Địa Ngục Sâu Thẳm

Ngoài dự liệu của ta, tất cả đều đặc biệt thuận lợi, hiện giờ ta đã
cưỡi trên lưng ngựa rồi, lợi dụng bóng đêm đi trước. Không khí ẩm ướt
mát rượi, trận mưa lúc chập tối đã đánh rụng không ít lá cây, móng ngựa
dẫm nát lên, phát ra tiếng tất tác. Tuy rằng biết rõ đợi ta ở phía trước chính là rất nhiều thứ không thể biết được, thế nhưng bây giờ, loại cảm giác khó có được này lại khiến cho thể xác và tinh thần ta đều tràn đầy thư giãn, loại cảm giác này gọi là “Tự do”.

Nhớ lại quá khứ ngắn ngủi của mình, nhân sinh của chính mình vẫn bị
khống chế trong tay người khác. Đầu tiên là nghe cha nói, làm thật tốt
một nữ nhi khôn khéo hiểu chuyện; sau đó là ca ca, làm thứ đồ chơi dịu
ngoan; lại sau đó, cậu ruột của ta – Minh Ngự cũng muốn thao túng ta. Ta rốt cuộc chưa từng chân chính thuộc về mình. Trước mặt người khác ta
phải bày ra bộ dạng của thiên kim tiểu thư, sau lưng ta phải bày ra vẻ
ngoan ngoãn động lòng người, dần dà, thậm chí ngay cả bộ dạng ban đầu
của mình, ta cũng đã quên hết. Thật giống như ma quỷ phủ thêm lớp da
người trong tiểu thuyết thần tiên ma quái kia, bên trong với bên ngoài
căn bản là của hai thân thể hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng hiện giờ, rốt cục ta đã giữ lại được ý chí hành động của mình, trái tim của ta tự do, cơ thể của ta cũng tự do ! Tuy rằng ta cũng không từng tự đi quá xa
khỏi nhà một mình, nhưng may là, cảm giác của ta về phương hướng cũng
không tệ lắm. Mấy hôm nay Hàn Ti Nhược đã giảng giải cho ta nhiều lần
đường đi đến nhà nàng ta rồi, còn vẽ một bản đồ tường tận, ta cũng đã
nhớ kĩ một cách chắc chắn, cho nên, chuyện này không đủ để trở thành
chướng ngại vật của ta. Ta không dám đi quá nhanh, bởi vì khả năng cưỡi
ngựa của ta không thành thục, chẳng qua là khi còn nhỏ, cha đã dạy ta,
thật sự tự cưỡi ngựa một mình cũng chính là lần đầu tiên.Vì sợ bị phát
hiện, ta cố gắng tránh đi đường lớn, ánh trăng sáng ngời khiến cho việc
ta gấp rút lên đường trong ban đêm cũng không phải rất khó khăn. Ta vẫn
không dám ngừng lại, chỉ vẫn luôn luôn tiến về phía trước, mãi cho đến
khi phía chân trời hơi hiện ra màu trăng trắng.

“Vị công tử này, dừng dừng bước đã, uống chén trà ăn chút điểm tâm sáng
đi.” Ông chủ quán ven đường niềm nở bắt chuyện, nói với ta.

Chạy một đêm trên đường quả là mệt mỏi, ta xuống ngựa, ngồi xuống.

“Công tử, cậu đi đường suốt đêm sao? Đi đến đâu vậy?” Ông chủ vừa giúp ta châm trà vừa hỏi.

“A, ta đi Tây Nguyên hỏi thăm sức khỏe một vị bằng hữu.”

« Ai ui, vậy thật đúng là trùng hợp, phu nhân tôi chính là người Tây
Nguyên, cậu tìm vị nào vậy, nói không chừng có khi bà ấy biết đấy ! »
Ông chủ nhiệt tình nói.

“A, bà ấy có biết Hàn Trực – Hàn đại hiệp không?”

“A, cậu tìm Hàn đại hiệp hả! Vậy thì cậu hỏi đúng người rồi, tôi cũng
biết ông ta rõ lắm, phu nhân của tôi vốn được thuê làm giúp việc ở nhà

ông ta mà, cháu gái đằng ngoại của tôi trước đây còn đã làm nha hoàn
theo bên cạnh Hàn tiểu thư mà! Nói đến cô Hàn tiểu thư kia, thật đúng là một đại mỹ nhân ! Người vừa đẹp, vừa dịu dàng, thái độ làm người lại
tốt, không ai nói nàng ta không tốt cả! Công tử, nhìn cậu tuấn tú lịch
sự, không phải là tới cầu hôn đó chứ! Ha hả ~” Ông chủ nhìn ta với vẻ
đầy am hiểu, thực sự khiến ta không biết nên khóc hay nên cười.

“Ông chủ ông hiểu lầm rồi, Hàn đại hiệp là bạn tốt của gia phụ, chỉ là như thế mà thôi!”

“ Ai, công tử gia thì ra là da mặt mỏng a! (*ý chỉ hay ngượng) Ha hả, có gì phải ngượng đâu ,được được được, tôi không nói nữa, cậu uống trà, ăn no xong, thần thần khí khí mà đến nhà, vậy đã có thể thành công được
một nửa rồi. Tôi cũng lén nói cho cậu nghe, lần trước một vị Nhan công
tử có tới, hắc, diện mạo không tuấn tú bằng cậu như vậy đâu, nhưng mà
khí thế phong độ có thể thắng cậu rồi ! Nghe nói hắn còn là cái gì minh
chủ gì đó kia mà! Nhưng mà cậu đừng lo lắng, hôm nào, tôi sẽ bảo cháu
gái tôi nói rõ với cậu một chút, coi Hàn tiểu thư kia thích cái gì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!” Ông chủ nói đắc ý.

“Ông thật có chút học vấn đó!” Ta không khỏi nở nụ cười.

“Coi cậu nói kìa, tôi đây đều là xem lời hát kịch mà ra, làm sao có khả
năng khoe khoang trước mặt công tử nhã nhặn như cậu chứ ! Cậu ăn thong
thả trước nhé, tôi đi bắt chuyện với các vị khách khác đây !”

“Ai, ta nói công tử gia, lão gia nhà ta nói chuyện thì mau vậy, cậu cũng đừng để bụng !” Bà chủ bưng lên một đĩa bánh bao hấp, vừa nhẹ giọng
nói, cặp mắt còn nhìn thẳng chằm chằm vào ta : “Ai, ta nói nha, công tử
gia, nếu cậu là một tiểu thư thì thật sẽ mê chết người a ~~~”.

Ta nghe xong, tâm trạng cũng rùng mình, ngay cả dân phụ này cũng sinh
nghi hết sao ? Xem ra cái bộ dạng này của chính mình, cho dù mặc nam
trang cũng rất dễ bị lộ à ! Ta lập tức đứng lên bắt chuyện ông chủ tính
tiền, uống cạn một ngụm hết trà nóng trong chén, lập tức sẽ lên đường.
Mới đi được một vài bước, chợt nghe thấy ông chủ hô lên ở đằng sau :
“Công tử gia, cậu chờ một chút.”

Ta quay người lại, ông chủ đã cầm một cái bọc nhỏ đưa đến trước mặt ta : “Công tử gia, vừa rồi cậu không ăn gì cả, đây là bánh bao hấp vừa ra
lò, tôi bọc gói sạch sẽ rồi, cậu cầm ăn trên đường đi! Thành thật mà
nói, khí sắc của công tử cũng không tốt! Chú ý coi trọng thân thể hơn!”

Cái bọc ở trong tay truyền đến nhiệt lượng ấm áp khắp lòng bàn tay, ta mỉm cười nói : “Cảm ơn ông.”

« Có gì đâu, bánh bao này cậu cũng đã thanh toán bạc rồi! Cậu đi dọc
theo con đường này tới phía trước khoảng hơn nửa canh giờ, sẽ thấy một
khu rừng đào, rồi lại đi về phía trước nửa canh giờ nữa là tới rồi! »
Tiếng cười sang sảng của ông chủ lại vang lên : « Lên đường bình an. »


Thực sự là một khởi đầu tốt đây ! Cho từng miếng bánh bao vào trong
miệng, phải, thực sự ăn ngon lắm! Tâm tình nhẹ nhõm khoan khoái, người
vừa gặp khiến ta rất hài lòng! Nghĩ đến những lời thú vị của ông chủ
quán kia, ta tự dưng thấy buồn cười.

A, đã nhìn thấy rừng đào rồi! Cánh rừng này hẳn đã có tuổi rồi, bóng cây rậm rạp hầu như che khuất bầu trời, đúng là lần đầu tiên thấy rừng đào
lớn và rậm rạp như vậy. Bây giờ còn là mùa xuân, trên các cây đào nở đầy những bông hoa mỹ lệ, màu hồng nhạt, màu trắng, bám đầy đầu cành; bung
nở to, rực rỡ, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi!

Ta chậm tốc độ lại, như say như ngốc mà thưởng thức cảnh đẹp khó có được này! Bỗng nhiên bên tai vẳng đến tiếng đàn du dương, như khóc như tố.
Lòng hiếu kì của ta dâng lên, không khỏi đi theo phương hướng tiếng đàn
vọng tới. Bên dưới một gốc cây cổ thụ thật lớn, một người ngồi ngay ngắn hiện lên, khí chất giống như tiên, y phục màu đen, tóc trắng, rõ ràng
là ông ta!

Minh Ngự!

Ta đứng khờ ngây ngốc tại chỗ, tâm trạng không khỏi thấy hối hận, thực sự là lòng hiếu kì có thể giết chết một con mèo!

Vốn định lập tức chuồn đi, đột nhiên nghĩ tới với võ công tu vi của ông
ta, chạy trốn mau nữa cũng là phí công. Ta đơn giản đi lên phía trước,
tìm khối đá lớn sạch sẽ mà ngồi xuống. Được, đàn gảy thật hay! Phỏng
chừng Ám đàn cũng là do ông ta dạy dỗ, chỉ là trong tiếng đàn của ông ta có rất nhiều đau thương, sau khi nghe xong, ngay cả tâm lý của ta cũng
đã buồn bã đôi chút. Ông ta vẫn chưa ngẩng đầu nhìn ta, dường như chìm
đắm ở trong thế giới của chính mình vậy, sợi tóc bạc áp vào khuôn mặt
nghiêng của ông ta tự nhiên tôn lên vẻ khôi ngô, ta không khỏi thấy ngây dại! Cho tận đến một khúc đàn kết thúc, ông ta nhắm mắt lại, lúc gảy
lần cuối trên cây cầm huyền, dường như tựa làm pháp thuật gì đó, những
đóa hoa nở rộ trên cây cổ thụ lại có thể cùng nhau rơi xuống, phiêu bay
lả tả, mưa hoa đầy trời!

Ta ngóng nhìn bóng dáng hiu quạnh đang ngồi dưới mưa hoa kia, không biết vì sao, ta lại nhớ tới lời mà Ám đã nói với ta: bắt đầu từ ngày mà ông
ta mất đi thứ trân bảo kia, ông ta cũng đã chết đi rồi! Ông ta hiện giờ
dường như đã không còn ở thế tục nữa, hóa thân đã muốn bay đi rồi!

“Cậu!” Ta thốt lên, vội vàng kêu, trong lòng chỉ nghĩ muốn lưu lại người này.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, con ngươi nhìn ta trong yên lặng không chút gợn sóng, dường như không có tức giận.

“Vì sao ngươi không trốn?” Hắn bình tĩnh hỏi thăm: “Ngươi không sợ ta sao?”


“Có chứ! Nhưng bởi vì thoạt nhìn ông có vẻ rất cô quạnh, cho nên ta nghĩ ở lại cùng ông!” Ta thản nhiên nói.

“Cô quạnh?” Hắn trong mắt dượng như xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc.

“Phải, ông thoạt nhìn thật cô quạnh đó!” Ta nhịn không được đi lên phía
trước, ngồi xuống mặt đối mặt với ông ta: “Không nên thương tâm nữa! Nếu như ông thương tâm khổ sở mà nói, những người quan tâm tới ông, coi
trọng ông nhất định cũng sẽ thương tâm!”

Hắn nhìn chằm chằm ta xem hết một hồi, chậm rãi nói: “Ngươi dường như thay đổi rất nhiều!”

“Ha hả, nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện thôi!” (*tức là con người
khi sắp chết thì thường sẽ nói lời hay) Ta đơn giản nằm xuống mặt đất
đang đầy những đóa hoa, ánh nắng theo khe hở của lá cây rọi đến, ôn nhu
chiếu lên mặt ta, như vậy thật tốt, không cần bận tâm dáng vẻ, không cần làm bộ làm tịch! Ha hả ~ thật tốt!

“Ngươi thế này thực sự càng ngày càng giống nàng rồi!” Minh Ngự khẽ nhíu mày, nhìn ta đang làm càn, mà nói: “Nàng cũng là như thế này, làm gì
đều tùy ý.”

“Nàng? Ông đang nói tới mẫu thân của ta sao?” Ta ngẩng đầu, vội vàng hỏi: “Mẫu thân của ta là một người thế nào hả?”

“Nàng ư? Nàng rất đẹp, rất thiện lương, rất tự do, cũng rất ngoan cố! Đã nhận định sự tình gì, bao giờ cũng ‘làm việc nghĩa không chùn bước’ mà
đi làm, cho dù đả thương người hay tự làm tổn thương mình cũng vĩnh viễn không nói lời hối hận!” Trong mắt ông ta có vẻ bi thương nồng đậm: “Cho dù đối địch với mọi người cũng muốn ra sức thực hiện tới cùng!”

“Ông rất thích bà ấy sao?” Ta hỏi, giống như đang hỏi ông ta khí trời ngày hôm nay ra sao.

“Thích ư? Không, không phải là thích, phải nói là bị mê hoặc.” Ánh mắt
ông ta mông lung, dường như đang rơi vào trong hồi ức của ngày xưa:
“Nàng tựa như một tinh linh, hấp dẫn cái nhìn của mọi người, thế nhưng
nàng cũng sẽ không vì ngươi mà ở lại .”

“Ta gần như cũng không biết bà ấy mà!” Ta thì thào nói.

Minh Ngự nhìn ta một cách kỳ quái, nói rằng: “Ngươi không để tâm? Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Kỳ quái? Kỳ quái gì cơ? Về sự tình giữa ông và mẫu thân sao? Ta không
phải cũng như vậy!” Ta nhắm mắt lại, không nhìn tới ông ta.

Trầm mặc hết một hồi, ông ta chậm rãi nói : “Chẳng lẽ ngươi không hận
Nhan Ngạo Hành? Hắn đối với ngươi như vậy, lẽ nào ngươi không muốn trả
thù hắn?”

“Trả thù? Oan oan tương báo bao giờ mới hết? Dù sao ta cũng sắp chết, có hận hay không mà nói đi nữa, cũng không quan trọng rồi! Ta nghĩ, nếu
như tất cả có thể kết thúc tại trên người ta mà nói, vậy là hay nhất
rồi!”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn sống sót?”

« Ồ? Thế nào? Lại muốn khiến ta giết hắn? » Ta mở mắt ra, thấy buồn cười nhìn ông ta mà nói.


Ông ấy nhìn ta, điềm đạm nói: “Không, không cần, chỉ cần ngươi đáp ứng
về sau không gặp hắn, luôn luôn ở tại U Minh Ám phủ, ở cùng một chỗ với
ta là có thể rồi!”

“Hả!” Ta há hốc miệng: “Ta không muốn!”

Hắn lại có thể nở nụ cười: “Sợ gì chứ, lá gan của ngươi không phải rất lớn sao? Chết tử tế không bằng lại sống, không phải sao?”

“Ông là cậu của ta đó! Ta van ông! Chớ làm ta sợ!” Ta ngồi dậy, nhìn ông ta với vẻ khó tin.

Không sai, ông ta rất tuấn tú, rất có khí chất, võ công tốt, gảy được
đàn không tệ, tuy rằng hẳn hơi lớn tuổi, thế nhưng bề ngoài tuyệt đối
nhìn không nhận ra, nhưng chính là vừa nghĩ đến ông ta là của cậu ruột
của ta, thì khắp người ta bắt đầu nổi da gà!

“Hắn cũng là ca ca ruột của ngươi, tại sao lại không thấy ngươi có phản
ứng lớn như vậy hả? ” Minh Ngự chậm rãi nói: “Lẽ nào, ngươi cũng không
coi hắn như ca ca, mà là coi hắn như ~~~~ ”

Ta á khẩu không trả lời được! Coi như? Ha hả, đúng nha, ta rốt cục coi hắn là cái gì đây ?

« Coi là gì cũng được! Dù sao, ta không nên cùng ông! » Ta chán nản trong chốc lát.

“Vậy, nếu như ta kiên quyết muốn thì sao? ” Ánh mắt của ông ta mập mờ.

“Ta liều chết cũng sẽ không theo!” Ta cả giận nói.

“Quả nhiên!” Hắn cười nhẹ nói: « Sao không thấy ngươi liều chết không
theo hắn! Ngươi quả nhiên thích hắn, thích ca ca ruột của ngươi rồi. »

“Thực sự là báo ứng!” Ánh mắt của ông ta lạnh lùng nghiêm nghị.

Ta nói không ra lời, đáng chết chính là nói không ra lời! Một lát, ta
mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thì tính sao? Ta ~~~~ ”

Hắn lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi sẽ hối hận, đó là một con đường địa ngục, ta đã đi qua rồi, ngươi còn muốn đi lại một lần nữa?”

“Địa ngục ư? Đó là chuyện sau khi ta đã chết chứ?”

“Cuối cùng ta hỏi ngươi một câu, ngươi thực sự không đi theo ta? Muốn
cùng tồn vong với nhà họ Nhan?” Minh Ngự đã hoàn toàn khôi phục vẻ
nghiêm túc lạnh lùng của mình.

“Ta chỉ là làm việc mình muốn làm mà thôi!” Ta đối diện với hắn mà nói rõ.

« Được! » Hắn xoay thẳng người đi: “Đợi sau lúc Nhan gia hoàn toàn hủy diệt, ngươi tự nhiên sẽ trở lại nơi này tìm ta!”

Mãi đến khi mái tóc trắng của ông ta biến mất trong tầm mắt của ta, ta
mới tỉnh ngộ lại, ông ta vừa mới nói cứng rắn điều gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui