phân nửa hai má, người tới đúng là Luyện Dư Tranh.
Luyện Dư Tranh nhìn thấy mấy người Đường Mạch, cũng nhanh chóng đi tới.
Cô ta vừa mở miệng đã nói: “Thủ lĩnh rời khỏi trò chơi rồi.
Bọn tôi gặp phải Vương hậu Hồng Đào, nàng quá mạnh, tôi cùng thủ lĩnh hợp sức cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, thủ lĩnh thiếu chút nữa bị nàng giết chết, nên trước tiên dùng đạo cụ rời khỏi trò chơi trước.” Lúc này cô ta thấy sáu BOSS Hắc tháp tụ lại dưới con thuyền khổng lồ, đồng tử co rụt lại, Luyện Dư Tranh nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “Thủ lĩnh nói, nếu kế tiếp tôi có thể gặp được hai anh, tôi phải nghe theo hai anh, hy vọng có thể hợp tác.”
Thực lực của Luyện Dư Tranh rất không tồi, sáu người hợp sức sẽ dễ đối phó với đám quái vật Hắc tháp này hơn.
Lúc này, tổng cộng hai mươi người chơi toàn bộ đã chạy tới trung tâm mê cung.
Có lẽ còn có người chơi chưa tới, nhưng thác lũ đã sắp đuổi đến rồi, các người chơi không còn thời gian chờ đợi người mới tới nữa.
Hai mươi người chơi mơ hồ đã phân đội.
Người Châu Á tóc đen mắt đen tự giác đứng cùng nhau, người phương Tây cũng hợp thành một đội ngũ.
Bọn họ tựa hồ đều đã chọn xong đối tượng mình phải công kích, cũng không định hợp tác cùng nhau.
Nhưng có một việc bọn họ đều có thể làm—-
“Go!”
Hai mươi người chơi đột nhiên xông lên cùng lúc.
Sáu quái vật, hai mươi người, chia đều tầm ba bốn người chơi đối phó với một quái vật.
Nhưng tất cả mọi người đều muốn tấn công quái vật yếu nhất, vì thế Peter Pan và Schrödinger trở thành điểm bứt phá.
Thấy thế, những BOSS Hắc tháp khác toàn bộ bao vây xung quanh.
Tình thế cực kỳ không ổn, lập tức rơi vào trận hỗn chiến.
Schrödinger được ôm trong lòng người máy quản gia, càng không ngừng ném đủ thứ đạo cụ về phía người chơi.
Tiểu hắc miêu vừa ném vừa tức giận quát: “Có ai đối xử kiểu này với mèo như các ngươi không! Chết tiệt, ta không nghĩ tới điều này, nếu không vì Hắc tháp thì ai mà đến đây chứ, ta muốn quay về pháo đài của ta!”
Quay đầu một cái, tiểu hắc miêu nhìn thấy Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Đôi mắt to tròn lập tức mở to, Schrödinger giận dữ hét: “Ông già Noel, ngươi giết bọn họ cho ta, ta lập tức làm cho ngươi một cái bồn cầu vàng ròng mới, có công năng tự xả nước, làm từ vàng ròng đó nhé!”
Ông già Noel ban đầu đang lái xe trượt tuyết chơi đuổi bắt với hai người chơi khu Châu Âu, nghe thấy lời này, hai mắt ông ta sáng ngời, đổi hướng xe về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
“Ha ha ha ha, Merry Christmas!”
Tay phải Đường Mạch vừa nâng lên, vô số kim thép đã xuất hiện giữa tay hắn.
Hắn vung cánh tay, đống kim thép đồng loạt bắn về phía ông già Noel.
Bên kia, Phó Văn Đoạt trực tiếp lao đến chỗ Schrödinger.
Lợi khí màu đen bổ về phía tiểu hắc miêu, người máy quản gia nâng tay lên, lấy khuỷu tay chặn lại một đòn này của Phó Văn Đoạt.
Tiếng va chạm của sắt thép vang lên giữa mê cung.
Phó Văn Đoạt nheo mắt, lại tiếp tục tấn công Schrödinger cùng quản gia của nó.
Anh biết Đường Mạch không phải đối thủ của ông già Noel, thời gian có thể kéo dài cũng không được lâu, phải tốc chiến tốc thắng.
Một bên khác, Vương hậu Hồng Đào đấu cùng Mộ Hồi Tuyết, Andre và Bạch Nhược Dao, cạnh đó còn có hai người chơi Hoa Kỳ.
Năm người hợp sức, Vương hậu Hồng Đào dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Mộ Hồi Tuyết tìm được một cơ hội, vung roi về hướng con thuyền, cả người lấy đà chuẩn bị nhảy lên.
Vương hậu Hồng Đào quay đầu lại quát: “Grea chết tiệt, ngươi có thể hôn con tàu của Noah vào lần sau nên mau đến đây giúp đỡ đi, ta cực kỳ muốn băm ngươi thành thịt vụn đấy, làm phân bón cho hoa của ta luôn!”
Đúng vậy, từ đầu tới cuối chỉ có năm quái vật Hắc tháp chiến đấu cùng người chơi.
Còn một quái vật nữa—– Đoàn trưởng của Đoàn xiếc thú kỳ quái, hắn ta dùng ánh mắt si mê mà ôm lấy con thuyền của Noah, điên cuồng hôn lên từng viên cẩm thạch của khoang thuyền, vuốt ve những nét điêu khắc trên lớp vàng ròng.
Vương hậu Hồng Đào ngăn lại đường đi của Mộ Hồi Tuyết, lại quay đầu mắng thêm một câu, lúc này Grea mới liếc nhìn con thuyền một cách tiếc nuối rồi lấy tay đè mũ dạ, giận dữ nói: “Được rồi, để cho một quý cô phải chờ đợi là một điều rất thô lỗ, tuy rằng ngươi cũng không hẳn là quý cô.”
Vừa nói xong, miệng hắn ta cong lên, ngay sau đó, một cây gậy tinh xảo lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà bay về phía người chơi Hoa Kỳ, xuyên thủng cánh tay anh ta.
Người chơi Hoa Kỳ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Thác lũ không ngừng ăn mòn mê cung, đã sắp đến trung tâm.
Đám quái vật này hoàn toàn không có ý định rời đi, bọn họ điên cuồng mà giết hại người chơi.
Cuối cùng, có một người chơi bị móng vuốt của Bà ngoại Sói xẻ thành hai đoạn.
Hắn vẫn chưa chết, hắn hoảng sợ lấy ra một đồng xu màu vàng, muốn rời khỏi trò chơi trước khi Bà ngoại Sói giết mình hoàn toàn, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Bà ngoại Sói đã há miệng ngoạm đi cái đầu của hắn, nuốt vào bụng rồi ợ một hơi.
“Khà khà khà, cảm ơn đồng vàng của ngươi.”
Đã có người chết, hơn nữa còn có uy hiếp của trận đại hồng thủy, những người chơi tự cho mình là mạnh này cũng không dám chậm trễ nữa.
Ban đầu quả thật bọn họ có ý định để đám quái vật giết người chơi, giảm bớt đối thủ cạnh tranh của mình.
Nhưng mà sau khi thực sự có người chết đi, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu nếu không hợp sức thì căn bản không thể thông quan cái nhiệm vụ chi nhánh này.
Một người đàn ông tóc nâu mắt xanh cường tráng dùng tiếng Anh lớn tiếng hô: “Tấn công Schrödinger.”
Tiểu hắc miêu khiếp sợ trợn tròn mắt: “Tại sao tất cả đều nhằm vào ta chứ!”
Bởi vì ngươi yếu nhất!
Tất cả người chơi trả lời vấn đề này trong lòng, đồng loạt xoay người tấn công Schrödinger.
Mười mấy người chơi trình độ tầng năm hợp sức công kích, Schrödinger căn bản còn chưa kịp dùng đạo cụ gì đã bị bọn họ đánh hạ.
Phòng tuyến một khi bị nứt, rất nhanh đã có người chơi lấy ra đạo cụ kỳ dị, bay trên không tiến vào con tàu cứu nạn của Noah.
Khi hội Bà ngoại Sói đuổi tới đã có bảy tám người đi lên chiếc thuyền.
Sau khi lên thuyền, bên tai bọn họ liền vang lên giọng nói vô cảm của Hắc tháp—-
“Ding dong! Nhiệm vụ chi nhánh ‘Rời khỏi mê cung của Noah’ đã hoàn thành.”
Mộ Hồi Tuyết vung roi quấn lấy rào chắn của con thuyền, đem mình cùng Andre kéo lên.
Nhưng mà Đường Mạch lại bị ông già Noel quấn lấy, không thể thoát thân.
Phó Văn Đoạt vốn đã đối phó với Schrödinger, anh là người đầu tiên có thể lên thuyền.
Nhìn thấy Đường Mạch không thể rời đi, anh không chút do dự xoay người chạy tới, cùng nhau đối phó ông già Noel.
Phó Văn Đoạt vừa đi để chừa lại một vị trí, Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Tôi không khách khí đâu nha.” Thanh niên mặt búp bê đang muốn lên thuyền, một thân ảnh màu đen lại hướng anh ta đánh tới, sắc mặt Bạch Nhược Dao đại biến, nhảy về phía sau.
Chỉ thấy Bà ngoại Sói liếm liếm răng nanh sắc nhọn, hung tợn nhìn anh ta.
“Nhân loại, thịt của ngươi mặc dù hơi thối, nhưng ngươi đã phá hỏng váy của ta, ta phải ăn ngươi!”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.”
Váy của ngươi rõ ràng là do ngươi tự mình phá hư mà!
Một người chơi bị đoản trượng của Grea đâm thủng ngực, một người chơi lại bị Vương hậu Hồng Đào bức đến nỗi phải dùng đạo cụ, rời khỏi trò chơi.
Càng ngày càng có nhiều người chơi lên được thuyền, cuối cùng chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao và hai người chơi Châu Âu.
Thác lũ xối đổ bức tường cuối cùng, ào ào tràn về phía trung tâm.
Mộ Hồi Tuyết đứng trên boong tàu, tìm được một cơ hội, vung roi về phía Phó Văn Đoạt, trực tiếp quấn chặt cánh tay anh.
“Phó thiếu tá, kéo Đường Mạch lên!”
Roi da đỏ quấn vài vòng trên cánh tay Mộ Hồi Tuyết, gắt gao thít chặt.
Cô quát một tiếng, dùng sức túm Phó Văn Đoạt lên.
Thấy thế, Andre cùng Luyện Dư Tranh cũng đến hỗ trợ.
Ba người cùng nhau gắng sức, rất nhanh đã kéo được Phó Văn Đoạt lên, anh nắm lấy tay Đường Mạch, cũng kéo hắn lên theo.
Nước đã ập đến trước mắt, một người chơi Châu Âu bị chìm trong sóng nước, hắn cắn chặt răng, đau đớn lấy ra một cái đạo cụ, lập tức bay lên trên không trung, lướt về phía con tàu cứu nạn.
Khi Đường Mạch bị Phó Văn Đoạt kéo theo bay về phía boong tàu, dư quang hắn lướt đến chỗ Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao bị Bà ngoại Sói quấn lấy, không thể chạy thoát, hai mắt anh ta mở to, cũng nhìn về phía Đường Mạch.
Không biết vì sao, Đường Mạch theo bản năng vươn tay, kích phát dị năng “Ta là người đàn ông muốn trở thành Vua Hải tặc”, dây cao su mảnh bắn ra từ lòng bàn tay của Đường Mạch, cột chặt vào cổ tay Bạch Nhược Dao rồi kéo anh ta về phía hắn.
Thác lũ cuốn tới xe trượt tuyết của ông già Noel, ông già Noel thất vọng “A” một tiếng, người chơi trên thuyền chỉ thấy ông ta cùng xe trượt tuyết của mình được bao bọc bởi một cái bong bóng khổng lồ, trôi nổi trên dòng nước.
Đồng dạng, Bà ngoại Sói, Peter Pan, Schrödinger, Vương hậu Hồng Đào, mỗi người bọn họ khi đụng tới dòng lũ thì đều được bong bóng trong suốt bọc lại.
Vương hậu loli tóc hồng tức giận phồng má: “Noah vô liêm sỉ, phá mê cung của mình thì có gì hay chứ, ngươi không thể hoãn lại việc tắm rửa một chút sao, suýt nữa ta đã giết được đám nhân loại thối hoắc này rồi!”
Hóa ra khi quái vật Hắc tháp đụng tới nước lũ kia thì sẽ được bong bóng bao bọc.
Nhưng tất cả người chơi trên truyền đều biết, vận may của con người khẳng định sẽ không tốt như vậy.
Hậu quả khi rơi vào dòng lũ là gì, không ai muốn đi nếm thử.
Những người chơi khác thấy ba người Mộ Hồi Tuyết muốn kéo đám Đường Mạch lên, đều lộ ra thần sắc quỷ dị.
Có người muốn tiến lên ngăn cản bọn họ cứu người, lấy dịp này loại bỏ thêm đối thủ.
Luyện Dư Tranh buông roi xuống, lạnh lùng nhìn đám người đó, lấy ra dao găm bạc.
Những người chơi khu khác suy tư một lát, đành đứng bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, không hề tiến lên nữa.
Lấy thực lực của Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết và Andre, đừng nói là kéo hai người, kể cả có kéo mười người đàn ông lên thuyền thì vẫn được.
Nhưng ngay khi bọn họ muốn kéo Đường Mạch và Bạch Nhược Dao lên, một cỗ lực lượng khủng bố liền xuất hiện.
Cả người Mộ Hồi Tuyết bị roi lôi về phía trước ba bước, thiếu chút nữa để roi rời khỏi tay.
Cô ta ngẩng đầu nhìn, đồng tử co rụt.
“Grea Sussex!”
Chỉ thấy ở khoang thuyền vàng ròng rực rỡ, một cây gậy màu đen găm chặt vào thân thuyền, giúp chủ nhân của nó lơ lửng giữa không trung, không đụng vào nước.
Nước lũ tràn lan bên dưới thân thể của quý ông mặc lễ phục, bắt cứ lúc nào cũng có thể chạm vào hắn ta, nhưng chỉ cần không chạm tới, hắn sẽ không bị bong bóng bao phủ.
Đoàn trưởng Gánh xiếc nghiêng đầu mỉm cười, một tay nắm gậy chống, một tay vững vàng nắm lấy cẳng chân Bạch Nhược Dao.
Hắn ta cũng không động thủ, cứ ở dưới hướng lên cười cười nhìn Bạch Nhược Dao và Đường Mạch.
Hắn ta tạo khẩu âm: Vứt bỏ đồng đội của ngươi đi, nhân loại, quay về làm một kẻ đạo đức giả.
Khóe miệng Bạch Nhược Dao giật giật, rất muốn đá cái tên vô liêm sỉ này xuống, nhưng mà làm sao có thể.
Rõ ràng Grea có thể ra tay giết Bạch Nhược Dao và Đường Mạch bất cứ lúc nào, nhưng hắn ta lại cố tình không làm vậy, giống như đang chờ đợi trò vui để xem.
Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết, Andre, ba người đứng cùng chỗ, thế nhưng không cách nào có thể kéo lên Đường Mạch và Bạch Nhược Dao từ tay Grea, chỉ có thể bảo trì một thế cân bằng.
Grea cười nhẹ nhàng: “Nhân loại đều giả nhân giả nghĩa như thế mà, Đường Mạch thân mến, ngươi còn không từ bỏ sao? Nếu không buông tay, ta sẽ làm đối thủ của cả hai các ngươi đó nha.”
Đường Mạch trầm mặc nhìn Grea, sau đó hắn nhìn Bạch Nhược Dao.
Có một chuyện Grea đã đoán sai, hắn cùng Bạch Nhược Dao chưa bao giờ là đồng đội.
Đừng nói là buông tay Bạch Nhược Dao ra, cho dù quẳng Bạch Nhược Dao vào nước lũ, Đường Mạch cũng sẽ không cảm thấy tự trách.
Đương nhiên, Bạch Nhược Dao chắc chắn có thể tránh thoát, có khi trong tay anh ta cũng có một Đồng tiền vàng của Quốc vương ấy chứ.
Đường Mạch không hề nghĩ ngợi, hạn chế một phút đồng hồ của dị năng dây cao su đã sắp hết, hắn có thể giải trừ dị năng bất cứ lúc nào, ném Bạch Nhược Dao xuống.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên từ bên dưới: “Đường Mạch, không được buông tay!”
Đường Mạch sửng sốt, sau đó hỏi một cách đương nhiên: “Dựa vào đâu chứ?”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.”
Từ từ, hình như đúng là không có cái gì để dựa vào.
Bạch Nhược Dao trầm mặc, bình tĩnh nói: “Tôi phải thông quan tầng bảy, tầng bảy đối với tôi rất quan trọng.
Bây giờ cậu cứu tôi, tôi nợ cậu một ân tình, thế nào.”
Chưa từng nghe thấy ngữ khí nghiêm túc như vậy từ mồm tên thần kinh này, Đường Mạch kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ thấy Bạch Nhược Dao yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Cuối cùng, Đường Mạch vẫn là không giải trừ dây cao su, hắn cười lạnh: “Nhớ kỹ, anh nợ tôi một ân tình.”
Không buông tay ra, về mặt nào đó thì Đường Mạch có chút động tâm với cái ân tình của Bạch Nhược Dao, để cho tên thần kinh này nợ một ân tình, tựa hồ cũng coi như đáng giá.
Mặt khác, quan trọng hơn là hắn tin tưởng Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
Chỉ thấy Phó Văn Đoạt nhìn tình huống bên dưới, anh suy tư vài giây, tay nắm roi da buông xuống.
Roi lại bị kéo về phía trước một chút, Mộ Hồi Tuyết kỳ quái quay đầu nhìn anh, Phó Văn Đoạt xoay người lấy ra một vật kim loại dạng ống màu bạc.
Nhìn thấy thứ này, Mộ Hồi Tuyết biến sắc: “Lựu đạn phản xe tăng M70?! Anh thế mà còn có loại đồ vật này!”
Phó Văn Đoạt trực tiếp tháo chốt lựu đạn, dùng sức ném nó ra phía xa.
Anh ném cực xa, hoàn toàn không thể nổ tới Grea.
Nhưng sau khi quả lựu đạn này rơi xuống dòng nước, một tiếng nổ nặng nề mạnh mẽ vang lên từ dưới đáy nước.
Mọi người nháy mắt hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trong phút chốc, nước lũ tóe ngập trời.
Làn sóng xung kích dâng lên cao mười mét, điên cuồng mầ ập về phía con tàu cứu nạn của Noah.
Con thuyền này vốn đã lay động không thôi trên mặt nước, sóng thần vọt tới, tất cả người chơi trên thuyền đều phẫn nộ mắng một câu, lập tức tìm nơi ổn định thân thể, cố gắng để mình không bị sóng cuốn đi.
Cơn sóng thần kia ngày càng đến gần, Grea cũng nhận thấy điều không đúng, một tay hắn kéo Bạch Nhược Dao, tay kia rút gậy chống ra, muốn trèo từ dưới lên, giết Đường Mạch.
Nhưng mà hắn ta mới vượt được một nửa liền bị Bạch Nhược Dao cản lại.
Thanh niên mặt búp bê nheo mắt, cười nguy hiểm: “Cút.” Một cước đá văng hắn ta.
Giây tiếp theo, nước lũ tràn đến, ngay khi Grea chạm vào nước thì đã được bao phủ bởi một bong bóng trong suốt.
Hắn ta thong thả thu hồi gậy chống, ngẩng đầu nhìn hướng con tàu của Noah.
Một giây trước khi nước lũ ập tới, mấy người Phó Văn Đoạt dùng sức kéo Đường Mạch và Bạch Nhược Dao lên boong tàu.
Trong bong bóng, Vương hậu Hồng Đào tức giận mắng: “Grea chết tiệt, nếu ngươi hôn mấy cục vàng kia ít đi một chút, ta tuyệt đối có thể giết hơn một tên nhân loại.”
Grea buông tay, mỉm cười: “Là lỗi của ta.”
Loli tóc hồng hừ một tiếng, đầu quay sang một bên.
Ông già Noel tiếc nuối sờ sờ râu: “Thật đáng tiếc, về sau chúng ta sẽ không thể phá rối nữa rồi.”
Phía sau sáu BOSS Hắc tháp, nước lũ mãnh liệt điên cuồng mà chà xát con thuyền, tàu cứu nạn của Noah chòng chành cao thấp giữa làn sóng.
Sau khi Đường Mạch lên boong tàu, bên tai liền vang lên giọng nói của Hắc tháp.
Nhưng hắn không có thời gian nghĩ lại, sóng thần nháy mắt đã ập tới.
Tất cả người chơi đều lắc lư nghiêng ngả trong cơn sóng dữ dội.
Sau khi tất cả đều trở lại bình thường, bọn họ mới đồng loạt thở phào.
Chiến đấu cùng quái vật Hắc tháp thì thương tích là không thể tránh khỏi, sau khi xử lý xong vết thương của mình, mười bảy người chơi trên con thuyền cảnh giác nhìn nhau.
Bọn họ cũng đều biết, người đứng trên con thuyền này toàn bộ đều là người chơi cao cấp thông quan tầng năm.
Trong đó, người nhìn chằm chằm Đường Mạch và Mộ Hồi Tuyết là nhiều nhất, cũng có người lén lút nhìn về phía Luyện Dư Tranh.
Tên của Đường Mạch vừa rồi đã bị lộ, bọn họ đương nhiên biết Đường Mạch là ai.
Ngoài việc này, cô gái Châu Á lại còn trẻ tuổi, vô cùng có khả năng là người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian Mộ Hồi Tuyết.
Thời gian từng giây trôi qua, thuyền lới thong thả đi trên mặt nước, bỗng nhiên, cửa khoang thuyền ầm một tiếng mở rộng.
“Ding dong! Thỉnh người chơi tiến vào con tàu cứu nạn của Noah.”
Mọi người nhìn cánh cửa kia một cách hoài nghi, Hắc tháp lại thông báo thêm một lần nữa.
Trước mắt cũng không có đường nào để đi, các ngươi chơi lục tục tiến vào thuyền.
Sau khi vào bên trong, tất cả mọi người lặng lẽ đánh giá kẻ bên cạnh mình, nhớ kỹ thông tin của mỗi người.
Khi đi vào, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đi cuối cùng, Bạch Nhược Dao đi đằng trước bọn họ.
Giọng nói thản nhiên của Đường Mạch vang lên: “Đừng quên, anh nợ tôi một ân tình.”
Bước chân hơi dừng một chút, Bạch Nhược Dao quay đầu, thương tâm nói: “Đường Đường, trong lòng cậu, hóa ra mạng của tôi chỉ đáng giá một ân tình thôi sao.”
Đường Mạch nhướng mày: “Đương nhiên là không đáng giá.”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.” Sao lại cảm thấy lời này không đúng chỗ nào.
Ngay sau đó, Phó Văn Đoạt kéo Đường Mạch vòng qua anh ta đi lên trước, để lại một câu: “Ân tình của cậu cũng chẳng đáng giá lắm đâu.”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.”
“Đường Đường, Phó thiếu tá, hai người ức hiếp người khác!”
Bạch Nhược Dao là người cuối cùng tiến vào thuyền, sau khi anh ta chạy vào, cửa lớn đóng rầm lại sau lưng mọi người.
Tất cả người chơi dừng lại bước chân, hoài nghi nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Giọng trẻ con trong trẻo của Hắc tháp vang lên—-
“Ding dong! Thành công kích phát nhiệm vụ chủ tuyến: Bữa tối trên con thuyền cứu nạn của Noah.”