Địa Ngục Thời Gian

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Soah Raoi đứng bên dưới khán đài, hai mắt nhất thời sáng rực như đèn pha, một tay che miệng: - Tae Jun….trời đất, đó là gì vậy? Có phải đó chính là "Rút đất" không?
-Tôi đã bảo bao lần rồi. Không phải rút đất. Tae Jun lắc đầu: -...Mà là "Thúc Địa". Nhìn bề ngoài thì hoàn toàn chính xác. Thế nhưng uy lực thì vẫn còn phải kiểm chứng.
- Uy lực?..Hình như không cần thiết đâu. Soah Raoi nhìn từng hố sâu hun hút xuất hiện trên sân đấu, lắc đầu: -Thật may khi không bỏ lỡ trận này. Hai người kia quả là xấu số. Cầu cho họ sớm siêu thoát.
- Phải vậy không?
Còn trong khi đó, đối với người trong cuộc.
- Hắn..hắn …Chingna biến sắc, hai tay giật vai áo Hoàng: - Cái..cái gì vậy?
Hoàng im lặng không nói. Bởi chính hắn cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính xác là không hiểu mục đích hành động của đối phương. Thế nhưng điều đó tuy có đôi chút khó lường song vẫn chưa đến nỗi khiến hắn phải quá lo lắng. Bởi vì....
-...Yên tâm đi. Hoàng nắm chặt bàn tay mềm mại thon nhỏ của Chingna, năm ngón tay khô ráp bóp nhẹ.
"Ruỳnh" "Ruỳnh" "Ruỳnh"
Trong khi đó ở phía trước, sau cú dậm chân để lại một hố lớn sâu hoắm trên mặt sàn, gã to lớn kia trong chớp mắt biến mất! Không phải, là dùng vận tốc mắt thường khó quan sát được liên tục di chuyển xung quanh khu vực sân đấu nơi Hoàng và Chingna đang đứng. Bán kinh năm mét xung quanh chỗ hai người bây giờ không ngừng phát ra từng chùm tiếng nổ đinh tai. Cứ mỗi tiếng nổ là đi kèm theo một hố sâu chừng năm mươi centimet trên mặt đất, trông cứ như bước chân voi vậy.
“Bùng, bùng, bùng, bùng” Cái bóng của Lập cứ thoắt qua thoắt lại, càng lúc càng thu hẹp phạm vi với Hoàng và Chingna. Số lỗ hổng mà gã ta để lại trên mặt sân giờ cũng đã vượt qua con số hai mươi!
-...Cứ như có người dùng đại bác liên tục bắn phá xung quanh vậy! Quả không hổ danh tuyệt kĩ gia truyền của nhà họ Park! Trọng lượng của tên to con đó bét cũng cả trăm cân, tại sao lại có thể linh hoạt được như vậy? Mà tại sao hắn còn chưa tấn công? Còn định vờn đến bao giờ nữa?
Ở bên dưới khán đài, Soah Raoi lúc này đang há hốc miệng ra mà nhìn diễn biến trên sân đấu, không ngừng cảm thán.
-Tốc độ càng cao, động lượng càng lớn. Cậu ta đang không ngừng tích tụ động năng để gia tăng sức mạnh cho đòn kết thúc. Kẻ nào bất hạnh trúng cú chốt hạ đó thì cũng không khác gì bị xe tải mấy chục tấn chạy trên đường cao tốc húc phải vậy, không bẹp dí mới là lạ.
Tae Jun trầm tư, nói:
- …Tốc độ thật đáng nể. Không, lòng kiên nhẫn khổ luyện của cậu ta mới là thứ đáng nể phục hơn cả. Với cơ thể đó, luyện tập được đến trình độ như vậy thật sự không dễ dàng gì. Người bình thường cố một, cậu ta phải cố gấp năm, gấp mười vậy.
-...Vậy thì trận đấu chẳng phải đã an bài rồi sao? Soah Raoi nói.
- Cũng chưa hẳn... phàm là những tuyệt kĩ có lực phá hoại quá lớn thì đều có điểm yếu. "Thúc địa" cũng không ngoại lệ. Liên tục di chuyển với tốc độ cao như vậy, sẽ rất nhanh chạm tới giới hạn. Đây là một con dao hai lưỡi, nhất là khi tay phải của cậu ta lúc này đã…ha ha ha, không nói nữa, mất hay, xem tiếp đi.
Tae Jun mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Hoàng nãy giờ vẫn đang đứng im bất động với vẻ hứng thú.
Chàng trai, chẳng lẽ cậu đã tính trước cả việc đối phương sẽ sử dụng "Thúc địa"? Không, đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp. Song may mắn cũng là một trong những yếu tố cấu thành sức mạnh...
Rốt cuộc, "sức mạnh" của cậu là gì?
“Ha ha, chịu thua đi thôi…!"
Giọng của Đinh Văn Lập vang lên gần bên nơi Hoàng đứng.
" ...Nói cho cậu biết, đây chính là tuyệt kĩ mà tôi đã tốn bao công sức khổ luyện mà thành…càng kéo dài thời gian chuẩn bị, uy lực của đòn kết thúc sẽ càng lớn, do không ngừng được tiếp thêm động năng. Với thân thể to lớn của tôi, động năng thu được mỗi khi di chuyển với tốc độ cao lại càng lớn hơn người thường rất nhiều…"
- Nguy hiểm!
Hoàng bất chợt kéo tay Chingna nhảy vụt về phía sau. "Ầm" một tiếng, nơi hai người vừa đứng lập tức bị cày thành một hố sâu hoắm.
" - Đáng lẽ ra tôi muốn để dành tuyệt kĩ này cho vòng chung kết...song cẩn tắc vô áy náy, các cụ dạy cấm có sai…Hôm nay hai người đúng là quá xui xẻo khi gặp phải tôi. Trận đấu này, cô ấy đã hoàn toàn đặt niềm tin vào tôi, vì thế tôi tuỵệt đối không thể thua…”
"- Bây giờ thì..cùng nắm tay cô gái kia xuống dưới khán đài cho vui đi!..ủa, mi đâu rồi?
Cảm giác đã tích tụ đủ động năng, Đinh Văn Lập trừng mắt, từng múi cơ trên cơ thể lực lưỡng thi nhau điên cuồng bùng nổ, sau đó chuyển hướng tấn công! Mục tiêu tất nhiên là gã quỷ sai khiến hắn có cảm giác nguy hiểm kia! Thế nhưng giây phút ấy, giây phút tung đòn quyết đinh, Đinh Văn Lập bỗng cảm thấy tay phải nhói đau! Rất nhanh, cảm giác đau đớn đó xộc thẳng lên tận đầu óc!
Đinh Văn Lập chưa hết đà thì đã khuỵu xuống, bả vai phải lệch hẳn một góc chín muơi độ so với mặt đất! Trán toát mồ hôi, hắn thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tay hắn, tay của hắn...Chuyện gì đã xảy ra với cái tay phải của hắn vậy kìa?
“Cảm giác không dễ chịu chứ hả?
Đinh Văn Lập sờ một bên bả vai giờ đã không có chút cảm giác nào của mình, đầu nghĩ loạn tìm nguyên nhân. Hắn bỗng dưng nhớ lại…Đúng rồi, chỉ có một khả năng, khả năng duy nhất, đó là lúc hắn tước vũ khí của gã quỷ sai kia…
Chẳng lẽ là…không, đó đơn giản là điều không thể!!!
“Có gì đâu mà ngạc nhiên. Lý do?...cậu đúng là nhanh thật, nhưng tôi còn nhanh hơn."
Cảm giác có ai đó xuất hiện bên hông, còn tỏa ra sát khí nồng nặc, song trong lòng Đinh Văn Lập lúc này chỉ có một cảm xúc: đó là bất lực. Một cú xoay người, Hoàng lạnh lùng đá một cú vào bụng đối phương, lúc này đang xoay vòng trên không trung cách mặt đất hơn mét! Tác động có chủ ý này của hắn lập tức khiến Lập như đạn pháo bất ngờ chuyển hướng, lao thẳng xuống khán đài.
"Cậu thật là..nếu tôi là cậu thì nhất định sẽ không rơi vào tình trạng này đâu. Hay là do quá chủ quan khinh địch nên cậu tới cả tình trạng của bản thân mình cũng không kiểm tra kỹ?...Mà thôi, dù gì đi nữa thì cũng không quan trọng nữa, vì tất cả đã muộn rồi..."
“..Tiếp đất an toàn nhé!”
--------------
"Rầm" một tiếng, hàng ghế ngồi thứ hai bên dưới khán đài, nơi Lập rơi xuống trong chớp mắt bị cày nát. Giống như vết đạn súng cối vậy, tất cả những gì còn lại chỉ là một đống đất đá lộn xộn. Cuộc so tài với khởi đầu rất đỗi hoàng tránh từ một phía song kết thúc thì lại chóng vánh đến khó tin. Sở dĩ nói vậy là vì phải tới 99,99% khán giả có mặt tại đây là...không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
- Cái...cái gì vậy???
Soah Raoi trợn mắt. Giống như đa số đám đông, cô gái duy nhất trong bộ tứ nguyên tử này cũng đang...hoàn toàn không hiểu điều gì đã xảy ra. Tất cả những gì Soah thấy là từ trong lớp bụi khói mịt mờ..một thân hình bồ tượng bất chợt văng ra, rơi thẳng xuống khán đài. Thắng thua phân định trong nháy mắt, và kết quả thì hoàn toàn bất ngờ.
-…Có gì đâu mà lạ? Tae Jun nhếch mép mỉm cười: -...Kẻ mạnh giành chiến thắng, người yếu hơn cam chịu thất bại, đơn giản vậy thôi. Cậu kia bất tỉnh chắc rồi, không phải vì cú đá ấy, chính dư lực của "Thúc địa" đã hại cậu ta. Kết quả đã định đoạt rồi.
- Hắn…hắn đã làm trò gì vậy? Ảo thuật ư? Tae Jun, ông có thể giải thích không?
Soah Raoi được một phen há hốc miệng, mắt nhìn gã quỷ sai với thân thể khiêm tốn hơn nhiều kia với vẻ không thể tin nổi. Chuyện này...chỉ có thể lấy phép màu để giải thích!
- Rất đơn giản. Tae Jun lắc đầu: - Tuyệt kĩ dù có lực sát thương mạnh đến mấy...mà không trúng đích thì cũng vô dụng. Tốc độ của gã đeo kính mát đó quả thật rất nhanh...song gã quỷ sai kia còn nhanh hơn. Đó là chưa kể, cậu ta đã nắm lợi thế rất lớn từ đầu rồi.
- Lợi thế?
- Đúng vậy, cánh tay phải của gã đeo kính kia...đã bị phế từ trước khi sử dụng "Thúc Địa" kìa. Không ai có thể điều khiển trạng thái max động năng của "Thúc địa" chỉ bằng một tay, dù đó có là "Thần Quyền" đi chăng nữa. Đó là nguyên nhân khiến người thi triển tuyệt kĩ đó thất bại thảm hại. Soah, còn nhớ lúc gã đeo kính dùng tay cướp thanh katana sau lưng tên quỷ sai kia chứ? Khoảnh khắc đó dù rất ngắn ngủi, song cũng đủ để hắn ta để lại một "món quà" trên tay gã rồi.
-...Ông nói cái gì?
Soah Raoi quay lại nhìn Hoàng lúc này đang đứng trên sân đấu, rõ ràng là chẳng tin chút nào vào những lời Tae Jun vừa nói:
- Ông đang nói linh tinh cái gì thế, Tae Jun?...Lúc đó chỉ khoảng nửa giây là cùng, sao có thể? Thật quá khó tin. Hơn nữa dù cho điều đó là thật, vậy tại sao gã đeo kính kia không phát hiện ra? Thậm chí còn không tỏ vẻ gì là đau đớn?
-..Đó cũng là điều duy nhất ta thắc mắc. Tae Jun nhíu mày: -..Có thể gã đeo kính kia đã cố tình che giấu...song giải thích như vậy cũng khó mà chấp nhận được, bởi vì hắn ta chắc chắn phải là người rõ nhất, rằng sử dụng "Thúc Địa" khi chỉ có một tay đơn giản là tự sát..Vậy nên chỉ có một cách để giải thích, đó là ở cú "trả đòn" của gã quỷ sai kia. Cú đánh ấy chắc chắn không đơn giản chỉ thuần túy gây sát thương cho đối phương, mà còn ẩn chứa bí mật gì đó...
- "Bí mật"?
" Mình làm được rồi!'
Lúc này, đứng trên khán đài, Hoàng giờ nhìn chằm chằm vào tay phải, lúc này đang nắm lại thành nắm đấm, gương mặt lẫn lộn đủ thứ cung bậc cảm xúc khác nhau. Bất ngờ có, vui có, ngạc nhiên có..song rõ rệt nhất vẫn là kích động.
Hắn đã làm được!
Hắn rốt cuộc cũng làm được!
"Ha ha, Oha, cô thấy chưa? Tôi đã bảo mà, tôi nhất định sẽ làm được..."
Hoàng nắm chặt tay, gương mặt thoáng chốc ngập tràn tự tin. Còn lý do là vì sao...xin được hạ hồi phân giải.
Trở lại với trận đấu. Nếu nói đến người đang "choáng" nhất ở đây thì vẫn chưa tới lượt Soah, bằng chứng là lúc này trên khán đài, có một người từ nãy giờ vẫn đứng lặng như trời trồng, thậm chí đã lâu chẳng nháy mắt lấy một cái. Đó chính là Ninh Sạn Yên Nhiên. Đến tận bây giờ, cô nàng Mar bạo lực này vẫn không rõ rốt cục chuyện gì vừa mới xảy ra với Đinh Văn Lập.
-Thắng..thắng rồi!
Chingna đờ người. Cô bé tất nhiên là cũng mù tịt về những chuyện vừa xảy ra, song điều đó chẳng quan trọng. Chingna chạy tới ôm chầm lấy Hoàng, nhảy choi choi lên vì vui sướng. Bất kể ra sao, chỉ cần thắng là đủ rồi!
-..Vẫn chưa đâu. Hoàng lắc đầu.
-Ac…Chingna thấy thế thì chỉ tay về phía Ninh Sạn Yêu Nhiên, lúc này vẫn đang đứng thẫn thờ ở một góc võ đài: -Anh quên à? Rõ ràng cô ta đã nói chỉ cần hạ hắn ta là được mà! Này cô kia, cô không định nuốt lời đấy chứ?
Ninh Sạn Yêu Nhiên không trả lời. Có lẽ cô vẫn chưa hoàn hồn.
- …Đó là ý của cô ấy, nhưng anh thì khác.
Hoàng nhíu mày. Hắn quay về phía Sạn yêu Nhiên, giơ nắm đấm lên nói: - …Yêu Nhiên, lại đây nào, còn chờ gì nữa?
- Cái gì? Ninh Sạn yêu Nhiên ngơ ngác hỏi lại.
-..Còn cái gì nữa. Bây giờ mới là trận đấu giữa hai chúng ta. Để xem hôm nay, tôi với cô, ai mới thật sự là kẻ yếu?
-Cậu…
Ninh Sạn Yêu Nhiên rốt cục cũng hiểu ra vấn đề. Tức thì vầng trán nổi gân xanh, tay nắm chặt cây thương sắt!
Hoàng giơ tay phải lên nắm chặt lại, hai mắt mở trừng trừng nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên, lúc này cũng đang nắm chắc vũ khí trong tay.
-...Nào, lại đây đi... lại đây để bị tôi đánh bại.
- ..Đó là anh muốn đó nhé. Đừng bảo tôi nuốt lời. Ninh Sạn Yêu Nhiên nghiến răng, cố kìm nén cơn giận đang sôi trào trong bụng. Cô nhếch miệng cười, nụ cười đầy sát khí : - ...Vậy thì đừng trách, nếu có làm sao thì cũng đừng có mà về mách chị Oha đấy.
-..Này, liệu có ổn không? Chingna đã cảm nhận được ở đây bầu không khí nghẹt thở chỉ có ở một trận quyết đấu, thứ mà cô biết có cố cản cũng chỉ phí công vô ích: - ...Vết thương của anh đã ổn thật chưa đấy?
- ..Chưa bao giờ tốt hơn.
Hoàng cởi áo khoác ngoài, sau đó điềm nhiên gỡ bỏ hết lớp bông băng quấn chi chít như xác ướp ai cập trên ngực, tay phải gồng lên, từng múi cơ săn chắc như những con chuột nhỏ khẽ rung rung:
- ...Thậm chí còn ổn hơn trước. Cảm giác này, thật sảng khoái biết bao, giống như cả người vừa bước từ phòng massage xông hơi ra vậy...Yêu Nhiên, có lẽ tôi phải cám ơn cậu bạn của cô.
- Cái gì?
- Bởi nhờ cậu ta mà có lẽ... tôi đã khôi phục được ít nhất 50% rồi. Hoàng hưng phấn nói: - Tới đi nào, Yêu Nhiên...Chân thành khuyên cô, đừng nghĩ tôi vẫn là Hoàng của ngày hôm qua. Hãy bỏ cái suy nghĩ ấy đi trước khi quá muộn, tôi không muốn trận so tài giữa hai ta kết thúc quá chóng vánh đâu. Nào, "Hãy cứ đánh đi, đánh đi, đừng ngại ngùng.."
- ..Anh điên thật rồi.
Ninh Sạn Yêu Nhiên trán nổi gân xanh. Song cô vẫn cố nén giận mà giữ bình tĩnh, hai tay đưa lên tai cố định lại cái máy mp3. Cô nhất định phải dạy cho thằng cha kiêu ngạo không biết trời cao đất dày này một bài học. Dù là ai cũng không thể cản được điều đó, kể cả Oha.
Dưới khán đài, Đinh Văn Lập vẫn chưa tỉnh lại.
-------------------
Trong khi đó, cách đấy gần một phần tư vòng trái đất...
Thủ phủ Makai.
" Thay mặt các đảng nằm ở khu tự trị khu vực đông á và tây âu, tôi cực kỳ quan ngại về sự độc đoán của đảng tự do, họ chưa thật sự tuân thủ quy tắc và luật pháp quốc tế, cố tình dùng sức mạnh để đẩy các nước khác vào vị trí yếu thế ở Biển Chết, qua đó hợp thức hóa hành động lấn chiếm lãnh hải trái phép của mình. Là người đại diện cho đảng cầm quyền, tôi yêu cầu mọi người nghiêm túc nhìn lại vấn đề xung quanh Biển Chết."
Đại điện Kremki, nơi đang diễn ra cuộc gặp tối cao với sự tham gia của hơn hai mươi nhà lãnh đạo khắp địa ngục tầng mười chín, lúc này đang bước vào giai đoạn quyết liệt nhất.
"Nhìn vào bất cứ đâu, chúng ta cũng sẽ thấy có việc phải làm. Tình trạng bất ổn hiện nay kêu gọi chúng ta hành động, can đảm và mau lẹ, và chúng ta sẽ hành động – không chỉ để tạo ra những sự thay đổi mang tính tích cực, mà còn đặt nền móng mới cho nền hòa bình lâu dài của địa ngục tầng mười chín."
Một người đứng lên tiếp tục phát biểu, là đại diện duy nhất của đảng Phát Xít, hiện nắm phần cai quản một phần năm đại lục Á - Âu.
"Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến này. Hành động của đảng tự do tại Biển chết là điều cần phải cực lực lên án. Thủ tướng Huỳnh Đức Bình luôn bày tỏ sự quan ngại đáng kể trước hành động của ngài Park và Đảng Tự Do ở Biển chết. Dự kiến vào cuối tháng này, tại Hội đồng những người đứng đầu các đảng và Chính phủ thuộc EA, nếu không có những bất ngờ lớn, lệnh trừng phạt chống Kiến Nhưỡng(*) sẽ được mở rộng. Đề nghị đại diện ĐảngTự Do cho ý kiến. "
Một viên đại biểu khác đứng lên nói, còn đặc biệt nhắc lại: "Xin mời ngài Park."
"Ngài Park? Ngài Park ?"
"Ngài Park vẫn chưa đến sao?"
- Xin lỗi, ngài Park đã lên chuyên cơ riêng rời Makai cách đây hơn một tiếng đồng hồ rồi. Một cô gái đeo kính mặc áo sơ mi trắng, váy ôm bó sát đứng dậy nói: - ...Về những vấn đề mà các vị đưa ra, tôi nhất định sẽ chuyển tới ngài Park trong thời gian sớm nhất.
- Cái gì? Vào lúc căng thẳng như thế này mà ngài ấy lại tự mình bỏ đi? Thật là một hành động vô cùng khiếm nhã. Mà đi đâu mới được? Một người đứng lên đập bàn nói với giọng tức giận.
- Kardashian, Tỉnh Cooc.
Cô gái điềm nhiên trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui