Địa Ngục Thời Gian

..Mẹ kiếp...

Hoàng thẳng tay ném cái điện thoại xuống đất. Tất nhiên là nó vỡ tan tành. 

Một tay ôm trán, đó cũng chỉ là một hành động trút giận mang tính tiêu cực mà thôi, mà trút vào đâu được khi người có lỗi lại chính là bản thân hắn? 

Chuyện này...đáng lẽ ra hắn phải lưu ý ngay từ đầu mới phải. 

"Tôi cảm nhận được, chị Oha đang phát tín hiệu kêu cứu"

Hoàng nhìn ra cửa. Ninh Sạn Yêu Nhiên đã đi rồi. Thật sự hắn không rõ ràng lắm về cái gọi là "năng lực cảm ứng" của cô ta rốt cuộc là dựa trên cơ sở nào, song điều mà cô nàng Mar siêu cấp hệ âm nhạc này nói không nghi ngờ gì nữa, đã trở thành sự thật. 

Oha đã mất tích, cùng với chiếc quan tài. 

"Mẹ kiếp"!

Hoàng vò trán. Thật ra điều này hoàn toàn xuất phát từ sự bất cẩn và vô tâm của hắn. Vẫn biết Oha - tuy không rõ lý do vì sao không thể rời khỏi chiếc quan tài trong hình hài con người trong thời gian dài, nhưng hắn không hiểu vì đãng trí, hay nghĩ đây không phải chuyên gì quá quan trọng, mà cứ thế bỏ qua. Và đó cũng là nguyên nhân vì sao xảy ra chuyện ngày hôm nay. 

Mặc dù không rõ nguyên do, song từ khi Oha bắt đầu sống chung với hắn, thời gian tối đa mà cô nàng này cách ly được chiếc quan tài cũng càng ngày càng tăng. Đã có lần Oha bỏ đi ba, bốn ngày mà không có chuyện gì xảy ra. Và ngoài lúc đó ra, phần lớn thời gian Hoàng đều ở bên cạnh Oha, cho nên mối liên quan mật thiết giữa cô nàng Mar ham chuối với chiếc quan tài kỳ lạ kia đã vì thế mà dần phai nhạt trong đầu óc hắn. Song đó chỉ là mặt ngoài, và giờ đây, sự thật đã khiến hắn không thể không nhìn lại sự vô tâm của bản thân.

Nếu như hắn chăm chỉ gọi điện về nhiều hơn, có lẽ sẽ chẳng có chuyện ngày hôm nay?

Hoàng nhẩm tính: hắn đã rời thị trấn Một Sừng lên đây vừa vặn sáu ngày rồi. Trong khoảng thời gian đó..không, có lẽ chiếc quan tài đã bị đánh cắp từ sớm hơn thế. Song cùng với sự mất tích của Oha, có thể suy ra rằng, thời điểm chiếc quan tài bị đánh cắp rất có khả năng là sau khi Oha trở về.

Nên biết, nếu không có Hoàng, Oha không thể rời xa chiếc quan tài quá lâu. Lúc đầu thời gian đó là một, hai tiếng, về sau khi thời gian ở chung với hắn lâu hơn, nó đã tăng lên, thậm chí là ba, bốn ngày, song như thế vẫn không có nghĩa là Oha đã hoàn toàn thoát khỏi "lời nguyền" với chiếc quan tài ấy.

Hoàng tất nhiên nhận ra, điều này có liên quan mật thiết với hắn. Việc Oha không thể đi đâu khác ngoài việc chấp nhận ở lại nhà hắn cũng là vì chính sự tự do của bản thân. Cô ấy không có sự lựa chọn. Hắn giống như "cục pin" di động, có thể "sạc" cho Oha ở mọi lúc mọi nơi vậy, với điều kiện là cô ấy phải ở gần "cục pin" là hắn. 


Cũng có thể đặt trường hợp, chiếc quan tài bị đánh cắp trước khi Oha trở về? Điều này thì lại càng nguy hiểm hơn nữa. 

Không phải vô duyên vô cớ mà Oha phải quay trở về lại chiếc quan tài đó mỗi khi kiệt sức, và chỉ có hắn mới có thể "lôi" cô ra. Đó gần như là một lời nguyền, một lời nguyền không có, hoặc chưa có lời giải. Theo như Ninh Sạn Yêu Nhiên, đó là một dạng "Phong ấn". "Phong ấn" thì Hoàng cũng biết sơ sơ, song cái này thì có hơi lạ một chút. Bởi vì người duy nhất giải được "phong ấn" này, tuy chỉ là tạm thời chứ chưa dứt điểm, cho đến bây giờ chỉ có mỗi mình hắn. 

Mặc dù không rõ mình đào đâu ra cái khả năng này, thế nhưng đó lại là sự thật, bởi vì cũng chính một tay hắn đã giải thoát cho Ninh Sạn Yêu Nhiên khỏi cái tẩu trong ngôi mộ ở thị trấn Nam Hakone lúc làm nhiệm vụ "Cuộn băng bị ma ám". Nhắc luôn để khỏi nhầm, chủ thể của Ninh Sạn yêu Nhiên là chiếc nhẫn màu đen luôn đeo ở ngón áp út của cô ta chứ không phải "cái tẩu" ấy. 

Có lẽ bạn khó hiểu vì sao một Mar siêu cấp "sống chết" với âm nhạc lại có chủ thể là một chiếc nhẫn? Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.

Nói đến đây cũng phải giải thích thêm, phần đông Mar siêu cấp đều có "chủ thể" riêng. Đó chính là hình dáng nguyên thủy của họ trước khi có được phần " hồn" con người. Đó có thể là những vật rất đơn giản như hòn đá, cây bút, mảnh vải...song đều có điểm chung, là vật ngoại thân hoặc có điều kiện tiếp xúc với "God of Time" một thời gian đủ dài. Cũng có những Mar siêu cấp do chính các God of time cố công tài bồi, số lượng chiếm khoảng 50% so với đồng loại của họ, những vật vô tri vô giác thời gian dài hấp thu linh khí mà tiến hóa thành. Thế nhưng những Mar siêu cấp này thường có tư chất kém hơn. 

Thế nhưng vụ "Phong ấn" này thực chất ra sao, Hoàng cũng không rõ cho lắm. Bởi vì ngay cả chính khổ chủ như Oha cũng còn mù tịt về điều này, nói chi đến hắn! Còn Ninh Sạn Yêu Nhiên ư, cô nàng Mar siêu cấp ngực lép này tuy đã có một thời gian ở chung song lại tương đối khó gần, muốn khai thác thông tin từ cô ta? đơn giản là chuyện trên trời. 

Hắn chỉ lờ mờ biết rằng, người thực hiện phong ấn này thuộc về thiên đàng, hay còn được gọi chung bởi cái tên "Thiên sứ".

Mar siêu cấp có hai loại, Mar siêu cấp không thuần chủng và Mar siêu cấp thuần chủng. Mar siêu cấp thuần chủng là những Mar có xuất thân theo cách thông thường, đó là tiến hóa từ những vật vô tri giác với sự giúp đỡ của "God of time", họ thường có tuổi tác cả trăm ngàn năm, có thể chuyển hóa thành hình người, sở hữu nhan sắc trẻ mãi không già, song thường thường cứ năm trăm năm lại có một lần "Chuyển sinh". 

"Chuyển sinh " là một quá trình không thể thiếu của Mar siêu cấp thuần chủng. Thông thường nó có chu kỳ khoảng năm trăm năm một lần. Đó là khi họ yếu nhất và trở về với hình dạng nguyên thủy của mình. Nếu như không có God of time ( điều khó có thể xảy ra) hoặc một Time Master biết sử dụng thuật đóng băng thời gian ở bên, họ sẽ vĩnh viễn quay trở lại làm "chủ thể" - môt vật vô tri vô giác. Chính vì Time Master quá hiếm, thế nên số lượng Mar siêu cấp dưới địa ngục và thiên đàng càng ngày càng thui chột.

Còn Mar siêu cấp không thuần chủng thì không rắc rối như vậy. Chúng không có "chuyển sinh", và tuổi thọ lâu nhất cũng chỉ tầm hai, ba trăm năm. Mar siêu cấp không thuần chủng chính là kết quả của sự kết hợp giữa Time Master và Mar siêu cấp thuần chủng. 

Nếu như con của họ là nam, 75% nó sẽ là con người bình thường, 25% thừa hưởng năng lực của một Time Master. Nếu như con của họ là nữ, 95% nó sẽ là con người bình thường, 5% sẽ là Mar siêu cấp không thuần chủng. Còn đối với thế hệ sau của một Mar siêu cấp không thuần chủng thì tỷ lệ đó còn thấp hơn nữa, tầm 1/10000 (0.0001%). Linh Chi là một ví dụ. 

Thế nhưng vẫn còn đó những ngoại lệ, đó chính là truyền nhân của "Thất Diệu". 

"Thất Diệu" vốn là những sản phẩm hoàn hảo nhất được các God of time tạo ra từ thuở sơ khai, có nhiệm vụ duy nhất là giúp con người chống đỡ với thiên nhiên và những mối nguy hiểm đến từ trong và cả bên ngoài vũ trụ. Thế nhưng, nguyên nhân đầu tiên đánh dấu sự ra đời của "Thất Diệu" lại là để đối phó với chiến dịch "Đại Hồng Binh". 


Để bảo vệ sự sống mới manh nha trên trái đất không bị tàn phá, "Thất Diệu" đã được sinh ra, đó là bảy Mar với quyền năng vô song, lần lượt là Chiến Thần, Kim Thần, Thủy Thần, Lôi Thần, Tạo Thần, Thực Thần và Hỏa Thần. Họ là những Mar nguyên thủy.

Sau thảm họa lịch sử ấy, Thực Thần mất tích. Những người còn lại, cứ mỗi năm trăm năm, thay vì "chuyển sinh", họ lại tìm kiếm cho mình một truyền nhân, thay bản thân gánh vác trách nhiệm. Chỉ có một truyền nhân duy nhất trong một thời kỳ. Không có tiêu chí rõ ràng cho người được chọn, đó có thể là Mar siêu cấp, thiên sứ hay thậm chí là quỷ sai, miễn sao không phải là con người. Lý do là cho đến giờ, vẫn chưa có tiền lệ "người trần mắt thịt" nào trong lúc còn tại thế được chọn cả. 

- Cửa không khóa à, em vào nhé!

Hoàng giật mình nhìn ra cửa. Do mải mê suy nghĩ, hắn không biết rằng đã có người gõ cửa từ nãy giờ. Một cô gái mở cửa đi vào. Đó là Chingna, song cô hôm nay không đi một mình, mà còn dẫn theo một người nữa. Đó là một lão già da dẻ nhăn nheo, với mái đầu lốm đốm hoa râm. 

- Em có một bất ngờ cho anh đây! Chingna vừa vào đến nơi đã hoa chân múa tay chạy tới chỗ hắn. Lão già kia tất nhiên cũng đi theo. 

- Xin chào.

Tae Jun nhìn Hoàng cười nói. 



----------------





Ba tiếng sau, trong phòng của Tae Jun, cách đó hơn ba cây số về phía đông. 


- Có thể tháo băng được rồi. 

Trong căn phòng tương đối giản dị, chỉ có một cái bàn, một cái tủ gỗ, vài ba cái ghế cùng bộ ấm chén dùng để uống nước, trên tường treo rất nhiều tranh cổ, Hoàng đang ngồi trên cái ghế tựa duy nhất có trong phòng, lúc này Tae Jun đang đứng phía sau tháo băng mắt cho hắn. 

- Thế nào rồi? 

Hoàng thần người, mắt phải chớp chớp liền mấy cái. Lúc này mắt trái của hắn vẫn đang bị băng kín mít, trông như Jack Sparrow trong cướp biển vùng Carribe vậy. Còn mắt phải bây giờ tuy đã tháo băng song mí mắt vẫn đen xì, xung quanh có không ít vết bỏng, trông rất là xấu xí. 

- Vẫn...vẫn chưa rõ cho lắm.Thế nhưng như vậy cũng là quá tuyệt..quá tuyệt rồi!

Hoàng thở hổn hển, nói với giọng kích động. Có chúa mới biết, thời gian vừa rồi phải sống chung với bóng đêm sâu thẳm đối với hắn khủng khiếp như thế nào. Cái cảm giác đó...bình thường thì không sao, song một khi người ta mất đi đôi mắt thì mới chân chính hiểu được!

- Trông vậy thôi song muốn thị giác khôi phục tầm 70% thì cũng phải mất một tháng là ít, còn bình phục thì chắc khó. 

- Cám ơn ông rất nhiều, Tae Jun. Không, là đội ơn mới đúng. Hoàng hít một hơi dài, sau đó hỏi với vẻ chờ mong: - ...Vậy còn mắt trái thì sao? Bao giờ có thể tạm thời khôi phục lại được?

Tae Jun hơi nhíu mày, sau đó thở dài lắc đầu.

- Cái này thì...xin lỗi, đó có lẽ là điều duy nhất tôi có thể nói với cậu.

Câu trả lời này chẳng khác gì xô nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn. Một cảm giác thất vọng khôn cùng ập tới, song điều đó chỉ kéo dài đúng nửa giây. 

- Ha ha, ở đời phải biết thế nào là đủ. Hoàng phá lên cười, tay sờ sờ một bên mặt sần sùi của mình: - Cứu được một nửa là đã tốt lắm rồi. Chỉ tiếc là..trông tôi vốn chẳng điển trai gì, giờ mặt mũi lại thế này, sau này biết cưa gái thế nào đây!

- Ha ha ha...Tae Jun vỗ vai hắn: - Đừng bi quan, biết đâu đấy có một ngày, sẽ có người giỏi hơn tôi thì sao? Cậu vẫn đang cô đơn? Có cần không, lão già này giới thiệu cho vài mối.

Hoàng chỉ cười không nói, ngược lại dùng mắt phải quan sát căn phòng trước măt. Mặc dù chỉ thấy hơi mờ mờ, song đối với hắn bây giờ thế cũng còn tốt hơn mù nhiều. Thật trớ trêu thay, một kẻ từng sở hữu "Thị lực di động", có thể thấy con sâu xanh trên lá cải cách mấy mái nhà, bây giờ đây lại giống như người bị cận thị vậy, nhìn cái gì cũng mờ mờ, ảo ảo. 

Phòng của lão già này cũng ngăn nắp ra phết đấy chứ? Chỉ là không biết có giấu tranh ảnh phim truyện đồi trụy hay không..nghĩ đến đây, mắt Hoàng lại vô thức ngước nhìn xuống gầm giường, chỗ này chính là nơi "huyền thoại" để cất giấu những thứ như thế, cả hắn trước đây cũng không ngoại lệ. 


Nhìn lên tường, thấy nơi đây treo đủ các thể loại tranh, cái nào cái nấy đều có vẻ rất cổ...đó là Hoàng nghĩ thế, mặt này hắn vốn chẳng có tí kinh nghiệm hay hiểu biết nào. Chỉ là những bức tranh này đối với hắn cũng chẳng gây được hứng thú gì cho lắm, không nhàm chán thì cũng toàn những thứ hắn nhìn mãi chẳng hiểu thằng tác giả định vẽ cái gì..chỉ trừ một bức. 

- Cậu cũng thích bức tranh này? 

Tae Jun thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào bức tranh cổ treo ở góc bên phải tường thì mỉm cười đi tới. Đó là một bức tranh sơn dầu, hình như là thế, khung cảnh khá hắc ám, ở trung tâm vẽ một con quái vật khổng lồ có thân hình cao lớn, phía trước có ba người đang đứng đối mặt với nó. Trong đó có một người đứng đầu trông rất có cốt cách, cũng là chi tiết khiến Hoàng chú ý nhiều nhất, tâm điểm trau chuốt của cả bức tranh. 

Tae Jun lại gần, bàn tay khô gầy gõ cộp cộp lên khung tranh:

- Đây là bức tranh sơn dầu của Vincent Van Gogh, danh họa người Hà Lan theo trường phái hậu ấn tượng. Nó có tên là "Sự trừng phạt". Ha ha ha, tiếc rằng đây chỉ là bản nhái, song nó cũng không dễ kiếm chút nào đâu. 

- "Sự trừng phạt"?

Hoàng nhìn bức tranh sơn dầu vẽ thiên về hình xoáy ốc với màu son, màu xanh cô ban và màu xanh lục làm chủ lực. Nó làm hắn nhớ lại bức vẽ "Đêm đầy sao", cũng của cùng danh họa nổi tiếng này(*)

- Đây là danh tác mà Van Gogh sau khi lên thiên đàng, vẽ lại dựa theo bức tranh của cố họa sĩ M.Emstram, được đặt hàng bởi một quý tộc người Hà Lan. Bức tranh khắc họa lại trận chiến cuối cùng của Quỷ Vương ba ngàn năm trước, dưới sự đàn áp của thiên đàng, mà theo như các vị thần linh gọi là "Sự trừng phạt". 

- Đâu là "Quỷ Vương"? Hoàng nhìn bức tranh hỏi. 

Tae Jun chỉ tay vào con quái vật hình thù kỳ dị và thô kệch, thứ duy nhất thấy rõ là một màu đen xì và những cái lỗ nhỏ nửa mở nửa khép trên cơ thể sần sùi, nhẹ giọng giải thích: 

- Đây chính là bản thể của Quỷ vương. Tương truyền, những cái vẩy nhỏ li ti này đều là mắt của ông ta...Quỷ Vương chỉ sử dụng bản thể này hai lần, lần thứ nhất là khi đối đầu với chiến dịch sát phạt "Diệt Địa" của thiên đàng, trận đó một mình ông ta đã làm cỏ gần ba ngàn thiên sứ trắng. Một vị thần giết chóc. Lần thứ hai chính là trong chiến dịch tấn công lên thiên đàng, nơi ông ta và đồng đội vấp phải sự phản kháng kịch liệt, rồi bị vây cho đến chết ngay trước cửa Ngọc Môn. Đó cũng là trận chiến cuối cùng của Quỷ Vương. 

-..Hai cái xác một trên vai, một trên tay ông ta là truyền nhân của Thủy Thần và Hỏa Thần...hai Mar siêu cấp, trong đó Hỏa Thần là vợ của ông ta. Còn ba người kia là đại diện cho Chiến Thần, Kim Thần và Lôi Thần của thiên đàng, những người đã làm nên cái kết cuối cùng cho Quỷ Vương, chấm dứt chiến dịch "Quỷ Nộ".

- Người này là ai? 

Hoàng chỉ tay về phía người đi đầu quay lưng về phía này, đối diện với Quỷ Vương, kẻ mặc trên người bộ giáp màu trắng bạc, cũng là nhân vật được vẽ chi tiết nhất. 

- Đó là người duy nhất khả dĩ có thể đấu tay đôi với Quỷ Vương, cũng là người chính tay đặt hồi kết cho ông ta. Tae Jun dường như đã nhập tâm thật sự, hai mắt lim dim: - ...Truyền nhân của Chiến Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận