Tiếng sấm nổ vang, chấn động khiến tòa thành hơi lắc lư.
Ngọn nến tỏa ra ánh sáng mập mờ, chiếu ra quang ảnh màu vàng loang lổ trên vách tường, sau khi Hắc tháp thông báo xong quy tắc trò chơi, mười bảy người chơi đứng bốn phía quanh cái bàn dài, ai cũng không hé răng.
Qua hồi lâu, một cô gái da trắng mở miệng: “Chỉ có mười hai cái ghế, nhưng chúng ta có mười bảy người.”
Không sai, giữa cái bàn có mười bảy con búp bê, Hắc tháp cũng nói, trong tòa thành có mười sáu người chơi cùng một quái vật Hắc tháp.
Nhưng mà chỉ có mười hai cái ghế.
Andre nói: “Trên ghế có khắc tên, Hắc tháp đã phân chia chúng ta rõ ràng rồi.”
Mọi người lập tức tiến lên, nhìn về phía ghế dựa.
Dưới ánh nến mờ ảo, sau lưng của những chiếc ghế phong cách cổ xưa này là những chữ cái xiêu vẹo được khắc bằng vũ khí.
Tên mỗi người đều là tên tiếng Anh, Hắc tháp cũng cực kỳ uy tín mà giúp người chơi che giấu thân phận của mình.
Đường Mạch nhìn một vòng, khi nhìn đến tên trên chiếc ghế cuối cùng, đồng tử của hắn co rụt lại.
Cô gái da đen duy nhất cười lạnh: “Dùng tên tiếng Anh thì quan trọng sao, dù gì cũng sẽ bại lộ thôi, những người nào là quen biết nhau.”
Chỉ thấy giữa mười hai cái ghế này, rõ ràng có bốn cái ghế, bên trên không chỉ khắc tên của một người.
Có ba cái ghế khắc tên hai người, còn một cái ghế còn lại thế nhưng lại dùng tiếng Anh khắc ba cái tên—-
Phó Văn Đoạt, Đường Mạch.
.
.
.
.
.Và Bạch Nhược Dao.
Thanh niên mặt búp bê kinh hỉ nháy mắt mấy cái: “Oa, Đường Đường, Phó thiếu tá, tôi vậy mà cùng một đội với hai người này.”
Lòng Đường Mạch trầm xuống, hắn lại nhìn cái ghế bên cạnh.
Trên đó viết “Mộ Hồi Tuyết, Andre”, còn có hai cái ghế khác, thuộc về hai người đàn ông cùng một đôi nam nữ ngoại quốc.
Thật rõ ràng, Hắc tháp đang tiết lộ cho tất cả người chơi tin tức “Chín người này đều quen biết nhau”.
Kỳ thật cũng lý giải được, trong cái trò chơi này tổng cộng có mười bảy người chơi, quy tắc trò chơi điều thứ bảy: “Một phút cuối cùng của mỗi buổi sáng, người chơi có thể thực hiện quyền biểu quyết, mỗi phòng có một phiếu, bỏ phiếu kẻ mình cho rằng là quái vật giả trang.
Đối tượng bị bầu phiếu sẽ phải chịu hạn chế, không thể sử dụng tất cả đạo cụ cùng dị năng.”
Giả thiết nếu mười bảy người, mỗi người đều có quyền bỏ phiếu ngang hàng, mà đám Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết thì đã quen nhau từ trước.
Một khi bọn họ hợp tác, trực tiếp dùng phần lớn phiếu bầu bỏ cho người khác thì sẽ không công bằng đối với những người chơi khác.
Cho nên Hắc tháp áp dụng biện pháp như vậy, trực tiếp ép bọn họ thành một đội, cưỡng chế giảm bớt số phiếu bầu của bọn họ.
Người chơi khác dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm chủ nhân của bốn cái ghế kia, chín người đó cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra căng thẳng cùng ngượng ngùng khi bị vạch trần.
Ầm!
Lại một tiếng sấm chói tai đánh xuống, giờ khắc này, toàn bộ ngọn nến trong tòa thành cổ đều chớp lên.
Bóng nến lay động, Đường Mạch cảnh giác quét nhìn bốn phía, bỗng nhiên, một âm thanh chuyển động của bánh răng quỷ dị vang lên.
Tất cả mọi người cầm vũ khí của mình, nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ở giữa cái bàn dài, trong số mười bảy con búp bê, một con búp bê giống như bị người ta xoay bánh răng, cót két cót két bước đi trên bàn.
Tất cả người chơi đều lạnh lùng nhìn chằm chằm con búp bê này, nó vừa lảo đảo di chuyển, vừa dùng thanh âm quỷ dị biến ảo nói: “Stephen Teslaf nhìn thấy ta, rút ra con dao găm của hắn.”
Giọng nói vừa dứt, búp bê gỗ chợt dừng lại bước chân, nhắm ngay đến một người ngoại quốc tóc vàng.
Người này biến sắc, chạm tay vào dao găm trong tay áo.
Trong phòng đột nhiên lại vang thêm tiếng cót két, mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía sau con búp bê gỗ kia.
Chỉ thấy con búp bê thứ hai loạng choạng tiến lên phía trước, kít một tiếng, đứng trước mặt cô gái da đen: “Lena Chocoru nhìn thấy ta, tức giận muốn giết ta.”
Sau đó, người chơi còn có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?
Một con lại một con búp bê lắc lư lắc lư đến trước mặt từng người chơi, hô lên tên của họ.
Muốn dùng tên giả hay là dùng tên của đồng đội cũng không thể, mười bảy con búp bê gỗ, nói ra tên của mỗi người, cũng cơ hộ làm lộ quốc tịch của một số người.
Nhưng mà quốc tịch giống nhau cũng không đại diện cho việc nhất định quen biết nhau, Đường Mạch kinh ngạc nhìn búp bê gỗ chạy đến trước mặt một cô gái ngoại quốc, hô lên với cô ta “Lý Hạ”.
Đây là một người chơi Trung Quốc?!
Cô gái ngoại quốc tóc ngắn màu vàng bị hô tên thì lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người Đường Mạch một cái, yên lặng không hé răng.
Sau khi tất cả búp bê đứng đúng chỗ, chúng nó đồng loạt khựng lại một giây, sau đó trăm miệng một lời hát lên một bài đồng dao.
“Mười bảy búp bê nhỏ, gặp trận đại hồng thủy.
Một con bị nước cuốn đi không thể cứu được, chỉ còn lại mười sáu con.”
“Mười sáu búp bê nhỏ, mọi người đề phòng lẫn nhau.
Một con bị thiêu cháy thành than đen, chỉ còn mười lăm con.”
.
.
.
.
.
“Một con búp bê nhỏ, bảy ngày bị doạ mất hồn.
Không ai hỏi thăm nên bị hù chết, một con cũng không còn.”
“La la la, la la la.
.
.
.
.
.”
“A, Noah tới rồi! Noah tới rồi!”
“Noah ăn luôn búp bê gỗ, búp bê gỗ chết hết cả rồi.”
Tiếng ca cổ quái dừng lại, búp bê gỗ trước mặt Đường Mạch đột nhiên mở miệng nói: “Bữa tối của Noah, chỉ có mười hai vị khách.”
Búp bê của Phó Văn Đoạt nói: “Trên ghế có để phiếu trắng, ngồi lên ghế và viết tên lên phiếu.”
Búp bê của Luyện Dư Tranh nói: “Từng khách mời chỉ có thể bầu một phiếu, không thể bầu nhiều lần.”
Búp bê của ông lão ngoại quốc nói: “Mười hai cái ghế, mười hai cái phiếu, ai cũng không hơn.”
“Kết quả phiếu bầu phải giữ bí mật, tất cả mọi người đều không được biết.”
“Ồ, còn có một phiếu nữa, đó là gì.”
Mọi người lập tức nhìn về phía mặt bàn, sau khi đám búp bê gỗ theo thứ tự nói xong những lời này, mười hai phiếu trắng hiện lên trên mặt bàn, rất nhanh, lại xuất hiện thêm mười hai phiếu đỏ.
Búp bê của Andre nói: “Ta biết, ta biết.
Đó là Grab Six, đó là Grab Six.”
“Phiếu trắng có vô số, nhưng chỉ có một phiếu đỏ.”
“Mỗi người chỉ có một phiếu, một phiếu duy nhất.”
“Phiếu trắng mỗi ngày bầu một lần, phiếu đỏ chỉ có thể bầu đúng một lần.
Ngươi cảm thấy, ai mới là quái vật phá đám đây?”
Bỗng nhiên, giọng nói của con búp bê gỗ thứ mười một trở nên sắc nhọn: “Viết tên hắn, viết tên hắn! Viết tên hắn ngươi liền thắng, viết tên hắn ngươi liền thắng!”
“Viết sai thì sao đây? Viết sai thì sao đây?”
Con búp bê gỗ thứ mười ba nở một nụ cười quái dị.
Búp bê gỗ thứ mười bốn dùng thanh âm hồn nhiên nói: “Viết sai thì không đạt được Grab Six nữa, không đạt được Grab Six nữa, không lấy được manh mối.”
Búp bê gỗ thứ mười lăm chạy hai vòng quanh phiếu đỏ và phiếu trắng.
Búp bê gỗ thứ mười sáu nói: “Viết tên của hắn đi, và nhớ lưu ý đồng đội của ngươi đó.”
Búp bê gỗ thứ mười bảy hưng phấn hát: “Grab Six nha, Grab Six nha!”
Tiếng Grab Six cuối cùng giống như tiếng móng tay cào vào cửa kính, bén nhọn chói tai khiến người chơi nhíu mày.
Nói xong tất cả, đám búp bê toàn bộ dừng lại không hé miệng nữa.
Chúng nó giống như những người lính trong quân đội, đồng loạt xoay người, cót ka cót két chạy về giữa bàn, rồi lại cùng nhau xoay người đứng nghiêm, dùng con mắt quỷ dị trên cái đầu gỗ để nhìn chằm chằm từng người chơi.
Bên kia, chỉ nghe một tiếng “doong”, trên vách tường của tòa thành, cái đồng hồ báo giờ khổng lồ kia bắt đầu rung lắc ầm ầm.
Kim giây của nó chuyển động gấp sáu lần kim giây bình thường, cứ mười giây là qua một phút.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu tới từ cửa sổ, Andre đúng lúc đứng cạnh đó, gã nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói: “Không có mặt trời, nhưng rất rõ rằng bây giờ là ban ngày.”
Mười bảy người theo thứ tự liếc nhìn đối phương, cũng không biết ai tiên phong rút ghế ra rồi ngồi xuống.
Rất nhanh, một người lại một người, các người chơi đều ngồi xuống ghế đề tên mình.
Người chơi bị phân ngồi cùng ghế thì chọn ra một người để ngồi.
Andre để Mộ Hồi Tuyết ngồi trên ghế, Bạch Nhược Dao nhìn cái ghế, cười hì hì.
Đúng lúc này, Đường Mạch thản nhiên nói: “Anh ngồi đi.”
Thân thể Bạch Nhược Dao khựng lại một chút, anh ta quay đầu: “Đường Đường, tôi không nghe nhầm nhỉ, cậu để tôi ngồi sao?”
Đường Mạch gật đầu: “Anh ngồi đi.”
Người chơi ngồi trên cái ghế này, rõ ràng là sẽ có quyền chủ động bầu phiếu.
Bạch Nhược Dao không nghĩ tới mình có thể giành được quyền bầu phiếu từ trong tay Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Trong trò chơi này, Hắc tháp ngoài việc làm lộ ra chuyện người chơi có quen biết nhau, còn để cho họ biết một chuyện khác: Trong các người chơi được phân đến cùng ghế, chỉ có một người có quyền bỏ phiếu.
Bất kể các người chơi có thương lượng bao nhiêu trước khi bỏ phiếu, chỉ có người ngồi trên ghế mới có thể sử dụng phiếu bầu.
Ví dụ, ba người Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao thương lượng xong xuôi, quyết định lần này bỏ phiếu Mộ Hồi Tuyết.
Trước đó Bạch Nhược Dao luôn miệng bảo ok , cuối cùng lại phản bội, bỏ phiếu cho Đường Mạch, vậy thì Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không có cách nào ngăn cản.
Ban đầu còn nghĩ không đến lượt mình, bây giờ lại chủ động dâng tận cửa.
Bạch Nhược Dao đột nhiên lại nổi lên tâm tư nghịch phản: “Không ngồi, Đường Đường, tôi ngồi nhiều ngại lắm, cậu ngồi đi.”
Phó Văn Đoạt rũ mắt: “Có ngồi hay không.”
Bạch Nhược Dao: “.
.
.
.
.
.”
Cân nhắc một chút khả năng thắng khi đấu đơn lẻ với hai người kia, Bạch Nhược Dao nhún nhún vai, cười tủm tỉm ngồi xuống.
Không ngồi thì thôi, dù sao đây cũng lợi cho mình.
Sau khi Bạch Nhược Dao ngồi xuống, mười hai cái ghế đã đủ người.
Một người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn mọi người, thấp giọng nói: “Hắc tháp nói con quái vật kia đã cải trang, cho nên tôi nghĩ cho dù chúng ta hỏi thật nhiều, chẳng hạn như những sự việc chỉ có con người biết, con quái vật kia chắc chắn cũng có thể nói ra.”
Không ai phản bác ông ta.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Bây giờ, tôi nghĩ trước tiên nên nói về một sự kiện.
Mười bảy người chơi đang ở đây, cơ hồ tên của mọi người đều đã được Hắc tháp thông báo qua trong vòng nửa năm nay.
Mọi người là ai, tôi biết.
Tôi là ai, kỳ thật mọi người cũng biết.”
Một tiếng cười trào phúng vang lên: “Đương nhiên biết, khu nước Nga của ông bị cưỡng chế công tháp mà.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống, một chưởng đập xuống cái bàn.
Cái bàn dài rung lên một chút, một dấu tay sâu hoắm in xuống mặt bàn.
Người đàn ông da trắng cố tình trào phúng ông ta cũng chẳng căng thẳng chút nào, nhìn thấy dấu tay kia, hắn cười: “Mạnh thế sao, vậy nên thông quan tầng năm chậm như vậy á hả?”
“Được rồi, không cần cãi nhau.
Tôi nghĩ mọi người căn bản chẳng muốn hợp tác nhỉ.”
Mọi người quay đầu nhìn về phía cô gái da đen, chỉ thấy cô ta ngồi trên ghế, lạnh lùng nói: “Không cần nhiều lời, bây giờ mới là ngày thứ nhất.
Muốn bắt được ngay con quái vật kia là điều không thể.
Có hình thức Grab Six ở đây, chúng ta không có khả năng hợp tác.
Tất cả mọi người tạo thành một đội, cùng nhau thông quan tầng sáu cũng không thể, bởi vì không ai biết quái vật ở đâu.
Như vậy thì có chuyện, hy vọng mọi người có thể làm.”
Đường Mạch: “Chuyện gì?”
Cô gái da đen liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái: “Mọi người ai muốn nói gì vào ban ngày, làm ơn hãy nói ngay tại cái bàn này để tất cả mọi người cùng nghe.”
Một số người chơi cau mày không vui, phần lớn người chơi lại ngược lại lộ ra biểu tình đương nhiên.
Bạch Nhược Dao ý tứ sâu xa cười: “Quái vật chắc chắn có trong mười bảy người tại đây, muốn bắt nó thì rất khó, nhưng lại không muốn để cho những người khác bắt được nó trước.
Buổi tối chúng ta đều phải vào phòng, không thể ra ngoài.
Ban ngày, chỉ cần mười bảy người cùng nhau hành động, ít nhất thì mọi người đều sẽ biết rõ lời nói và việc làm của mỗi người khác, sẽ không xuất hiện việc tự mình tìm được manh mối? À ha, đây là có bao nhiêu tự ti đối với thực lực của bản thân thế, hì hì, cảm thấy chỉ cần tách ra, người khác nhất định có thể tìm được manh mối, còn cô thì không sao?”
Cô gái da đen nheo mắt: “Anh có ý gì?”
Bạch Nhược Dao còn chuẩn bị khiêu khích tiếp, Phó Văn Đoạt đã đè lại lưng ghế: “Bọn tôi đồng ý với đề nghị này.”
Bạch Nhược Dao bĩu môi, không nói lại nữa.
“Tôi cũng đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
Giữa mười bảy người chơi, có mười lăm người đồng ý.
Còn hai người không tán thành, cô gái da đen hỏi: “Không đồng ý là do một trong hai người là quái vật Hắc tháp sao?”
Hai người kia trừng mắt nhìn cô gái da đen này, trào phúng một câu “Rác rưởi”, sau đó nói: “Đồng ý.”
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, trong hai tiếng này, tất cả mọi người đứng xung quanh bàn, quan sát người chơi bên cạnh mình.
Ngày thứ nhất, mọi người đều nói chuyện rất ít, không hề để lộ bí mật nào.
Bọn họ chỉ không tiếng động nhìn nhau chằm chằm, quan sát và khắc sâu thông tin về những người khác vào đáy lòng, đợi đến khi thời gian cho ban ngày sắp hết, chỉ còn lại một phút đồng hồ cuối cùng.
“Ding dong! Thời gian bỏ phiếu của ngày đầu tiên đã đến, xin người chơi hãy viết lên phiếu trắng tên của người chơi mình muốn bỏ phiếu.”
Ông lão da trắng mở miệng lần đầu: “Tôi đề nghị tất cả mọi người hãy viết tên chính mình.
Ngày đầu tiên không ai có thể tìm được quái vật, viết tên người khác không có ý nghĩa gì.”
Nghe xong lời này, những người chơi còn lại nhìn về phía ông lão, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Ông lão mang vẻ lạnh nhạt, cúi đầu viết một cái tên.
Ông ta giống như thật sự viết tên của mình, sau đó đem phiếu trắng úp xuống mặt bàn.
Mọi người cũng bắt đầu viết tên.
Đường Mạch vừa cúi đầu thì thấy Bạch Nhược Dao đúng lý hợp tình mà viết xuống một cái tên trên phiếu trắng—-
『George Ansoni 』
Đây là tên của ông lão da trắng kia.
Viết xong tên, mọi người rời khỏi ghế, tiến lên tầng hai.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi cuối đám người, sau khi toàn bộ mười bảy người đi lên tầng, Đường Mạch quay đầu nhìn về phía cái bàn dài.
Chỉ thấy mười hai phiếu trắng toàn bộ bị úp ngược đặt trên bàn, trong ánh nến lay động, mười bảy con búp bê gỗ kia lẳng lặng đứng giữa bàn.
Đường Mạch bỗng nhiên thấy một con búp bê khẽ chuyển động, hắn lập tức căng thẳng, nhìn kỹ lại.
Không có động tĩnh gì.
Đêm tối buông xuống, mười hai người chơi đều tự vào phòng của mình.
Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Bạch Nhược Dao đi vào căn phòng có đề tên mình, bên trong chứa ba chiếc giường.
Sau cửa phòng viết: “Mời tìm ra chiếc giường của mình.”
Đường Mạch đi đến trước giường của mình, đầu giường viết: “Mời nằm xuống, kéo chăn, im lặng ngủ.” Hắn quay đầu liếc mắt với Phó Văn Đoạt, hai người nhẹ nhàng gật đầu.
Giọng nói khoa trương của Bạch Nhược Dao vang lên, anh ta oán giận nói: “Sao lại có ba cái giường chứ, không phải chúng ta nên ngủ cùng nhau sao.”
Ngoài miệng nói như vậy, thân thể Bạch Nhược Dao cực kỳ thành thật làm theo yêu cầu của Hắc tháp, ngoan ngoãn bò lên giường, đắp chăn.
Sau khi Đường Mạch kéo chăn lên, hắn phát hiện mình cũng không bị Hắc tháp cưỡng chế ngủ ngay.
Nhưng mà sau khi bọn họ tiến vào phòng, ngoài phòng chỉ có một mảnh tĩnh mịch, lấy thính lực trước mắt của ba người bọn họ, vậy mà không nghe được một tiếng động nào, giống như đã bị thứ gì đó ngăn cách âm thanh.
Đường Mạch: “Hắc tháp nói, mỗi tối sẽ có ba người chơi tùy cơ có thể rời khỏi phòng, hơn nữa khi rời khỏi phòng, cho dù là người chơi cùng phòng cũng sẽ không thể phát hiện.” Đường Mạch cũng chẳng hoài nghi quy tắc trò chơi của Hắc tháp, thậm chí hắn đoán, Hắc tháp sẽ không để cho người chơi cùng phòng trao đổi với người được phép ra khỏi phòng.
Hắn nói: “Cho nên tối hôm nay, trong ba người chúng ta, có lẽ sẽ có người nhận được tư cách rời khỏi phòng.”
Có tư cách cũng không đại diện cho việc phải rời đi.
Nhưng.
.
.
.
.
.
“Đây là cơ hội duy nhất để tiếp xúc một mình với người chơi.” Phó Văn Đoạt nói.
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Cũng có thể là cơ hội duy nhất để tiếp xúc một mình với quái vật nha.”
Đường Mạch: “Nếu ai trong ba người chúng ta có tư cách đi ra ngoài, lúc ban ngày hãy nói cho hai người khác, chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách.”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt vốn là đồng đội, đương nhiên sẽ không che giấu nhau.
Lời này của hắn là đang nói cho Bạch Nhược Dao nghe.
Bạch Nhược Dao như cứ như không nghe thấy, anh ta cười: “Tôi hát cho hai người nghe một bài nhá.
Lâu rồi không nếm thử cảm giác ngủ cùng phòng với người khác, không ngờ người ngủ cùng tôi lại là Đường Đường với Phó thiếu tá đó, tôi cũng thật may mắn mà.
Hey, Đường Đường, cậu thích nghe bài gì?”
Đường Mạch không phản ứng anh ta.
Bạch Nhược Dao lại nói: “Phó thiếu tá, anh thích nghe bài gì?”
Hai người đều không quan tâm mình, Bạch Nhược Dao cũng chẳng nổi giận, tự quyết định: “Vậy tôi hát đây nha.”
Một giai điệu khó nghe đột nhiên vang lên trong phòng.
Đường Mạch mặt không thay đổi quay đầu, nhìn phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Trong phòng, tiếng hát xúc phạm người nghe của Bạch Nhược Dao không ngừng quanh quẩn, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt nhìn nhau một lúc.
Thật lâu sau, giọng nói bình tĩnh của Đường Mạch vang lên: “Được rồi, không cần hát nữa, bọn tôi xác định được đây là anh rồi, không phải quái vật.” Âm thanh khó nghe như thế, thái độ thiếu đánh như vậy, không phải Bạch Nhược Dao thì còn có thể là ai.
Tiếng hát của Bạch Nhược Dao dừng lại, một lát sau, anh ta ủy khuất nói: “Đường Đường, hóa ra cậu nghĩ về tôi như thế à?” Nói xong, tựa hồ cảm thấy không phục, thanh niên mặt búp bê lại hát tiếp bài thứ hai: “Tôi rõ ràng là đang thành tâm hát ru cho hai người mà.”
Đường Mạch cười lạnh một tiếng.
Đến bây giờ, Đường Mạch đã xác minh được thân phận của cả ba người rồi.
Hắn, Bạch Nhược Dao cùng Phó Văn Đoạt.
Ba người đều không phải do quái vật cải trang.
Có một số thứ chẳng cần phải nói đến, khi hắn nhìn thấy một cái liếc mắt kia của Phó Văn Đoạt, hắn liền biết người này chính là Victor, không phải quái vật.
Hắn tin rằng Phó Văn Đoạt cũng thế.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, cả đêm không ngủ.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ba người lấy tốc độ nhanh nhất xốc chăn lên, xuống giường.
Ngay một giây Đường Mạch mở cửa phòng ra, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre đúng lúc đi qua cửa phòng hắn, hai người sắc mặt khẽ biến, dáng đi vội vàng.
Lòng Đường Mạch trầm xuống, cũng ra khỏi cửa.
Hắn vừa đi vừa hỏi: “Làm sao vậy.”
Mộ Hồi Tuyết dừng bước chân, nhìn về phía hắn và Phó Văn Đoạt, còn nhìn Bạch Nhược Dao chậm chạp đi ở cuối.
Cô chuẩn bị giải thích, nhưng miệng mới mở ra lại mím lại.
Cô trực tiếp nâng tay, chỉ về đằng trước.
Đường Mạch nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, ngay khi tầm mắt chạm tới cảnh tượng kia liền cứng đờ người.
Chỉ thấy ở góc hành lang trên cầu thang, một cô gái da đen nằm rủ xuống lan can cầu thang, trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Toàn thân quần áo cô ta đều ướt đẫm, giống như bị chết đuối vậy, làn da tái nhợt, mũi miệng dính một ít nấm trắng như bọt.
Dưới cơ thể cô ta, sàn nhà bằng gỗ bị nước ngấm thành sậm màu.
Ông lão da trắng ở trong căn phòng gần cầu thang nhất là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, ông ta ngồi xổm xuống, kiểm tra một chút rồi quay đầu nhìn về phía mười lăm người chơi còn lại.
Dưới mái tóc nhạt màu, ông lão bình tĩnh nói: “Đã chết, là chết chìm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Các đại lão: Bảo vệ tên của mình, bảo vệ quốc tịch của mình, giữ bí mật giữ bí mật giữ bí mật!
Hắc tháp: Hi hi hi không có chuyện đó đâu~
Các đại lão: @#%@$%@#$! @#$! #! ! !