Địa Ngục Nhân Gian


Nghe được lời nhắn này, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp.

Tôi biết Giang Tiểu Thơ sợ tôi không biết trời cao đất rộng, lo lắng cho sự an nguy của người làng, sẽ một mình chạy về tìm đường chết, cho nên cô ấy mới nhắn lại như vậy, tuy là lời lẽ có hơi khó nghe một chút.

Hơn nữa, theo lời Tiết Dương, nữ quỷ mà Giang Tiểu Thơ tặng cho tôi, hình như cũng là nhân vật rất lợi hại, có thể giúp người tu đạo có được ba mươi năm công lực.Có lẽ hiện giờ Giang Tiểu Thơ có việc phải đích thân đi giải quyết, nếu cô ấy đã bảo tôi đợi, thì nhất định cô ấy sẽ trở về giúp tôi giải quyết vấn đề, bởi vậy tôi cũng không cần nôn nóng, cứ ở đây chờ cô ấy là được.Cũng không biết từ lúc nào, tôi phát hiện mình càng ngày càng để tâm tới Giang Tiểu Thơ, lời cô ấy nói, tôi sẽ không tự chủ được mà nghe theo.

Tôi nghĩ, có lẽ mình hơi thích cô bé hễ mở miệng ra là lại mắng câu: “Làm càn!” này rồi, tuy rằng cô ấy rất thần bí, đến mức tôi hoàn toàn không biết gì về lai lịch của cô ấy, nhưng sự thần bí kia lại giống như hoa anh túc, hấp dẫn khiến tôi không cưỡng nổi.Nhưng mặt khác, tôi lại không biết phải làm gì, bởi vì tôi không biết về ngọn nguồn của cô ấy.

Hiện giờ tôi có thể khẳng định đến bảy phần mười, cô ấy tuyệt đối không phải là Giang Tiểu Thơ trước kia tôi biết.

Rốt cuộc cô ấy là ai, vì sao muốn tiếp cận tôi? Tôi hoàn toàn không biết gì cả.Tuy nhiên có một điểm tôi có thể khẳng định, đó là hiện giờ tôi chỉ có thể lựa chon tin tưởng cô ấy, như vậy là đủ rồi.Mấy ngày kế tiếp, tôi ngoan ngoãn chờ ở đó, đồng thời tĩnh dưỡng.

Mỗi ngày, Tiết Dương đều mang loại cháo đen thui kia tới, từ dáng vẻ đau lòng của cậu ta, có thể nhìn ra được, thứ này nhất định rất đắt tiền, điều đó khiến tôi có chút cảm kích đối với người thanh niên tóc bạc, tuy hắn lạnh lùng như vậy, nhưng lại đối với tôi rất tốt.Tôi ở lại đó nhiều ngày như vậy, cũng tiếp xúc rất nhiều lần với người thanh niên tóc bạc, nhưng lần nào, dáng vẻ của hắn cũng khiến tôi không dám gần.

Nhiều ngày trôi qua, tôi còn chưa nói với hắn được câu nào, nhưng lại nói chuyện với Tiết Dương rất nhiều, cũng biết được rất nhiều chuyện từ miệng cậu ta.Thật ra, cậu ta và người thanh niên tóc bạc kia cũng không có quan hệ thầy trò, trước kia Tiết Dương là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người thanh niên tóc bạc nhặt về, nuôi nấng nên người, dẫn theo bên cạnh, mưa dầm thấm đất, cậu ta cũng biết rất nhiều thứ.

Mặc dù người thanh niên tóc bạc không thừa nhận Tiết Dương là đệ tử, nhưng Tiết Dương vẫn tự xem mình là đồ đệ của hắn, người thanh niên tóc bạc kia cũng không phản đối, hai người cứ sống với nhau như vậy.Nói cho chính xác, thì nghề của Tiết Dương và người thanh niên tóc bạc cũng không phải là đạo sĩ.

Biết nói thế nào đây, bọn họ là loại người nhận tiền của người khác thì việc gì cũng làm cả, xem phong thủy, đoán số mệnh, bắt ma tróc quỷ, tìm kiếm long mạch, ngay cả thuật dùng Cổ, hắn cũng am hiểu.

Quan trọng nhất là, hễ có người bị bệnh mời hắn tới, người thanh niên tóc bạc cũng xem bệnh được, dường như trên thế giới này, không có cái gì mà người thanh niên tóc bạc kia không biết.Khi tôi hỏi tên của người thanh niên tóc bạc, Tiết Dương lắc đầu, nói mình không biết, lúc đó tôi không nhịn được: “Cậu còn không biết sư phụ mình tên gì ư?”“Tôi không biết! Mỗi lần ông ấy gặp người làm ăn, buôn bán, họ đều gọi ông ấy là đại sư.” Tiết Dương lộ vẻ buồn bực: “Khi tôi hỏi ông ấy cũng không trả lời.”“Khi nào bạn bè hắn tới, cậu có thể nghe tên họ gọi.” Tôi vội nói.Tiết Dương cười khổ: “Anh nghĩ xem, với tính cách của sư phụ tôi, còn có thể có bạn bè sao?”Nghe Tiết Dương nói như vậy, tôi hơi đứng hình.

Đúng vậy, với tính cách như vậy, người thanh niên kia tóc bạc có thể có bạn bè không?Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy người thanh niên này rất đáng thương, tuy hắn nhiều tiền, biết được rất nhiều, hình như không có gì là không làm được, nhưng lại không nói chuyện với một ai, thảo nào lạnh lùng như vậy.Bỗng nhiên, tôi nghĩ tới một việc rất quan trọng: “Cậu vừa nói sư phụ cậu nuôi cậu lớn lên, mà cậu mười lăm tuổi rồi, trông sư phụ cậu cũng chỉ chừng hai mươi tuổi là nhiều, mười lăm năm trước, hắn mới có mấy tuổi, làm sao nuôi cậu được?”“Không, mười lăm năm trước, ông ấy đã như vậy rồi.” Tiết Dương nói.Tôi sửng sốt: “Vẫn không thay đổi?”“Ừ.” Tiết Dương gật đầu.“Vậy hắn bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi gặng hỏi.“Tôi không biết!” Về vấn đề của người thanh niên tóc bạc, Tiết Dương luôn rất mù mờ, khiến tôi nghi ngờ, không biết có đúng là cậu ta đã ở chung với người thanh niên tóc bạc kia hơn mười năm không.Thú thật, nếu không vì chuyện ngôi làng luôn canh cánh trong lòng, tôi thậm chí nghĩ rằng sống ở chỗ này rất thoải mái, hàng ngày vô cùng thảnh thơi, không phải làm gì cả, tới bữa có người đưa cơm, cuộc sống giống như công tử con nhà giàu thời xưa vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui