Địa Ngục Thời Gian

Hoàng cười. Trong lòng bàn tay hắn, đốm lửa nhỏ kia càng lúc càng trở nên rõ nét. Phút chốc cháy bùng lên, hoa lửa quấn quanh cánh tay hắn.

Cùng lúc đó, không khí trên sân đấu cũng trở nên đặc biệt nóng bức. 

-Nhìn..nhìn kìa!

-Oa..chuyện gì xảy ra thế?

Tiếng xôn xao vang lên từ phần đông khán giả bên dưới. Họ thật sự đã bị cảnh tượng thần kỳ đang diễn ra trên võ đài làm cho chấn động.

Từ bốn góc của vũ đài, và cả trên cột kỳ cao vút, những ngọn đuốc bỗng chốc bùng lên mạnh mẽ. Những ngọn lửa như có sinh mệnh, càng lúc càng lớn mạnh, cuộn cháy, và trên hết, đều có xu hướng tách ra hướng đến trung tâm sân đấu.

Hàng chục đốm lửa nhỏ, hợp nhất lại thành quầng lửa lớn.

Hàng chục quầng lửa lớn, hợp nhất lại thành cầu lửa.

Trung tâm võ đài, bây giờ đã bị vây trong lửa!

Lơ lửng cách mặt sân hơn ba mét, một quả cầu lửa khổng lồ đang dần dần thành hình, giống con rồng lớn nhe nanh múa vuốt. Đứng giữa trung tâm, được lửa bảo vệ che chắn bây giờ không ai khác chính là Hoàng, trông hắn bây giờ giống như vị thần lửa trong thần thoại Hy Lạp vậy. 

-Chính là hắn! 

Ở một góc khán đài, có tiếng nói lớn:

-Chính là hắn! Là tên lần trước dùng lửa đánh bại Aoi Sora tối hôm ấy ở Hà Nội! 

-Không thể sai được!

-…Thế nào, ngài đã tin tôi chưa?

Vivian mỉm cười nói với vẻ đắc ý.

-Điều khiển lửa? Đáng ghét, hắn còn có chiêu này nữa sao? 

Denchiuko nhìn một nửa sân đấu giờ đã bị lửa đỏ bao trùm, con tim lạnh giá trong lồng ngực không kìm được nhảy lên. Tên này..hóa ra lần trước đấu với mình vẫn còn giấu bài à? Đáng ghét!

-Tiến lên, thịt hắn đi! Aiki bóp cò súng bắn chỉ thiên mấy phát, gào lớn cổ vũ: - Hãy cho cả thế giới biết, kẻ đánh ngang tay với Aiki này mạnh đến nhường nào! 

Quay trở lại sân đấu.

-…Cậu nghĩ với trò hề này là có thể thắng được ta?

Park Jong Seok ngẩng đầu nhìn bán kính năm mét xung quanh nơi mình đứng đã bị lửa phủ kín, lắc đầu cười nhạt.

-Một khi làm có thể sẽ thất bại , nhưng không bắt tay vào thì chắc chắn chẳng bao giờ thành công.

Hoàng đáp. Cùng lúc đó, cánh tay của hắn nhất thời hạ xuống! 

“Không thử thì làm sao biết chứ, Thần Quyền? ”

Quả cầu lửa khổng lồ, kéo theo đó là muôn vàn quầng lửa, tất cả theo động tác này của hắn, cùng đâm bổ về Park Jong Seok!

---------------

Một tiếng ruỳnh lớn vang lên, âm thanh đinh tai lộng óc. 

Nửa phần sân đấu nơi Park Jong Seok đang đứng lập tức bị lửa nhấn chìm, bị quả cầu lửa khổng lồ kia nuốt chửng lấy. Những quầng lửa dài, vặn xoắn không ngừng gào thét xung quanh, như một dải dài màu đỏ, mỹ lệ như đuôi công. 

Giây phút đó, mấy ngàn khán giả ở đây và không ít người đang theo dõi qua màn hình vô tuyến đều nín thở! Đến bây giờ, đã không còn một ai dám đánh giá thấp gã quỷ sai vô danh người Việt, đối thủ của Thần Quyền ngày hôm nay nữa. Và trên hết là nỗi lo một khoản tiền cược khổng lồ có nguy cơ mất trắng!

-..Chết rồi, tôi đã đặt tất cả cho “Thần Quyền”!

Một cơ số người ôm đầu gào lớn, tiếng than thở như ri. Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là trông vào điều thần kỳ, và tin vào bản lĩnh của “Thần Quyền”. 

Mặc dù niềm tin ấy đang bị lung lay mạnh mẽ!

Hiện giờ không một ai biết tình hình đang diễn biến thế nào, ngoại trừ hai kẻ trong cuộc. Nguyên do là mọi ánh mắt bên ngoài hiện đều bị một tấm màn lửa cao hơn năm mét ngăn cách. 

-A..không biết thế nào rồi. Sajin trợn mắt, song hắn dù cố gắng lắm cũng chẳng thể nhìn xuyên qua màn lửa. 

-Đừng lo. 

Tiêu Lệ nói.

-Anh ấy nhất định sẽ chiến thắng. 

….Trong khi đó, phía bên trong sân đấu. 

Hoàng căng mắt nhìn. Mồ hôi rịn trên trán. 

Ở trong màn lửa đỏ rực, hắn mơ hồ thấy một bóng người đang ngày càng rõ dần. Cái bóng ấy đang tiến về phía này. 

Không, là đang lao về phía này mới đúng. 

Một cú đá thẳng đầy uy lực, được thực hiện bời người đàn ông đã làm nên truyền kỳ bất bại dưới địa ngục tầng mười chín. 

Giật mình, Hoàng tung chân lên, tiếp chiêu. Hai cú đá tung ra cùng thời điểm, song người ngã xuống lại là hắn. 

Một cú đá không thể cản phá.

- Khụ!

Bay về phía sau hơn chục mét mới dừng lại được, Hoàng một tay ôm ngực, một tay chống xuống mặt sân. Song hắn còn chưa đứng lên được thì miệng, mũi đã đồng loạt ứa máu. 

-Đòn chân của cậu quá nhiều động tác thừa, lại không đủ dứt khoát, để hù dọa kẻ yếu bóng vía thì còn được, chứ thi đấu chuyên nghiệp thì..tiêu chuẩn đầu tiên của đòn chân là phải chuyển hóa toàn bộ lực đá thành sức mạnh tấn công, hạn chế tối đa động tác thừa. Hiểu chưa hả?

Phía trước, Park Jong Seok vai vác chiếc quan tài bằng đồng đen, chậm rãi tiến từng bước lại gần. Sau lưng hắn, lửa vẫn cháy rừng rực, song đã bắt đầu lụi tàn đi trông thấy. 

Không một vết trầy, cũng chẳng có một vết nhám nào trên quần áo, đó là bằng chứng không thể rõ ràng hơn về khoảng cách thực lực giữa đôi bên.

Quá chênh lệch.

-Ta và cậu, giữa hai chúng ta vốn không cùng một đẳng cấp. Park Jong Seok thở dài: - Ngay cả khi đã chấp hai tay, vẫn còn sớm chục năm để cậu có thể là đối thủ của ta. Sự thật đã rành rành, vậy mà cậu vẫn còn cứng đầu cố chấp? 

-Sự nhẫn nại của ta là có giới hạn. 

Park Jong Seok lại gần, ngồi xồm trước mặt Hoàng, lúc này đang nửa quỳ trên mặt sân, một tay vỗ lên vai hắn.

-Nghe lời ta đi, chàng trai. 

-Chiếc quan tài này… chính ông đã cho người lấy cắp nó phải không?

Hoàng không ngẩng đầu lên hỏi.

-Phải. 

Park Jong Seok gật đầu. “Thần Quyền” không ngờ lại tự mình thừa nhận!

-Nó còn đáng giá hơn năm mạng người? 

-Đừng trẻ con thế chứ, chàng trai. Đừng nói là năm, dẫu cả vạn mạng người đem ra cũng chẳng so sánh được với nó. Mặc dù chỉ là vật vô tri, song “Xô Liêm Của Người Chết” là vô giá. 

Park Jong Seok xoa tay lên bề mặt đen nhám của chiếc quan tài, ánh mắt nhất thời trở nên mơ hồ:

-Chiếc quan tài này là vật sở hữu của thần, có thể miễn nhiễm với tất cả công kích vật lý, hóa học và bùa phép. Nó đơn giản là không thể bị phá hủy. Cậu có lẽ vẫn thắc mắc, vì sao ta chìm trong biển lửa song vẫn chẳng có tí xây xát nào?

-… Tất cả là nhờ ở nó – “Xô Liệm Của Người Chết”. Nó là thứ mà thiên đình dùng để niêm phong những Thất Diệu mắc tội ba ngàn năm về trước. Nó chính là vô giá. 

-“Xô Liệm Của Người Chết”? Hoàng bây giờ mới hiểu, hóa ra đó là tên của chiếc quan tài này. Nghe những gì “Thần Quyền” nói, hắn bỗng giật mình. Gã đàn ông này, hình như biết rất nhiều chuyện?

-Đúng vậy. 

Park Jong Seok gật đầu:

-.. đó chính là Truyền nhân của Thủy Thần, Tạo Thần và Hỏa Thần, họ mắc tội vì đã cả gan giúp đỡ Quỷ Vương chống lại thiên đình ba ngàn năm về trước. Sau khi cuộc tạo phản ấy thất bại, ba người bọn họ lần lượt bị giam vào ba chiếc quan tài này, thứ được gọi là “Xô Liệm Của Người Chết” để trừng phạt. Đáng lẽ ra họ sẽ phải bị nhốt vĩnh viễn trong này, chịu cảnh đọa đày mãi mãi, nếu như năm năm trước, “Đại Thánh” không xuất hiện…

-“Đại Thánh”? Hoàng mở to mắt.

-Đúng.

-Hắn là ai?

-Cậu hỏi để làm gì? Park Jong Seok không trả lời, ngược lại dùng ánh mắt đề phòng xen lẫn khó hiểu nhìn Hoàng.

-Tò mò thôi…không được sao? Hoàng cố kìm nén nỗi kích động, trầm giọng: - Ông biết gì về “Đại Thánh”? Hắn là ai, nam hay nữ? 

Park Jong Seok hơi lắc đầu.

-Có vẻ như chúng ta đã đi lạc đề khá xa rồi thì phải. Thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục. Nào, quay trở về chuyện của hai ta, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng: nhận tôi làm thầy, hoặc bỏ xác tại đây. Chọn đi!

“Chọn đi!”

------------------------------------------------------------

Park Jong Seok vẫn còn nhớ mãi những tháng ngày ấy.

Sinh ra trong một gia đình vương giả, điều mà đối với những đứa trẻ khác vĩnh viễn chỉ là giấc mơ không thể nào chạm tới, thế nhưng đối với thần đồng người Hàn Quốc, đó lại là một cơn ác mộng không hơn không kém. 

Là con trai độc nhất, để kế vị sự nghiệp chính trị, Park Jong Seok ngay từ khi năm tuổi đã phải gò theo một cái khuôn đúc sẵn, chật hẹp và khô khan do những người luôn ngày đêm kỳ vọng vào mình thiết lập nên.

Tuổi thơ bị đánh cắp. 

Thế nhưng điều đó không đủ để dập tắt ý chí của thần đồng võ thuật trăm năm có một người Hàn Quốc. Bởi sâu trong tâm khảm, ngọn lửa đam mê võ thuật mặc dù bị trù dập mạnh mẽ đến mấy, song vẫn không bao giờ tắt.

Park Jong Seok phản kháng. Ông lựa chọn cách thoát ra khỏi cái cũi ấy.

Và ông đã thành công. Với tài năng ít người có được, “Thần Quyền” liên tiếp gặt hái thành công. Đó cũng là lẽ dĩ nhiên. Thế nhưng trong cái thế kỷ 21, nơi mà võ thuật phần nào đánh mất cái tinh túy và lép vế so trước súng đạn, lại thêm vị thế xã hội cực kỳ nhạy cảm của mình, cái giá mà Park Jong Seok phải trả cho việc bỏ qua tất cả theo đuổi đam mê là quá đắt. 

Thế nhưng cái chết, đôi khi lại là một sự giải thoát.

Chết với Park Jong Seok chưa chắc đã là xấu. Nếu không nói, đó chính là một bước ngoặt mới. Một khởi đầu tốt đẹp hơn, ở thế giới mà ông có thể mặc nhiên cháy hết mình với đam mê, nơi võ thuật được tôn vinh, khi mà giới hạn của con người được mở khóa, kèm theo đó là vô số điều kỳ diệu.

Park Jong Seok tất nhiên là không từ bỏ đam mê. Song trải qua một kiếp người, năm tháng đã khiến thần đồng võ thuật người Hàn Quốc trở nên chai sạn và toan tính hơn. Ông nhận ra sai lầm của bản thân, và thấy được tầm quan trọng mang tính chất sống còn của quyền lực. 

Từ đó trái tim “Thần Quyền” chia làm hai, một bên vẫn cháy với đam mê, một bên tìm mọi cách lấn chân vào giới quyền lực dưới địa ngục tầng mười chín, thứ có thể đảm bảo cho ông rất nhiều thứ. Thật may, dù là ở địa ngục, song ông vẫn có sự hậu thuẫn đáng kể.

Và cũng từ đó trở đi, mặc dù đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, song Park Jong Seok đã vĩnh viễn không thể trở lại là “Park Jong Seok” lúc còn sống trên trần gian - chàng thanh niên sẵn sàng bỏ đi tất cả để cháy với nghiệp võ nữa. 

Đó là sự nuối tiếc lớn nhất trong đời “Thần Quyền”. Cũng chính vì thế mà khi thấy Hoàng lần đầu tiên, dù chỉ qua băng ghi hình, song Park Jong Seok đã cực kỳ kích động. Bởi vì ông nhìn thấy ở người thanh niên này, bóng dáng của mình lúc còn trẻ.

Cực kỳ kích động.

-Thế nào?

Parj Jong Seok khẽ mở mắt, quay trở về với thực tại. Phía bên kia, Hoàng đã đứng dậy, ôm một bên ngực trái in hình dấu chân lõm vào, hơi thở nặng nề. 

Hắn ho khùng khục hai tiếng, rồi sau đó lắc đầu.

Sắc mặt của Park Jong Seok đột ngột sầm xuống. 

-Cậu vẫn hận ta vì lỡ giết mấy người bạn của cậu? Cậu hãy nghĩ lại đi, lý do đó thật sự quá ngu xuẩn. Cô gái tên Thư Lệ kia ta sẽ thả, như vậy được rồi chứ? Chẳng lẽ việc ngày hôm nay ta cứu mạng của cậu còn không đủ để bồi thường sao? 

-Vẫn là câu trả lời ban nãy thôi. Hoàng lắc đầu: - Cám ơn, “Thần Quyền”. 

-Cậu…

-Đừng hiểu lầm. Tôi thật sự cảm ơn ý tốt của ông. Nếu là tôi của một năm trước, được một người nổi tiếng và quyền lực như ông để mắt đến, mừng còn không kịp nữa ấy chứ. Đó là cả một vinh hạnh lớn lao, một món quà từ trên trời rơi xuống. Thế nhưng..mặc dù tôi bây giờ so với một năm trước đã khác nhau rất nhiều, song chí ít vẫn có một điều vẫn không thay đổi.

-Từ khi trở thành quỷ sai, tôi đã từng giết người, thậm chí là rất nhiều người, tay thấm đầy máu tươi. Có thể ông sẽ cho rằng điều tôi sắp nói là buồn cười, nhưng.. coi một đồ vật vô tri còn hơn cả sinh mạng con người, điều này tôi thật sự không làm được. 

Hoàng cười lớn:

- Ha ha, nghe đạo đức giả quá phải không?…Chịu thôi, tôi hoàn toàn không có gì để bào chữa. Chỉ biết là, để tránh bất đồng về sau, tránh nỗi ám ảnh về sự đạo đức giả của bản thân, có lẽ chúng ta không nên đi chung một con đường thì hơn. 

-Đừng nói nữa! 

Cuối cùng thì Park Jong Seok cũng đã nổi nóng, từng đợt gân xanh nổi đầy trên trán hiện giờ là minh chứng. 

Hoàng bỗng dưng khó thở. Áp lực vô hình tỏa ra từ “Thần Quyền” khiến hắn cảm thấy mình thoáng cái như đang đứng co ro ở bắc cực vậy! Mặc dù xung quanh không khí vẫn vô cùng oi bức vì nhiệt năng dư thừa từ đòn tấn công ban nãy của hắn.

Sự nhẫn nại của Park Jong Seok, cuối cùng cũng chạm đỉnh rồi. 

- Lòng nhân của đàn bà!

Park Jong Seok gầm lên trong cuống họng. Cơ thể lực lưỡng của người đàn ông ba mươi lăm tuổi liên tục phát ra những tiếng răng rắc. Phần sân đấu nơi “Thần Quyền” sụt xuống. Cảm giác như đang có một trận động đất nhỏ vậy.

Mặc dù đứng cách hơn chục mét, song Hoàng vẫn cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đè nặng, da đầu tê dại. Điều này nếu đem so với khí thế lúc Denchiuko biến thân lần thứ hai thì còn có vẻ trội hơn. 

Thời khắc nguy hiểm, cuối cùng cũng đã đến. 

-Nguy rồi..

Đứng trên khán đài nhìn xuống, Tae Jun sắc mặt vô cùng khó coi.

Chingna hoảng hốt, mặc dù không biết tình hình thật sự là thế nào, song nét mặt này của Tae Jun cô mới thấy lần đầu. Sự lo lắng là không phải bàn cãi.

-Liệu…liệu có ổn không? Cái gì không ổn?

Chingna nói năng đã có phần loạn. Song đứng cạnh cô, Tae Jun vẫn im như thóc, cả người hơi run lên. 
Trái với ông lão người Hàn, đồng hương với Park Jong Seok, thân là người trong cuộc, không hiểu sao Hoàng lại chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào. Mặc dù biết rõ ràng rằng chờ đón bản thân sắp tới sẽ là địa ngục chân chính. 

Trái lại, Hoàng còn cảm thấy hưng phấn. 

Hoàng liếm môi. Cảm giác rạo rực này…đã từng xuất hiện một lần rồi. Đó là khi hắn dùng sức bẻ gãy tay Oha khi so tài với cô trong rừng, là lúc đối đầu với Denchiuko trong trạng thái biến hình cấp độ hai…do đã có kinh nghiệm, nên Hoàng cũng đã dần nhận ra, cảm xúc khó hiểu thôi thúc trong cơ thể hiện giờ là gì.

Đó là ham muốn giết chóc đến cực điểm. Thứ chỉ có thể thỏa mãn bằng việc giết chóc. 

Màu mắt luân phiên thay đổi từ đen, trắng sang đỏ sậm, rồi lại quay về đen trắng…Chính Hoàng cũng thấy bản thân mình thật quá mâu thuẫn. Mới đây thôi, hắn vừa mới nói cái gì nè? Những lời hay ý đẹp đó bay đi đâu mất rồi? Để bây giờ trong tâm trí chỉ là sự hung tàn khát máu? 

Rốt cuộc, đâu mới chính là con người thật của hắn?

-Chuẩn bị chết đi. 

Park Jong Seok thở ra một hơi nặng nhọc, đôi mày kiếm dựng thẳng.

- Tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội…thật không ngờ, cậu lại chọn điều tồi tệ nhất. 

-Ai mà biết được nào, ba mươi chưa phải là tết. Hoàng đáp: - Tốt, cho tôi thấy “Thần Quyền” rốt cuộc là như thế nào đi. Ông còn nợ tôi một trận so tài cơ mà. Nói thật, tôi ghét nhất là bị người ta nhường đấy. 

-..Hoàng, cậu tập võ được bao lâu rồi?

Park Jong Seok đột nhiên hỏi.

-..Chừng hơn nửa năm.

-Nửa năm? Cậu thật luôn biết cách làm người khác ngạc nhiên đấy.

Park Jong Seok cười gằn:

-Bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy: một người luyện võ nửa năm.. và một người bắt đầu tập luyện từ khi năm tuổi, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào.

-----------------------

“Ánh sáng dưới đường hầm

Khi bóng tối lên ngôi

Ác ma sống dậy

Địa ngục vô cùng”

Trong khi trận chung kết Đại Hội Danh Ác giữa Hoàng và Park Jong Seok đang đi đến hồi cuối, thì ở một chỗ khác cách đó không xa.

Tầng hầm cách mặt đất bảy mươi mét. 

“Soạt, soạt”

Lần mò trong những đường hầm tối om và im ắng đến rợn người, một bóng người mặc áo choàng trùm kín đầu lê từng bước loạt xoạt trên mặt sàn lạnh lẽo, vừa đi vừa lẩm bẩm một bài đồng dao lặp đi lặp lại. Người ấy dừng chân lại trước một căn phòng giam nhỏ bé ở gần cuối đường hầm.

“Ai đấy?”

Bên trong căn phòng giam là một người phụ nữ. Hình như thế. Tất cả những gì có thể thấy là mái tóc dài che kín khuôn mặt, bên dưới là thân hình gầy gò bị xích sắt cùm chặt. Thậm chí ngay cả khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng giam của mình một lúc khá lâu, cô ta mới bắt đầu ngước mặt lên. Gọi là ngước mặt, song chỉ là một con mắt đầy lòng trắng ló ra qua mái tóc rối tung lòa xòa. 

-Một giờ đêm, cuối phố Yên Mộng, khu giải trí O’nash, cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong quán bar. Còn nhớ không?

“Lạch cạch”

Tiếng dây xích vang lên, khi Thư Lệ hơi di động thân mình. Cô thật sự không thể nhớ được, có lẽ những trận đòn dã man ngày này qua ngày khác đã làm thui chột bớt trí nhớ của đệ nhất mỹ nhân thị trấn Một Sừng, song giọng nói này thật sự rất quen.

-Là cậu?

Thư Lệ bỗng dưng à một tiếng.

Người thanh niên lột bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt dữ dằn trong bóng tối đen mịt.

-…Xin lỗi mẹ, con đến muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui