Địa Ngục Thời Gian

Hoàng trừng mắt. Người con gái vừa mới bước ra sân khấu kia...nếu MC không giới thiệu, có lẽ hắn sẽ chẳng thể nào nhận ra. 

Diện bộ đầm liền viền hoa trang nhã tôn dáng người cao ráo, thon thả cùng bờ eo nhỏ nhắn, cổ áo sâu hình chữ V, áo lót dáng quây cổ trễ, đẩy hai bầu ngực gần nhau căng đầy, với gam màu tối và một chút mép áo lót bên trong ẩn hiện ra ngoài viền áo đầy gợi cảm. Chingna hôm nay đẹp bừng sáng với những họa tiết mờ ảo trên trang phục, lấy chất vải sheer và gam màu pastel nhẹ nhàng làm chủ đạo, chân váy chạm đầu gối bó sát, khoe tối đa đường cong trên thân thể. Trông cô cứ như một người hoàn toàn khác vậy. 

Hoàng thần người. Đúng là người đẹp vì lụa...Đây, đây rốt cuộc có phải Chingna mà hắn biết không vậy?

Chingna không đi một mình. Sát bên cô lúc này là một gã thanh niên cao hơn cả cái đầu, hào hoa trong bộ vest lịch thiệp màu kem vàng, phối túi đen trẻ trung nhẹ nhàng. Người này Hoàng cũng chẳng lạ gì, chính là gã đàn ông đi cùng Phoui Khen hôm ấy - "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương. Chingna được hắn tháp tùng bước tới bục. Hai người vừa đi vừa trò chuyện gì đó, ở chỗ này Hoàng tất nhiên là không nghe được, chỉ thấy Chingna cười rất tươi. 

Hai người vừa đi vừa nói cười, chẳng mấy chốc đã lại gần chiếc hộp khổng lồ kia. Và cuối cùng thì chuyện gì đến cũng đã đến... Roẹt một tiếng, Chingna chính là người "kéo" tấm vải kia xuống. 

Tấm vải vàng rơi xuống đất trong sự chứng kiến của hơn một ngàn cặp mắt bên dưới. Đám đông nhất thời cất tiếng hô vang dậy, song Hoàng thì ngược lại. Hai mắt trợn trừng, quả đúng như hắn dự đoán. 

Phủ bên dưới tấm vải là một chiếc lồng khổng lồ được chia thành nhiều ngăn. Có phải tới cả trăm ngăn nhỏ, ngăn cách nhau bằng chấn song, tất cả đều được phết sơn vàng sáng loáng. Mỗi ngăn lồng nhốt một đến hai người Khentoit, không, chính xác theo cách gọi ở đây thì là "Dã nhân". Những "dã nhân" này so với hôm Hoàng gặp trong chợ thì ăn mặc tươm tất hơn nhiều, áo trắng, quần trắng, song nét mặt thì vẫn thế: vô hồn, sợ sệt và đầy cam chịu.

- ....Đây là "Phần thưởng" sao? 

Tae Jun gật đầu.

Chiếc lồng khổng lồ chứa hơn trăm dã nhân, trong đó có 97% là nam, chia làm ba vòng tròn từ thấp đến cao, bao quanh chiếc bục lớn giữa lồng, nơi cao nhất - có năm cô gái đang nửa nằm nửa ngồi bên trên. Năm "nữ dã nhân" này so với số còn lại thì nhận sự đãi ngộ cao hơn không ít, cô nào cô nấy ăn mặc vô cùng kiệm vải, đầu tóc trang điểm tỉ mỉ, làn da trắng muốt có thể trích được ra nước. 

- Tại sao...tại sao...

Hoàng lẩm bẩm. Nhìn nét mặt vẫn tươi như hoa của Chingna, hòa trong bầu không khí cuồng nhiệt của đám đông bên dưới, sâu thẳm tâm hồn hắn dường như có thứ gì đó mới vỡ nát.

- ...Đó là số phận của họ, điều đó đã tồn tại cả ngàn năm nay. Tae Jun trầm ngâm: - ..Cậu mới trở thành quỷ sai nên chưa biết, tỷ lệ nữ/nam của người Khentoit vốn đã vô cùng chênh lệch... do bắt buộc phải giao phối với con người, cái tỷ lệ đó lại càng mất cân bằng hơn nữa. Tập đoàn Thongna phất lên cũng từ việc buôn bán người Khentoit, nhất là nữ nô lệ, cậu chắc cũng chưa biết, đúng không? 
|
Xung quanh khán đài, tiếng bàn tán xôn xao vẫn không ngớt vang lên, phụ trợ cho tiếng MC đang diễn thuyết ở bên trên. Hoàng yên lặng quan sát đám đông. Không hề có lấy một gương mặt thương cảm nào trong số đó. Hắn bỗng thấy lạnh cả người.

Lần đầu tiên Hoàng có cảm giác, dường như hắn không thuộc về cái thế giới này. 

- Cái "phần thưởng " này..thật sự có sức hút lớn đến vậy sao? 

- Đó là tại cậu chưa rõ giá trị của người Khentoit trên thị trường mà thôi. Mỗi một nam Khentoit trung bình chỉ có giá một trăm đến một triệu...song nữ thì khác, giá thấp nhất cũng là hai trăm triệu, mà 99% là không có hàng để mua. 

-..Ngoài làm "máy đẻ" ra, nữ Khentoit nói chung sở hữu nhan sắc mặn mà, lại có thể kéo dài tuổi xuân rất lâu, rất gần gũi với con người, vì thế cực kỳ được giới đại gia lắm tiền nhiều bạc dưới địa ngục tầng mười chín ưa chuộng. Song do nhân số cực ít nên giá của chúng vì thế không ngừng bị đám con buôn đội lên. Cả địa ngục tầng mười chín đến bây giờ cũng chỉ có khoảng hai trăm nữ Khentoit là cùng..nói thế đủ hiểu chúng quý giá đến thế nào rồi đấy. Nếu quy ra tiền thì thừa sức ăn đứt cái giải nhất treo cho ngôi quán quân rồi..."

- Người ta sẽ làm gì với họ?

-..Nuôi vỗ béo, làm đối tượng duy trì nòi giống, giải quyết những việc nặng nhọc...song ưa thích nhất vẫn là...ha ha, chắc cậu chưa biết, thịt Khentoit còn có tác dụng rất lớn trong việc trú nhan, chống lão hóa nữa đấy. 

Nhìn gương mặt đen xì lúc này của Hoàng, Tae Jun bỗng cau mày:

-....Đấy vẫn chưa là gì, tôi còn từng thấy những cảnh tượng đáng nhớ hơn nhiều. Hai chục năm trước, hồi tôi cập chuyến tàu đến Rudovoa, đó là một chuyến tàu buôn nô lệ...Hồi đó Khentoit còn chưa khan hiếm như bây giờ...Một bầy Khentoit, người nào cũng đeo một cái gông sắt nặng ở cổ hoặc bị trói chung vào một cây sào, tay bị xiềng, chân bị xích. Số lượng phải tới gần trăm người. 

- Xiềng tay và xích chân làm cho bọn họ toạc da rách thịt, vết thương càng ngày càng lở loét, thối rữa. Những người Khentoit đó không được ăn no, không được uống nước, bị thúc ép đi cho nhanh dưới những làn roi, nên thường bị say nắng mà thiệt mạng. Nếu họ nằm xuống, nghỉ, hoặc bước đi uể oải ngã vật xuống là bị dao nhọn đâm chết, hoặc bị cắt cuốn họng một cách vô nhân đạo. Người Khentoit có khả năng hồi phục rất nhanh, song cá biệt cũng có vài người không chịu nổi. Có thể nói, chính con người là nguyên nhân chính dẫn đến sự tuyệt chủng của Khentoit. 

- Một lũ không phải người. Hoàng nói.


"...Đó đã là luật pháp, là chuyện vô cùng bình thường ở địa ngục tầng mười chín. Là thứ không thể thay đổi, vĩnh viễn chẳng thể thay đổi. Nếu như có ai đó đủ sức thay đổi, vậy thì chỉ có thể là đấng tối cao. "

Im lặng một lúc lâu, Hoàng chợt lắc đầu.

- ...Tôi thì không nghĩ là vậy. 

Ánh mắt của Tae Jun quay sang nhìn Hoàng với vẻ thích thú.

- Ha ha ha...cậu vừa nói gì? 

Hoàng im lặng không đáp, mắt vẫn nhìn trừng trừng cái lồng khổng lồ trên khán đài.

- ...Ha ha, chàng trai, Đừng nói với tôi rằng, cậu đang có ý định "thay đổi" nó nhé. Đó không phải chuyện đùa đâu, chẳng lẽ cậu muốn chống lại cả một chế độ? 

- ...Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, cái gì mà thay đổi cả chế độ? Ông làm tôi sợ quá...Hoàng chỉ tay về phía chiếc lồng khổng lồ trên khán đài, nói:-..Ý tôi là "nó" kìa. Không phải đó chính là "Món quà" dành cho người giành ngôi vị quán quân đại hội năm nay hay sao?

Tae Jun hai mắt sáng quắc nhìn Hoàng, đột nhiên cười một tràng dài. 

"Chàng trai, nói là phải giữ lời đấy nhé."

Hoàng không đáp, ánh mắt kiên quyết của hắn đã thay cho câu trả lời. 



----------



Buổi chiều - ngày thi đấu đầu tiên của vòng chung kết.

Trung tâm võ đài Thần Điểu.

- Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về đội số 23, Denchiuka và Denchiuko! 

Trong khi lực lượng an ninh đang làm cái việc kéo hai thành viên đội thua cuộc giờ đã nằm đo ván rời khỏi sân đấu, những người thắng cuộc, với bộ dáng nhàn hạ lúc này đang đủng đỉnh bước xuống đài. Đó là một nam, một nữ. 

Nữ mặc một cái áo choàng màu trắng trùm kín đầu, đeo kính đen, chẳng hở ra tí da thịt nào. Nam thì ăn vận gọn gàng hơn, song cũng tuyệt đối kín đáo, chiếc áo khoác ngoài dính đầy máu, song không có tí nào trong đó là của hắn. Chính là đôi nam nữ mà Hoàng đã chạm trán trước cửa WC nam ban sáng.

Cặp đôi này đi xuống đài trong ánh mắt kiêng dè xen lẫn sợ hãi của những người xung quanh. Sở dĩ có thái độ ấy, vì biểu hiện của đôi nam nữ này khi nãy thật sự chỉ có thể dùng hai chữ "tàn bạo" để hình dung. Hãy thử tưởng tượng: đối thủ đã bị bẻ gãy một tay và một chân, đã xuống nước mở miệng cầu xin, song đáp lại là một cú đấm đầy lạnh lùng vào ngực trái, vỡ tim mà chết. 

- Denchiuko, làm vậy có được không? Cô gái nhíu mày nhìn hai cái xác bê bết máu đã tắt thở đang bị đưa đi, hỏi.

- Luật thi đấu đâu có cấm sát hại đối phương ? Gã đàn ông đáp lại với vẻ mặt lạnh tanh, lấy khăn lau vết máu và nội tạng dính trên quần áo, thờ ơ đáp.

-Thế nhưng....hành động như vậy rất dễ gây thu hút sự chú ý. Cô gái đeo kiếng bặm môi, sau đó nói tiếp, giọng điệu rất yếu ớt: - ...Điều đó đối với chúng ta sẽ không tốt đâu, đừng quên rằng chúng ta lần này...


- ..Biết rồi, đừng nói nữa! Gã đàn ông cau mày át đi: - Denchiuka, nếu rảnh thì hãy lo thu thập thông tin về đối thủ của chúng ta đi. Đừng ở đây mà lo lắng thay cho "con người" nữa. 

- Dạ. Cô gái nghe vậy thì cúi đầu, không dám ho he gì thêm nữa. 

Đôi nam nữ chuyển hướng đi về phía tây võ đài. Lúc này ở phía đó đang vô cùng náo nhiệt, thu hút một đám đông lớn bu quanh. Cô gái đeo kiếng tên Denchiuka rút một quyển sổ con trong túi ra, vạch mấy vòng tròn nhỏ, vừa đi vừa nói:

-Xem nào...những đối thủ chính cần phải đề phòng...ừm, đầu tiên là nhóm hạt giống, bọn họ đều đã toàn thắng ở trận đầu tiên ra mắt rồi. Chỉ trừ có hai người, và cũng là trận đấu được mong đợi nhất ở loạt trận đầu của vòng chung kết. Trận đấu giữa "Sát Phá Lang" Hoành Tú Toàn và "Thần Quyền" Park Jong Seok, tâm điểm của vòng thi đấu đầu tiên. Xem nào, vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ thi đấu, chúng ta vẫn còn thời gian...

Thế nhưng mặc dù vậy, quanh vũ đài 06, nơi sắp diễn ra trận đấu giữa hai trong số năm đội hạt giống cho ngôi vô địch đại hội, lúc này đã chật kín những người là người. Số lượng quỷ sai đang tụ tập ở đây để quan chiến lúc này đã lên đến hơn ngàn người. 

Tất cả đều đang chờ đợi giây phút diễn ra trận thi đấu được coi là chung kết sớm của đại hội năm nay: - "Thần Quyền" vs "Sát Phá Lang".

-Oa...sức hút của "Thần Quyền" quả thật là lớn. Cô gái đeo kiếng cố gắng chen chân vào, che miệng cảm thán: - Denchiuko, theo cậu thì trận này ai sẽ là người chiến thắng?

- Còn phải xem đối thủ là ai. Gã đàn ông lạnh lùng nói: - "Sát Phá Lang" cũng chẳng phải hạng vô danh. Cho dù đối thủ có là "Thần Quyền" đi chăng nữa, trận đấu này vẫn khó mà nói trước được điều gì. 

- Mình cũng nghĩ vậy. Thế nhưng mà... mình vẫn nghiêng về phía "Thần Quyền" hơn. Danh Ác bậc một, đó là bức tường quá lớn....Cô gái đeo kính khẽ thở dài: - Nghe nói người đạt tới đẳng cấp đó, hủy diệt một thành phố đối với họ cũng chỉ là chuyện cỏn con. Thật sự không nghĩ ra...trên đời này có thứ sức mạnh nào có thể đối chọi nổi.

- ...Cậu quá thần tượng chúng rồi, Denchiuka. Làm gì có thứ sức mạnh nào đáng sợ như vậy chứ? Gã đàn ông nhíu mày, gạt đi: - Đó chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ mà thôi. Loài người vốn sẵn tính gian trá. Nếu có trong tay thứ sức mạnh ấy, ông ta cần gì phải chơi chiêu bài hôn nhân chính trị với nhà Phoui Khen chứ? Làm ơn dùng cái đầu để nghĩ đi.

-..Denchiuko..Cô gái đeo kiếng lé mắt nhìn gã đàn ông, nói nhỏ: -...Cậu..cậu thật sự tự tin thắng được "Thần Quyền" sao?

Gã đàn ông nhíu mày.

- Bây giờ nói chuyện đó là quá sớm, Denchiuka.

-..Ừm, xin lỗi. Mình đáng lẽ ra không nên nghi ngờ cậu...Cô gái đeo kiếng thở ra một hơi, cúi đầu nói: - Ừm, đúng là trước khi nghĩ đến hắn, trước mặt chúng ta vẫn còn rất nhiều những đối thủ đáng gờm. "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, "Miêu Nữ" Sovac Lenovic, "Phù Thủy" Mahmud Sadra..rồi cả kẻ đứng đầu bộ tứ nguyên tử, Tae Jun nữa...Nếu muốn tiến sâu, chúng ta chắc chắn sẽ phải đụng độ với bọn họ. 

- Ừm..nói đến những đối thủ tiềm năng, vậy thì gã quỷ sai có gương mặt hung ác mà chúng ta gặp sáng nay đó cũng không phải dạng vừa đâu! Lúc so chiêu với hắn đó..tên này ngay cả nguồn điện cao thế giấu trong găng sắt của mình cũng chỉ khiến hắn nhói một cái mà thôi. Tốc độ cũng rất nhanh nữa, khác xa những đấu sĩ mà chúng mình gặp ở vòng loại. Nếu nhỡ có gặp hắn thì cũng phải cẩn thận.

-..Cũng chỉ là cái bị thịt mà thôi. 

Gã đàn ông tên Denchiuko nheo mắt lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ban sáng...cánh cửa nhà vệ sinh bị mở đột ngột, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc lạnh. Tên quỷ sai đáng chết đó, nếu không phải mình vì nghe có tiếng động ngoài cửa nên đã..Hừ, dù sao, nếu có cơ hội gặp lại, nhất định gã sẽ lấy mạng đối phương để rửa hận.

Lúc này, xung quanh võ đài 06 đang bu chặt người bỗng dưng yên tĩnh đến lạ thường. 

- Đến rồi. 

Gã đàn ông mặt lạnhnhìn đồng hồ đeo tay, trầm giọng: -..Mười lăm giờ đúng, đến giờ thi đấu rồi. 

- Ồ, "Thần Quyền" đến chưa, đến chưa?

Cô gái đeo kính nghển cổ nhìn xói lên võ đài, câu hỏi của cô cũng là câu hỏi của hầu hết những người có mặt tại đây, đang dõi mắt lên khán đài.


Rốt cục "Thần Quyền" đến hay không đến?

Lúc này phía bên phải võ đài 06 đã có một nam một nữ ngồi chờ từ bao giờ. Nữ cao khoảng mét tám, da đen, mặc võ phục cũng màu đen, tóc tết bím. Nam là một gã đàn ông trung niên tóc húi cua, mặc một bộ võ phục màu trắng, đai đeo cũng màu trắng, đi giày trắng, trên đầu chít một chiếc khăn trắng. Hắn ta chính là một trong số năm ứng cử viên tiềm năng nhất cho chức vô địch đại hội năm nay - "Sát Phá Lang" Hoành Tú Toàn. 

Là em trai của "Người Sắt" Trịnh Khải, ông chủ số hai của tập đoàn Hoa Kiêu, mới ba mươi lăm tuổi đã thông thạo hơn ba mươi môn võ khác nhau, bậc thầy sử dụng kiếm, thương và súng, hiện đang xếp hạng thứ ba trong danh sách các Danh Ác bậc hai, còn cao hơn "Bá Tước" mấy bậc - Đó chính là tiểu sử về Hoành Tú Toàn, người đang giữ tỉ lệ cược lên ngôi vô địch cao thứ nhì, ngang với "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, và chỉ dưới có một người...

....Đó chính là đối thủ của hắn trong trận đấu này, "Thần Quyền" Park Jong Seok.

Trọng tài đã nổi hồi còi thông báo bắt đầu trận đấu, song lúc này ở phần sân của đội mang số báo danh 01( Team của Park Jong Seok), vẫn không thấy "Thần Quyền" đâu cả, mà chỉ có một cô gái. Cô gái này mặc một bộ võ phục màu xanh lam, quần dài xẻ tà đến hông, khéo léo khoe cặp chân thon dài trắng như tuyết. Đó chính là đồng đội của "Thần Quyền" tham gia thi đấu ở đại hội lần này, nguyên thứ trưởng Đảng Tự Do - Koteyasu, Danh Ác bậc bốn hai chín tuổi người Nhật Bản.

"Trận đấu bắt đầu rồi, vậy "Thần Quyền" đâu?"

"Ông ta chưa đến?"

" Thế là thế nào? Mẹ nó chứ!"

"Đánh đi, đánh đi, câu giờ à!"

Bên dưới khán đài, những tiếng la ó xen lẫn phản đối không ngừng vang lên. Trong số đó có không ít người yêu sách đòi trọng tài nhanh chóng bắt đầu trận đấu, số lượng rất đông, phải đến mấy trăm người. Thanh thế lớn đến nỗi lực lượng an ninh cũng không dám trấn áp. Lác đác đã có mấy kẻ quá khích xông thẳng lên võ đài để biểu tình, đang bị bảo vệ giữ lại. 

Có vẻ đến giờ này, nhân vật chính vẫn chưa có mặt. 

- Hừ, là người của Đảng Hoa Kiêu...Gã đàn ông mặt lạnh đứng dưới thấy vậy thì cười khẩy: - Cố tình gây sức ép để trận đấu phải bắt đầu. Trò mèo, chẳng qua cũng chỉ muốn nhân lúc "Thần Quyền" không có mặt tại đây để giải quyết nhanh mà thôi. Ném đá giấu tay..thật không ngờ, nhân vật số hai của Đảng Hoa Kiêu cũng dùng cái trò hèn hạ này.

-....Thì rõ ràng quá giờ thi đấu rồi còn gì. Cô gái đeo kiếng nói.

- Được rồi, mọi người yên lặng.

Hoành Tú Toàn giơ tay. Chỉ một lời song cũng đủ để đám đàn em bên dưới lập tức im bặt. Tiếp đó gã điềm nhiên đứng dậy, hai tay cầm đai võ phục thít chặt, quay sang nhìn viên trọng tài đứng đối diện nói:

- Nếu "Thần Quyền" vì lý do nào đó chưa đến kịp thì cứ hoãn trận đấu lại một tiếng đi. Không có vấn đề gì. 

- Đại ca, sao có thể thế được! Chúng ta cần gì phải nhân nhượng như thế! Một gã quỷ sai nghe vậy thì bất chấp tất cả nhoài người lên hét lớn.

- Đúng vậy, đến hay không là chuyện của hắn. Dẫu hắn có là ông trời đi nữa, không tới có nghĩa là bỏ quyền thi đấu!

- Đúng vậy, đại ca! 

" IM HẾT ĐI!"


----------------



Hoành Tú Toàn gầm lên. 

Tiếng gầm tuy không lớn song vẫn vang vọng khắp cả hội trường. Nhất thời, bên dưới khán đài vốn đang nhao nhao lên như chợ vỡ bỗng chìm trong im lặng. 

- Mẹ nó, giật hết cả mình!

Đứng ở một góc võ đài, chen chúc trong đám đông là Hoàng và Linh Chi, cô bé lúc này đang ngồi vắt vẻo trên đầu hắn để xem cho rõ. Ngay cả Hoàng hiện giờ cũng có chút váng đầu vì tiếng gầm ban nãy. Điều này khiến hắn khẽ giật mình...không phải cũng là Danh Ác bậc hai sao? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

- ...Gã kia rất mạnh. 


Linh Chi miệng mút kem, song mắt từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn về phía Hoành Tú Toàn đang đứng trên đài, nhoẻn miệng nói: - ...Linh Chi muốn thử đánh một trận với hắn.

- Kem rơi vào đầu anh rồi.

Hoàng cảm thấy da mặt mát lạnh thì quát lớn, khiến Linh Chi phải nuốt vội cây kem mà bỏ qua giai đoạn mút. 

Còn lúc này, phía trên khán đài.

-..Trọng tài, còn chờ gì nữa? 

Hoành Tú Toàn liếc nhìn trọng tài. 

- Chuyện này...chuyện này thật sự không thuộc thẩm quyền của tôi. Viên trọng tài khó xử, trán ướt đẫm mồ hôi. Đừng đùa, làm gì có cái luật nào cho phép hoãn thi đấu những một tiếng? Nếu là võ sĩ bình thường yêu sách, ông ta chắc chắn đã mắng cho một trận như tát nước rồi, làm gì có cái vẻ lúng túng như bây giờ, song lần này lại là...

- Không cần đâu.

Một giọng nói trong vắt vang lên cắt lời. Hoành Tú Toàn quay đầu lại. Thì ra là cô gái đứng ở phần sân bên kia, là đồng đội của "Thần Quyền".

- Cô vừa nói gì?

- ..Cứ thi đấu bình thường thôi. Bắt đầu đi. 

Koteyasu giơ tay lên thủ thế nói.

- Ý cô là...

-..Không cần đến "Thần Quyền". Anh quên rằng vẫn có tôi ở đây sao? Lên đi. Đối thủ là anh, vậy thì chỉ mình tôi là quá đủ rồi.

Hoành Tú Toàn sững người, có lẽ vì quá bất ngờ. 

- Mẹ kiếp! Danh ác bậc bốn mà to mồm quá nhỉ?

Cô gái da đen trợn mắt, nhoài người xông lên định động thủ, song bị Hoành Tú Toàn đưa tay ngăn lại.

- Anh...

- Hai đấu một thì còn gì là thi đấu nữa. Hoành Tú Toàn gằn giọng: - Đi xuống. 

Cô gái da đen mặc dù không cam lòng, song cuối cùng cũng không dám trái lời, run rẩy bước xuống, song trước khi đi vẫn kịp dành cho Koteyasu bên kia một cái lườm nảy lửa. 

- Là cô nói đấy nhé. Đừng có trách.

Hoành Tú Toàn nắm chặt tay phải, sắc mặt lạnh lùng nhìn đối phương, gằn giọng. Nhất thời, một áp lực vô hình lấy hắn làm trung tâm, như sóng biển cuộn trào tràn sang phần sân bên kia. 

"Sát Phá Lang" đã nổi giật thật rồi. 

- Nói nhiều, đánh thì đánh đi.

Koteyasu cũng trừng mắt đáp lại.

"Bắt đầu rồi"

Phía dưới khán đài, Hoàng bế Linh Chi trên vai, hai mắt sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận