Địa Sát Thất Thập Nhị Biến


Xe đi thẳng đường ra khỏi nội thành, xuyên qua mấy thị trấn rồi chuyển hướng đi vào vùng núi.
Thế núi càng cao, dân cư càng thưa thớt, sắc trời cũng càng u ám.
Xuyên qua cửa kính xe nhìn lại, dọc đường chỉ thấy núi đá dừng cây.

Nếu không phải là đang ngồi xe hơi, Lý Trường An còn tưởng rằng mình lại quay về thế giới cổ đại kia.
Hắn ngồi lâu cảm thấy hơi chán, bèn nằm ngửa ra ghế, ngón tay gõ gõ mặt ghế da, nhẹ nhàng nhỏ giọng hát một khúc.
“Trăng trời mờ tối, gió âm thổi qua hẻm liễu… du hồn vất vưởng, lang thang trên đường.

Tìm kiếm thế thân, gió âm thổi ánh trăng lạnh lẽo…”
Theo tiếng hát, chiếc dù đặt ở trên xe cũng nhẹ nhàng lay động, dường như đang hùa theo.
“Cậu Lý ơi.” Giọng nói que củi Lưu run lẩy bẩy: “Có thể đổi bài hát khác không?”
“Sao vậy?”
Lý Trường An biết rõ còn cố hỏi.
“Nghe có hơi sợ.”
Que củi Lưu hơi liếc mắt nhìn chiếc ô đen, đầu lưỡi cũng phát run lên rồi.
“Vậy được rồi.” Hắn vui vẻ đổi sang bài khác.
“Giữa tháng bảy, cõi sinh cõi tử không có biên giới, náo nhiệt sôi nổi, cô hồn dã quỷ đi, cười giấc mộng tan của đời người…”
Lúc này chiếc ô đen múa càng mạnh hơn, sắc mặt que củi Lưu càng thêm đau khổ, nếu nói vừa rồi ăn mướp đắng, thì bây giờ chính là cắn hoàng liên.
Cũng may xe con đi qua một rìa núi, Lý Trường An cũng thôi hát, bởi vì đã đến địa điểm cần đến rồi.

Hắn ngồi thẳng người dậy, mở cửa bước xuống xe, một mảnh đèn dầu sáng lạn ánh vào mi mắt.
Đó là một cánh cửa lớn kiểu cổng đền thờ, có phù điêu và mái cong trang trí xa hoa tinh xảo, phía sau cánh cửa là một hàng đèn dầu kéo dài thành một đường thẳng.
Nơi này mà là Nông Gia Nhạc cái con khỉ gì? Rõ ràng là một cái nông trường to đùng.
Lý Trường An vuốt cằm tiếc hùi hụi, đòi thù lao có năm vạn, lỗ nặng rồi!

Vào trong nông trường, que củi Lưu dẫn Lý Trường An vào trong sảnh tiếp khách.

Dọc đường đi, Lý Trường An luôn để ý xung quanh, tuy rằn khắp nơi đều là ánh đèn sáng trưng nhưng lại vắng tanh vắng ngắt.

Cả một sảnh tiếp khách to như vậy lại chỉ có mỗi hai em gái tiếp tân, lúc nãy khi hai em gái nhìn thấy người vào là bọn Lý Trường An thì nét mặt dường như nhẹ nhõm hẳn.
“Tôi còn cho rằng các anh không tiếp tục kinh doanh nữa chứ.”
“À không, chuyện quỷ quái chỉ phát sinh ở sau núi, còn phía trước này thì không có việc gì cả.”
Anh Lưu chỉ ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói.
Lý Trường An nhìn theo hướng anh ta chỉ, một dãy kiến trúc mờ ảo giấu trong màn đêm trên núi.
“Nhưng mà…” Giọng nói anh Lưu lại thay đổi: “Ngày thường cũng sợ có chuyện gì đó xảy ra cho nên vẫn không dám khai trương, hôm nay vì tiếp đãi cậu Lý đây, chúng tôi mới quyết định khai trương luôn.”
“Tiếp đãi tôi?”
Trên mặt Lý Trường An mang theo ý cười mỉa mai:
“Khách đã tới rồi, còn chủ nhân thì lại đi đằng nào?”
“Cái đó…”
Que củi Lưu xấu hổ đến nỗi không nói được câu nào.
Cũng không cần anh ta phải nói thêm, nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến, hai chiếc xe hơi dừng ở cửa sảnh tiếp khách, ông chủ Lưu dẫn đầu bước xuống xe, ánh mắt ông ta đảo qua hai người Lý Trường An đợi đã lâu, lại không hề dừng lại, đã lập tức bước đến chiếc xe thứ hai, nghênh đón một già một trẻ bước xuống.
Lý Trường An nhìn cách ăn mặc của hai người này thì có hơi kinh ngạc.
Hai người này đều búi tóc và mặc đạo bào.
Chẳng lẽ gặp được đồng đạo?
Tính cả tài xê kiêm vệ sĩ trên hai chiếc xe, một hàng năm người ông chủ Lưu đi vào sảnh lớn, que củi Lưu đã nhanh chóng sáp lại, ông chủ Lưu dường như bây giờ mới nhận ra sự tồn tại của Lý Trường An.
“A, cậu Lý, cậu cũng tới rồi hả? Ngại quá, để cậu chờ lâu rồi.”
Ông chủ Lưu này miệng thì nói ngại quá, trên mặt lại không có một chút cảm xúc nào gọi là hối lỗi, có thể thấy được ông ta chỉ thuận miệng qua quýt mà thôi.
Nói xong, ông ta liền vội vàng lui đến bên cạnh đạo sĩ già giới thiệu:
“Vị đạo trưởng này chắc chắn cậu cũng đã nghe nói đến, truyền nhân đời thứ sáu mươi lăm của thiên sư phủ Long Hổ Sơn, phó hội trưởng hiệp hội Đạo giáo Dương thành, Trương Tố Huyền Trương đạo trưởng.”
Tôi nghe nói qua? Lý Trường An chớp chớp mắt, tôi nghe nói đến bao giờ!
Nhưng mà Lý Trường An cũng hiểu rõ được vì sao tổng giám đốc Lưu này lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Thì ra là tự mình tìm được người càng đáng tin cậy hơn.
Lý Trường An nghiêm túc đánh giá vị đạo trưởng Tố Huyền này, thân hình gầy gò, một thân đạo bào màu trắng hơi phiêu phiêu trong gió núi, tóc bạc dài dùng trâm gỗ búi lên, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh.
Lại nhìn lại bản thân Lý Trường An, thanh niên hiện đại, quần jean áo thun, tay kẹp một túi hồ sơ đựng bùa giấy, sau lưng là một thanh kiếm bọc vải đen, tay khác lại cầm một cây dù đen cổ lỗ sĩ.

Bản thân Lý Trường An không coi mình là người tu hành chính thức, cũng không nhìn ra được tu vi của mình và đạo trưởn Tố Huyền này chênh lệch bao xa, nhưng mà dựa trên phong cách ăn mặc mà nói, đúng là một-trời-một-vực!
“Đạo trưởng Tố Huyền.”
Lúc này, ông chủ Lưu cũng chỉ vào Lý Trường An giới thiệu:
“Vị này là…”
“Trách không được, thật lợi hại…”
Đạo trưởng Tố Huyền đột nhiên mở miệng.

Ông chủ Lưu đang định giới thiệu Lý Trường An lập tức ngớ ra, vội vàng hỏi:
“Làm sao vậy, có chỗ nào không đúng sao?”
“Ông xem thế núi này…”
Tố Huyền chỉ vào sau núi, ngón tay dường như uốn lượn theo đường cong của dãy núi:
“Trong gió của chứa sát khí, trong nước có độc, đúng là một nơi ‘rồng ác đầu với hổ đói’!”
Trong gió có sát khí? Trong nước có độc?
Lý Trường An không hiểu được chữ nào, nhưng mà lời kịch này… Hắn vuốt vuốt cằm… quen quá trời quen luôn nhá!
“Thế… thế… phải làm sao bây giờ?”
Ông chủ Lưu nghe vậy thì hết cả hồn, hoàn toàn không còn bộ dáng con buôn khôn khéo trước mặt Lý Trường An nữa, xem ra kiểu cách ăn mặc và tên tuổi của cái nghề đạo sĩ này cũng khá là quan trọng đấy.
“Ngài Lưu không cần hoảng loạn.”
Đạo trưởng Tố Huyền an ủi một câu:
“Tình huống cụ thể như thế nào còn phải chờ bần đạo đến hiện trường thăm dò cẩn thận, có điều xem tình hình trước mắt cũng không đến nỗi không cứu được.”
Nghe lời này xong, ông chủ Lưu hơi thả lỏng sắc mặt, nhưng vừa mới quay đầu lại, đạo trưởng Tố Huyền lại chỉ đạo đồ đệ:
“Gỡ hết pháp khí trên xe mang xuống đây.”
“Những pháp khí nào ạ?”
“Toàn bộ!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt đồ đệ cùng ông chủ Lưu đều xanh như tàu lá chuối.

“Chính là nơi này.”
Bảy người cầm đèn pin đứng trước một dãy biệt thự, nơi này ở phía sau cùng ngọn núi, kiến trúc và các loại tiện nghi còn đang trong thời gian xây dựng, đi được nửa đường thì đèn điện đã không chiếu sáng được nữa, mây đen âm u, ánh trắng mù mịt, đoàn người không thể không bật đèn pin dò đường.
“Chỗ này chính là nơi phát sinh chuyện quỷ quái đầu tiên, lúc vừa mới bắt đầu khởi công, đầu tiên là có công nhân nghe được tiếng nói của phụ nữ, tôi tưởng là nữ công nhân ở đó lười biếng cho nên cũng không để ý.

Sau đó thường thường nhìn thấy bóng dáng phụ nữ trong đêm, tôi còn không cảm thấy có gì, nhưng mà công nhân lại náo loạn đòi đình công, nói là có quỷ, tôi không tin, cho rằng có kẻ nào đó dở trò đàu dai, đêm đến bèn dẫn người đến nơi này canh giữ…”
Vừa nói, ông chủ Lưu vừa run lẩy bẩy.
Đạo trưởng Tố Huyền kia đi đến bên cạnh ông ta, vỗ vỗ sau lưng ông chủ Lưu, cười nói:
“Ngài Lưu đừng sợ, bần đạo tự nhận mình còn có bản lĩnh.”
Ông chủ Lưu gật đầu biết ơn rồi tiếp tục nói.
“Sau đó tôi thực sự gặp phải...”Giọng nói ông ta khàn đặc: “Trước đây tôi không tin những thứ này nhưng bây giờ...”
“Không sao đâu.” Tố Huyền đạo trưởng cười nói: “Dù sao mắt thấy mới tin, hôm nay để bần đạo tới gặp ác quỷ này một lát.”
Nói xong, ông ta dần đầu bước vào tòa nhà.

Ông chủ Lưu do dự một lúc cũng cắn răng đuổi theo.

Que củi Lưu, đồ đệ đạo sĩ và hai bảo vệ khổ sợ nâng một chiếc xe ba gác, phía trên để các loại pháp khí như kính Bát Quái, kiếm gỗ đào chất thành một ngọn núi nhỏ.
Lý Trường An vào sau cùng, hắn quét đèn pin nhìn qua tòa nhà.
Đây là một tòa nhà ba tầng, ngừng thi công giữa chừng, tầng một đã lát gạch, lắp cửa sổ nhưng hai tầng trên chỉ có “Khung xương” trống không.

Gió đêm thổi qua “Khung xương” tạo ra tiếng gió rít gào.
Lý Trường An lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi ra, nắm chặt trong tay rồi mới nhấc chân đi vào.
Bước vào cửa là một cái sảnh lớn, mấy cái đèn pin chớp loạn trong sảnh.
Lý Trường An kéo anh Lưu.
“Làm gì vậy?”
“Tìm công tắc.”
Tầng này đã lắp đèn, lúc đến đây đã mở điện rồi nhưng không ai ở đây quen thuộc.

Bây giờ mọi người đang luống cuống tìm công tắc.
“A!”
Bảo vệ đột nhiên hét lên.
Mấy ánh đèn pin lập tức tụ lại một chỗ, soi rõ khuôn mặt trắng như tuyết của người đàn ông cường tráng.
“Có, có, có...”
Môi anh ta run rẩy, không thể thốt ra lời tiếp theo, nhưng tay chỉ về hướng đèn pin chiếu.
Sáu cái đèn pin đồng loạt chuyển hướng.
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Trên cửa sổ, một khuôn mặt quỷ tái nhợt lạnh lùng nhìn đám người trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui