Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi


Chủ quán xoa cánh tay tê mỏi của mình, hôm nay trời không lạnh, sao lại đột nhiên nổi gió thế này.

Lúc Tiểu Lộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe mắt thiếu niên phiếm hồng, im lặng chờ đợi đáp án của cô.

“Được.

”Phạm Vô Cữu lại cảm động, hắn lấy cái ‘thẻ đen vô dụng’ trong túi mình ra, nhìn một hồi rồi lại nhét vào túi, mở miệng hứa hẹn: “Tuy rằng bây giờ anh không có tiền, còn để em gái dùng tiền của mình nuôi anh, nhưng sau này anh có tiền, anh sẽ nuôi em!!!”Bên cạnh có người thu hết tình cảnh này vào trong mắt, nhất là tấm thẻ đen kim cương lấp lánh kia.

Có người nhỏ giọng châm chọc: “! Tra nam đang vẽ bánh nướng kìa?”m thanh này rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai Phạm Vô Cữu cực kỳ rõ ràng.

“! !”Ai, là ai nói hắn là tra nam vẽ bánh nướng!Tuy rằng không hiểu lắm nhưng nghe giống như mấy lời không hay ho gì.


Hắc Vô Thường hung ác quay đầu lại, ánh mắt của hắn tập trung vào một người đàn ông trung niên đeo kính mặc âu phục xách theo cặp công văn đứng cách đó không xa.

Thật ra là mấy học sinh vừa mới đi ngang qua người đàn ông mặc âu phục nhỏ giọng thì thầm, vị trí Phạm Vô Cữu trừng không sai, nhưng lại sai đối tượng rồi.

Không biết vì sao, tuy nhìn bên ngoài không giống, nhưng hắn lại cảm giác khí chất của người đàn ông kia giống với phán quan tiên sinh.

Phán quan: Chắc là khí chất của người làm công.

Người đàn ông mặc âu phục cảm giác mình bị trừng mắt, nhưng trong mắt anh ta, thiếu niên này chỉ là một người còn chưa trưởng thành mà thôi.

Cho nên anh ta không chỉ không bị uy hiếp, ngược lại còn cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phạm Vô Cữu càng tức giận.

Đáng giận, người đàn ông này có thái độ gì vậy?!!!Phải biết rằng, từ trên xuống dưới nhân gian này, không có yêu quái hay quỷ nào nhìn thấy hắn mà không sợ!Lại dám nói xấu hắn, còn bày ra vẻ mặt hiền lành nhìn hắn, anh ta anh ta anh ta…Bỗng nhiên khí lạnh nổi lên bốn phía.

“Anh bạn nhỏ.

” Người đàn ông mặc âu phục vẫn tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: “Không nên lấy loại thẻ này ra, bị người xấu nhìn thấy sẽ gặp phiền toái đấy!”Phạm Vô Cữu giận dữ nói: “Quá đáng rồi nha! Anh gọi ai là anh bạn nhỏ vậy?!”Lúc hắn thành quỷ, người này còn chưa ra đời đâu!“Em đi về phía trước, bên kia có một khu thương mại rất lớn có thể quẹt thẻ mua sắm, mua thêm vài bộ quần áo cho em gái cũng được.

” Người đàn ông mặc âu phục giơ tay nhìn đồng hồ rồi hít một hơi lạnh: “Vậy anh đi trước đây, em và em gái đi chơi vui vẻ.


”Anh ta bước nhanh hơn về phía trước, tay móc điện thoại di động ra, lẩm bẩm nói: “Thời gian hẹn với Lâm tổng sắp đến rồi, mong là hạng mục lần này đừng xảy ra sai lầm gì…”Phạm Vô Cữu đứng ngây ra tại chỗ.

Tiểu Lộc dùng tay làm ra tư thế che nắng, nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi.

Dáng vẻ kia thật bận rộn!Cô nhóc thuận tiện chọc vào người anh trai đang hóa đá của mình.

“Không ngờ phải đến nơi đặc biệt mới có thể dùng tấm thẻ này!” Phạm Vô Cữu mạnh mẽ đứng dậy, như người vừa mới tỉnh mộng.

Nếu như bị phán quan tiên sinh nghe được, nhất định sẽ châm chọc hắn là đại thiếu gia không ăn khói lửa nhân gian, mấy trăm năm không thích dính dáng đến hiện thế, không biết thưởng thức cuộc sống.

“Haizz.

” Hắn chán nản gãi đầu, lúc này mới đứng lên nhìn người đàn ông mặc âu phục đã đi về phía xa kia.

A, nếu không phải người đàn ông kia nhắc nhở, khả năng hôm nay hắn sẽ thất hứa mà đưa em gái về nhà mất.


Lúc đầu hắn cảm thấy anh ta rất đáng ghét, bây giờ lại muốn cảm ơn.

Cuối cùng Phạm Vô Cữu mới cảm nhận được tâm trạng phức tạp của nhân loại.

“Thôi, có cơ hội nửa đêm báo đáp sau.

” Hắn lẩm bẩm nói.

Cô hồn dã quỷ vô hại đi ngang qua bên cạnh: …Đại nhân, nửa đêm ngài đi báo ân, sẽ làm cho ân nhân sợ hãi mà phát bệnh tim mất!Một giây sau, Phạm Vô Cữu bồng em gái lên thật cao.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận